Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 4



Lạc An hỏi xong rồi nhìn hai lão nam nhân cứ thế vùi đầu vào ăn cháo kia mà không ai trả lời cô một câu gì cả. Tống Nhân thì khỏi nói rồi, hắn không có quyền lên tiếng ở đây, người có thể nói chuyện chỉ có đại nam chủ kia thôi. Nhưng anh ta dường như không thèm đoái hoài đến câu hỏi của Lạc An, chỉ tập trung ăn cho xong bát cháo mà cô chuẩn bị. Lạc An tự nói với lòng mình rằng bát cháo ấy ngon quá nên nhất thời kẻ kia không kịp nghe những gì mà cô hỏi, nghĩ như vậy sẽ bớt tức giận hơn.

" Đã ăn xong rồi phiền anh đây cho tôi một câu trả lời có được hay không, tôi không phải đuổi gì đâu nhưng..." Lại một lần nữa âm thầm bồi thêm một câu vào lòng ' thật ra chỉ rất muốn hai người rời đi ngay lập tức chứ tôi không muốn bị cuốn vào cốt truyện máu chó này của các người đâu ', cô thật sự khóc không thành tiếng mà.

Thật ra Lạc An có một trí tưởng tượng cũng thật phi lý nhưng cô lại cho rằng là mình đúng, cô nghĩ nếu nam chính kia không gặp Hạ Giai mà gặp mình liệu bản thân có phải sẽ bồi anh đến khi anh khoẻ lại hay không? Sẽ không phát sinh ra việc cô cùng anh có gì đó giữa cả hai đâu phải không...

Lạc An sợ cái cốt truyện yêu sâu đậm nhưng không có cái kết đẹp của họ dính lên người mình, Lạc An hối hận rồi. Không muốn gặp nhất là nam chính mà hiện tại anh lại đang ở nhà cô. Cứ như vậy cô lại không khống chế được suy nghĩ liệu có xảy ra chuyện không nên giữa cô và anh hay không, Lạc An tự nhận mình không kiên định được vì vốn dĩ hình mẫu nam chính mà chị cô xây dựng lên dù không muốn chấp nhận nhưng Lạc An thật sự cũng có chút thích cái kiểu người như Lưu Hạo. Anh ta hoàn hảo mọi góc cạnh, cho dù là ngoại hình tính cách hay gia thế, Lưu Hạo chính là mẫu người lý tưởng được nhiều người chú ý nhất. Lạc An có một bí mật, rằng cô thật sự thích những người hoàn hảo như vậy. Cô muốn từ mặt nam chính càng nhanh càng tốt, mẫu người nam nhân tuyệt vời như thế này Lạc An là lần đầu tiên tiếp xúc qua.

Cộng thêm việc cô biết chắc chắn cuối cùng đại nam nhân này sẽ không cùng ai khác nói chuyện yêu đương nữa vì cô gái kia trong một lần không chú ý của anh đã bị kẻ thù của tổ chức bắn chết. Y trước khi chết còn một bí mật chưa thể nói với anh, cho đến khi cảnh sát và pháp y vào cuộc thì mới biết, y mang thai rồi. Lại còn là một song thai đang khoẻ mạnh, lúc ấy anh như chết lặng ôm lấy thi thể cô gái nhỏ mà khóc suốt đêm dài, một cảnh tượng bi thảm không nỡ nhìn. Chị gái của cô lúc viết những chương ngoại về câu chuyện tình yêu này của họ đã vẽ một bức tranh đầy đủ ngũ quan tinh xảo của cả hai người, rất đẹp. Họ đúng là trời sinh một cặp, xứng đôi vừa lứa. Nhưng tiếc rằng câu chuyện ấy lại kết thúc bi thương đến như vậy, tiếc cho cô gái ấy và hai đứa trẻ chưa chào đời kia...

Và đấy cũng là một trong những lý do Lạc An rất sợ cùng người nọ phát sinh quan hệ, cô sợ chết.

Đặt bát cháo đã xử lý xong xuống chiếc bàn bên cạnh giường, Lưu Hạo đưa ánh mắt dò xét người con gái đang ngẩn ngơ lơ tơ mơ suy nghĩ viển vông kia, anh nhìn thấy từ ánh mắt cô một sự háo sắc, thật sự là háo sắc! Xong lại thấy trong ánh mắt ấy lộ vẻ ngưng đọng rồi chuyển sang đau lòng, người này là đang nghĩ cái gì?

" Cô...có phiền không nếu chúng tôi ở lại đây một vài hôm? "

Lúc này Lưu Hạo mới mở miệng nhả vàng nhả ngọc ra mà nói, chỉ thấy Lạc An giật mình một cái rồi nhìn anh với vẻ khó tin.

' Điên đấy à, tôi cmn chỉ muốn rời xa anh càng xa càng tốt. Như thế nào anh lại muốn cùng tôi ở chung một chỗ '

Chỉ muốn nói là không được nhưng Lạc An lại sợ liệu không ở đây thì có phải anh sẽ gặp cô gái kia hay không? Nếu như cốt truyện lặp lại thì cô ấy sẽ chết mất, và người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ hận thù đến chết những con người tàn ác kia. Vì đến cuối truyện anh cũng thật sự chưa trả thù được cho y, vì những người kia mang quốc tịch nước ngoài giữa chừng bị giải về xử lý đã chạy trốn được. Đến đây thì người chị gái kia của cô liền không viết nữa vì nàng nổi hứng đòi đi du lịch cùng những người bạn của mình, nàng đem chương cuối của truyện đăng lên rồi chuẩn bị hành lí lên máy bay bay thẳng đến J quốc cứ thế mặc cho đọc giả gào thét ra phần mới. Còn chuyện sau đó thì Lạc An không biết được vì cô đã xuyên qua đây rồi. Chỉ vì một giấc ngủ trưa, nhưng có thể ở thế giới kia cô thật sự đã chết rồi. Vì trong hầu hết tất cả các truyện có tình tiết xuyên nhanh như này thì nhân vật trước khi xuyên đến thế giới khác đều đã chết, còn cô thì cũng không chắc được mình có thể trở lại thế giới kia hay không nên đối với việc có liên can đến nam chính Lạc An thật không muốn tiếp xúc với nó, nhưng nghĩ đến cái kết của họ thì cô lại không nỡ. Chính Lạc An khi đọc xong còn tức giận vì sự tàn bạo của kẻ phản diện kia mà hận gã, lại không nói đến Lưu Hạo, vợ cùng các con của anh cứ thế bị giết chết mà còn không thể tự tay trả thù thì còn tiếc hận đến mức nào.



Lạc An không nỡ nhìn người đàn ông này sụp đổ, anh ta thu hút sự chú ý của cô nên tương lai thảm khốc ấy Lạc An chỉ muốn anh ta không vướng vào. Cũng là vì cô gái và hai đứa trẻ tội nghiệp kia mà nghĩ, Lạc An không đủ nhẫn tâm nhìn họ đi vào chỗ chết trong khi chính cô nắm giữ cốt truyện trong lòng bàn tay. Là người nói không quá thì cô có thể thay đổi những việc này, Lạc An thật sự có thể...

" Cái này, anh trước tiên nói rõ một chút về hoàn cảnh của mình được không? "

Kết thúc một chuỗi suy nghĩ cô lại lân la vờ hỏi cho có lệ.

" Tôi cùng cậu ấy bị người đi săn thú trái phép tấn công, chỉ là tình cờ bị thương nên mới chạy đến chỗ này cầu giúp đỡ mà thôi. Không cần lo lắng quá đâu, chúng tôi không phải tội phạm bị truy nã "

Lưu Hạo giải thích một chút rồi cũng không quên châm chọc cô một câu.

" Tôi không có ý đó..."

Lạc An bĩu môi thầm đem mười tám đời tổ tông nhà anh ta mắng một trận. ' Tôi đây còn không rõ về anh sao, người trước mặt này đang mang trọng trách cả đời của các người đấy '

Khinh bỉ lườm Lưu Hạo một cái rồi Lạc An đem sự chú ý dồn vào vết thương trên tay của anh, Rất chuyên nghiệp mà đem hộp cứu thương đến ngồi đối diện người nọ mà bắt đầu xử lý lại nó.

Lưu Hạo cùng Tống Nhân không hẹn mà cùng im lặng như tờ, cứ thế nhìn cô thuần thục gỡ băng gạc lau vết thương, xử lý một hồi rồi lại giúp anh băng bó lại nó.

Dịu dàng...

' Thật sự rất dịu dàng '