Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 35



Lạc Viêm Chi cảm thấy cơ thể mình đang trôi nổi giữa không trung, cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào các giác quan khác mà cảm nhận.

Đây là chỗ nào, tại sao cậu lại ở đây?

Cơ thể chậm rãi truyền đến sự nặng nề, toàn bộ như bị đem lên lò hoả thiêu vậy. Lạc Viêm Chi từ từ hồi tưởng rồi nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra.

À, mình vừa mới ngất đi.

Sau khi vỡ lẽ được sự thật này, cậu muốn tìm được cách thức dậy. Có điều giấc mơ này rất kỳ lạ, khiến cho cậu không thể tự điều khiển bản thân mình.

"Lạc Viêm Chi."

"Lạc Viêm Chi."

Có một giọng nói không ngừng gọi tên cậu, có điều đầu óc Lạc Viêm Chi đã hoàn toàn mơ hồ, không thể nghe rõ được người nọ đang nói điều gì nữa.

Người nọ vẫn cố gắng nói chuyện với cậu, ngôn ngữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc khiến đầu Lạc Viêm Chi như bị búa bổ vào.

"Ai..." Lạc Viêm Chi yếu ớt muốn mở miệng, chỉ vừa cất lời đã bị cơn đau đánh ập.

"Lạc... Viêm... Chi..."

Cậu chỉ kịp nghe được tên của mình, còn lại đã bị âm thanh ù ù bên tai thổi bay.

Lạc Viêm Chi mở choàng mắt, đập vào mắt cậu là gương mặt của Tĩnh Nhai. Tĩnh Nhai có vẻ không ngờ cậu sẽ tỉnh lại, vậy nên giật mình vội vàng lùi ra đằng sau. Tai cô bắt đầu đỏ lên, bởi vì muốn che giấu cho nên liền quay đầu gọi mẹ của mình.

"Mẹ ơi, người đã tỉnh rồi."

Nói xong mới ho nhẹ hỏi cậu, "Anh cảm thấy trong người thế nào?"

"Tôi vừa ngất đi sao?" Lạc Viêm Chi xoa đầu chậm chạp ngồi dậy.

"Một ngày một đêm rồi đấy."

Lạc Viêm Chi sửng sốt, không thể ngờ rằng bản thân đã ngủ lâu đến vậy. Cậu xoa đầu, cảm giác đau nhức đã dịu đi rất nhiều. Hình như ban nãy cậu có mơ tới cái gì thì phải, thế nhưng bây giờ không có cách nào nhớ được.

"Cẩm Thành thế nào rồi?" Cậu tức tốc nhìn sang hướng của Bạch Cẩm Thành.

"À, em trai cậu hả? Vẫn còn đang hôn mê." Thấy cậu sốt sắng tới vậy, cô liền trả lời ngay.

Lạc Viêm Chi hơi thất vọng, cậu cứ nghĩ với tốc độ hồi phục của nhân vật chính thì có lẽ bây giờ đã tỉnh lại rồi chứ. Thế này xem ra Bạch Cẩm Thành bị thương rất nặng.

Cậu đi lại chỗ của hắn, phát hiện hắn đã để trần thân trên, trên cơ thể quấn đầy băng trắng. Phút chốc Lạc Viêm Chi cảm thấy đau lòng.

Bé con mà bao năm nay cậu nâng niu không nỡ đánh, thế mà bây giờ lại phải chịu cái cảnh này. Bao nhiêu thiện cảm dành cho Lăng Chi bây giờ đã hoàn toàn mất sạch.

"Xem vậy được rồi, anh lại đây uống thuốc đã." Tĩnh Nhai nhìn sắc mặt cậu đang trầm xuống, có hơi khó hiểu mà nhìn sang Bạch Cẩm Thành.

Người này đúng là yêu quý em trai, lo lắng đến phát sốt.

Lạc Viêm Chi khẽ xoa mặt hắn, sau đó mới thu hồi biểu cảm mà đi uống thuốc. Thuốc mà Tĩnh Nhai đưa cho cậu là một viên thuốc màu vàng, vừa ngửi mùi đã biết rằng rất đắng.

Mặt mày cậu xoắn xuýt, hơi chần chừ không biết có nên uống hay không bởi vì cơ thể đã đỡ hơn nhiều rồi.

"Uống đi." Tĩnh Nhai lập tức lên tiếng thúc giục.

"Bắt buộc phải uống sao?" Cậu cau mày nhìn nó, vẻ ghét bỏ trong mắt cực kỳ rõ ràng.

"Đúng vậy, không uống thì sẽ lại ngất tiếp." Bắc Hạ từ bên ngoài đi vào, bà cười một cách hiền từ nhìn cậu.

Biết mình không thể trốn được nữa, Lạc Viêm Chi liền nghiến răng bỏ nó vào miệng sau đó nhắm mắt nuốt xuống.

Đắng!

Đây là cảm nhận đầu tiên của cậu, bây giờ Lạc Viêm Chi đã hiểu cảm giác của Bạch Cẩm Thành khi uống thuốc mà cậu nấu rồi. Đắng đến hoài nghi cuộc sống luôn, tại sao ở đây không có loại thuốc nào ngọt một chút chứ!

Chịu đựng cảm giác đầu lưỡi mất đi vị giác, Lạc Viêm Chi uống một bình nước lớn.

"Đắng quá!" Cậu không nhịn được mà kêu lên.

Nghe thấy thế Tĩnh Nhai liền mở miệng cười nhạo, "Có vậy mà cũng không chịu được."

Lạc Viêm Chi rất bất đắc dĩ. "Tôi từ bé đã không chịu được vị cay và đắng rồi. Dính một chút cũng thấy khó chịu."

"Ồ." Cô không thèm khách khí mà cười.

"Bây giờ cậu tính ở đâu?" Ba của Tính Nhai im lặng làm không khí nãy giờ cuối cùng cũng nói một câu.

Vừa hỏi đã khiến Lạc Viêm Chi bối rối. Thú thực đây là chỗ nào cậu còn chẳng biết, đã thế Bạch Cẩm Thành ở đây lại càng khiến cậu không dám yên tâm mà đi lung tung được.

"Cháu..." Cậu hết mở miệng rồi lại im lặng, liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Thành.

"Cậu từ đâu tới vậy?" Đột nhiên Tĩnh Bác cất tiếng hỏi, sắc mặt nghiêm túc khiến vẻ mặt của ông càng thêm doạ người.

Thấy sắc mặt ông không tốt, Lạc Viêm Chi càng không thể nói thật. "Cháu từ một vùng xa tới đây, đi từ phía Tây đến."

"Là chỗ nào?"

"Ừm..." Đầu Lạc Viêm Chi xoay chuyển vài vòng để suy nghĩ.

"Mặc kệ cậu tới từ đâu." Ông đứng dậy. "Lúc chữa bệnh xong hãy lập tức rời đi."

Nói xong ông không nhìn cậu nữa mà đi ra bên ngoài. Cậu không biết Tĩnh Bác đã đoán ra thân phận của cậu hay chưa, thế nhưng có vẻ như không hoan nghênh cho lắm.

"Cháu đừng nghĩ nhiều, ông ấy chỉ đang lo lắng mà thôi." Bắc Hạ một bên đứng ra giải thích, "Ông ấy sợ cháu là người ở trên kia."

"Cháu hiểu mà." Lạc Viêm Chi cười gật đầu.

Chờ khi Bắc Hạ thay thuốc cho Bạch Cẩm Thành, cậu mới ghé sát lại Tĩnh Nhai hỏi, "Nếu bị phát hiện là người ở trên đó thì sẽ bị gì thế?"

Lạc Viêm Chi đột nhiên tiến gần như vậy khiến cô giật mình, lập tức lấy tay che nửa mặt. Cô ho khan cố gắng không xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại cậu.

"Tất nhiên sẽ chết, không những vậy người giúp đỡ cũng liên lụy theo."

Nghe thấy thế Lạc Viêm Chi lập tức trầm mặc, cậu cau mày thở dài. "Xin lỗi."

"Không cần, dù sao ba của tôi cũng đã giúp anh chữa trị cho em trai anh rồi. Một khi ông ấy đã chữa cho ai thì chắc chắn sẽ chữa lành mới thôi." Tĩnh Nhai phất tay.

***

Cuối cùng Lạc Viêm Chi vẫn ngủ tại chỗ của Tĩnh Nhai, cậu nằm trên giường nhìn lên trần nhà mà trầm ngâm. Ở một nơi xa lạ như thế này, bỗng nhiên khiến cậu nghĩ về thế giới của mình.

Tới tận bây giờ Lạc Viêm Chi đã gần như hoà nhập với nơi đây, cũng đã quen với môi trường này rồi. Có Bạch Cẩm Thành ở bên cạnh, cậu dần lấp đầy khoảng trống gia đình trong lòng.

Lạc Viêm Chi lật mình nhìn sang Bạch Cẩm Thành, sau đó lập tức ngồi bật dậy. Giường của cậu được kề sát với giường hắn, chỉ mỗi hai người ở chỗ này, thế nên không ai phát hiện cơ thể của Bạch Cẩm Thành đang phát sáng.

Không. Chính xác là ngực của hắn đang phát sáng.

Liếc mắt nhìn xung quanh, Lạc Viêm Chi cẩn thận đi xuống rồi nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn ra. Ấn ký hình mặt trăng của hắn đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, cậu sửng sốt nhìn nó, im lặng quan sát dị tượng này.

Hình như nó chỉ phát sáng như vậy mà không chuyển biến cái gì nữa, Lạc Viêm Chi không nhịn được mà thử chạm vào.

Sau đó một trận đầu váng mắt hoa, cứ như linh hồn của bản thân bị hút vào bên trong vậy. Lạc Viêm Chi không có cách nào rút được tay lại, cậu ngồi thụp xuống, hai mắt nhắm chặt.

Lạc Viêm Chi ra sức kháng cự lại nó, cậu không dám sử dụng Thần Mị của mình, sợ rằng sẽ khiến Bạch Cẩm Thành bị thương. Có điều nó cứ như một cơn lốc xoáy, cuốn đi linh hồn của Lạc Viêm Chi vậy.

Không chống đỡ được nó nữa, cứ thế Lạc Viêm Chi ngất lịm đi.