Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 43



Lạc Viêm Chi thuật lại mọi chuyện từ lúc thấy Bạch Cẩm Thành nằm bất tỉnh cho tới hiện tại. Cuối cùng còn thắc mắc một câu.

"Lúc đó em đã làm gì thế, tại sao khi anh tỉnh lại cơ thể vẫn còn nguyên vẹn?"

"Anh có biết tại sao vết thương của em hồi phục nhanh không?" Bạch Cẩm Thành không trả lời mà hỏi lại.

Suýt chút nữa Lạc Viêm Chi đã buột miệng trả lời là biết, vẫn may cậu kịp kìm nén lại mà lắc đầu.

"Là nhờ vết bớt này, hình như nó còn thay đổi máu trong cơ thể." Hắn kéo một góc áo ra cho cậu nhìn thử.

"Thay đổi máu?" Lạc Viêm Chi nhíu mày.

"Ừm, nói cho dễ hiểu thì máu của em có năng lực trị liệu cực mạnh." Bạch Cẩm Thành gật đầu.

Hắn dứt lời, cậu lập tức sáng tỏ. Thảo nào Lạc Viêm Chi có cảm giác trong miệng mình có mùi máu tanh ngọt. Dù rằng lúc đó hôn mê, thế nhưng ý thức mơ hồ chưa mất hẳn. Chỉ là cậu không thể cử động và cảm nhận mọi tri giác mà thôi.

Nhưng vẫn còn một điều nữa.

"Thế nhưng rơi với độ cao như vậy, tại sao chúng ta vẫn còn sống?"

Im lặng một lúc, hắn mới trả lời, "Lúc đó em dùng hết sức mạnh tạo ra màng chắn che chở cho chúng ta."

Bạch Cẩm Thành nói rất đơn giản, nhưng Lạc Viêm Chi lại không tin nó đơn giản như vậy, cậu biết chắc chắn nó sẽ chẳng dễ dàng như lời hắn nói. Nếu như hắn không dốc toàn lực thì e rằng bọn họ đã có kết cục xấu hơn rồi.

Đã thế với tình trạng nguy kịch kia thì có lẽ hắn đã lấy thân đỡ cho Lạc Viêm Chi khi tiếp đất. Chấn động mạnh mẽ tới mức tố chất cơ thể đáng gờm như nhân vật chính cũng phải hôn mê mấy ngày liền, có thể hiểu nó nặng tới mức nào. Cậu không dám suy nghĩ nữa, bởi vì càng nghĩ thì càng thấy sợ hãi.

"Lần sau không cho phép làm như vậy." Lạc Viêm Chi nghiêm mặt nhìn hắn.

Có điều cậu biết câu nói này vô dụng, bởi vì nếu thay đổi tình thế đặt mình vào đó thì chắc hẳn cậu cũng sẽ lựa chọn như hắn mà thôi.

Quả nhiên Bạch Cẩm Thành chỉ đáp lại lấy lệ. Cậu thở dài lắc đầu, chuyển chủ đề.

"Nơi này không phải là chỗ để chúng ta ở lâu, phải nhanh chóng rời đi sớm."

"Kế hoạch thế nào?"

"Tạm thời vẫn chưa vạch ra được, cơ thể em đã khôi phục hoàn toàn chưa?" Cậu ngẩng đầu hỏi.

Bạch Cẩm Thành dán sát vào Lạc Viêm Chi, trán cụng nhẹ lên người cậu. "Yên tâm, không có gì đáng ngại."

Nếu hắn đã tự tin nói vậy thì chắc chắn đã phục hồi hết rồi, vấn đề bây giờ chỉ có thời gian hành động mà thôi.

"Nhưng mà chúng ta sẽ đi đường nào?" Hắn nhớ ra bản thân vẫn chưa biết đường đi.

Lạc Viêm Chi cũng bừng tỉnh nhíu mày. "Tĩnh Nhai từng nói với anh có một con đường để đi, có điều..."

"Với em thì không cần ấp úng vậy đâu."

Hít sâu một hơi, cậu mới nói tiếp, "Có điều vị trí này gần với địa phận của kẻ đứng đầu vùng đất này, chỉ cần sơ sẩy một chút thì chúng ta sẽ bị phát hiện ngay."

"Con đường đó dẫn thẳng lên trên kia sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà có người canh gác." Đây chính là điều mà cậu lo lắng nhất.

Đang thảo luận thì bên ngoài có người tiến vào, cậu lập tức im lặng, xem thử xem đó là ai. Hoá ra là Tĩnh Bác đi chữa bệnh trở về, sắc mặt ông ánh lên vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy Bạch Cẩm Thành tỉnh dậy, Tĩnh Bác hơi ngạc nhiên một chút sau đó liền gật đầu. "Tỉnh rồi à, cơ thể thế nào?"

"Không có vấn đề gì." Hắn đã nghe Lạc Viêm Chi kể về người này, thế nên giữ phép lịch sự mà đáp lại.

"Tố chất cơ thể không tồi." Ông mở miệng khen một câu.

"Cảm ơn."

Lạc Viêm Chi đứng dậy đi lại gần ông, hơi cúi đầu. "Cảm ơn bác đã giúp mấy ngày vừa qua, bây giờ có thể trả phí được chứ ạ?"

"Ừ." Tĩnh Bác không khách khí mà gật đầu, thuận miệng đọc ra một con số.

Cậu rất thích tính cách này của ông, không cả nể rề rà, cũng khiến cho cậu bớt áy náy thêm một chút. May mà số tiền này không quá lớn, vẫn phù hợp túi tiền của cậu. Lạc Viêm Chi thầm cảm ơn Uông Cứ trước khi đi còn nhét cho cậu thêm ít, bây giờ là lúc nó phát huy tác dụng.

Tĩnh Bác nhận tiền rồi tiện tay cất vào trong hộp, tiếp đó mới hỏi, "Bao giờ hai người mới rời đi?"

Không biết ông đã thật sự đoán được thân phận của Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành hay chưa, vẻ mặt cao thâm khó dò này khiến cậu không dám trả lời sơ sót.

"Tối ngày mai chúng cháu sẽ xuất phát, không làm phiền chứ ạ?"

"Ừ." Ông không hỏi tại sao bọn họ lại phải rời đi trong đêm, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Tĩnh Nhai vào sau vừa khéo nghe thấy câu cuối của Lạc Viêm Chi, lập tức sửng sốt.

"Anh đã định ngày rời đi rồi sao?"

"Đúng thế." Cậu gật đầu.

Cô sốt sắng, "Sao lại sớm vậy?"

Như nhận ra giọng điệu của mình quá lộ liễu, Tĩnh Nhai cố bình tĩnh lại, bổ sung thêm. "Ý tôi là em trai anh vừa mới tỉnh lại mà thôi."

Lạc Viêm Chi mỉm cười. "Đã không còn vấn đề gì nữa rồi, rời càng sớm càng tốt."

"À ừm." Tĩnh Nhai gật đầu, không biết phải nói cái gì nữa.

Trong lòng cô rất phức tạp, nửa muốn bọn họ rời đi cho an toàn, nửa không muốn. Khoé mắt cô lén liếc nhìn Lạc Viêm Chi, cứ ngỡ bản thân làm bí mật lắm, thế nhưng vẫn bị Bạch Cẩm Thành để ý thấy.

Hắn chẳng nói chẳng rằng đi lên chắn tầm mắt của Tĩnh Nhai trong khi Lạc Viêm Chi không hề hay biết.

***

Nửa đêm hôm đó Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành đều đã sửa soạn đầy đủ, sau khi tạm biệt với nhà Tĩnh Bác liền được Tĩnh Nhai âm thầm dẫn đường.

Thực ra vốn ban đầu cậu chỉ định bảo cô vẽ đường ra rồi tự dò tìm mà thôi, cơ mà chẳng biết Tĩnh Nhai bị cái gì đó kích thích, cứ muốn dẫn đường cho bọn họ.

Con đường mà cô dẫn đi vừa vắng vẻ lại vừa tối, nguồn sáng duy nhất chính là hoả cầu mà Lạc Viêm Chi đang tạo ra. Bạch Cẩm Thành đi cuối cùng, ánh sáng trong mắt long lanh như cẩm thạch. Hắn làm thành một tư thế bảo vệ cậu chu toàn.

Quả như Tĩnh Nhai đã nói trước, con đường này thật sự gần với toà nhà bên cạnh, cũng chính là toà nhà của người có địa vị cao nhất.

Ở trên đường có hai tên lính canh gác, bởi vì ở khá xa nên Lạc Viêm Chi không thể nhìn thấy rõ biểu tình của bọn họ.

Tĩnh Nhai hạ giọng nói, "Lát nữa chúng sẽ đổi người, các anh nhân cơ hội hãy chạy đi."

"Được."

Áng chừng mấy phút sau, bọn chúng quay người, lần lượt bước đi. Chờ cho không còn bóng dáng, Tĩnh Nhai liền ra hiệu.

"Chạy nhanh lên."

Lạc Viêm Chi gật đầu với Bạch Cẩm Thành, hai người lập tức dồn hết sức vào chân rồi chạy. Tim cậu đập thình thịch, vội vàng cắm cúi mà chạy thẳng.

Đột nhiên từ đằng sau vang lên âm thanh hét lớn, "Ai vậy?!"

Cậu không dám ngoái đầu nhìn tình hình, cơ thể bỗng có một lực mạnh ôm lấy, tiếp đó nép vào sau một bụi cây rậm rạp.

"Chuyện..." Khi Lạc Viêm Chi vừa định mở miệng, bỗng có một bàn tay vươn ra bịt lại.

"Suỵt." Bạch Cẩm Thành ôm lấy cậu, mắt dõi ra bên ngoài quan sát tình hình.

Tiếng bước chân càng ngày càng tiến sát vào đây, hắn tập trung tinh thần chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Lạc Viêm Chi lo lắng cuộn chặt tay lại, ánh mắt nặng nề.

Một bàn tay to lớn của đàn ông chạm vào bụi cây, chỉ chút nữa đã vạch nó ra. Bất chợt từ đằng xa vang lên tiếng động thu hút sự chú ý, bàn tay kia khựng lại.

"Cái gì thế?" Gã ta lầm bầm, sau đó tiếng bước chân liền bỏ xa.

Lạc Viêm Chi nhìn xuyên qua kẽ hở của lá, nhìn thấy có vài người đã tập trung lại một hướng. Đó chính là vị trí của Tĩnh Nhai!

***

Giấm chua đổ mọi nơi mọi lúc =))))