Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 83: Sự thật



Làm sao để có thể gặp lại thứ máy móc kia lần nữa? Đây là câu hỏi khó trả lời.

Cẩn thận ngẫm lại lần nữa, Lạc Viêm Chi mới thấy thứ đó xuất hiện rất ngẫu nhiên. Hầu như không báo trước, cứ thế xông thẳng vào trong giấc mơ của cậu. Cái cảm giác gặp được chân tướng nhưng lại để nó vụt đi trong chớp mắt, quả thật không hề dễ chịu.

Lạc Viêm Chi thả mình xuống giường, chậm chạp nhắm mắt lại. Cầu mong cho cậu may mắn, có thể gặp lại nó lần nữa.

Có lẽ bình thường gặp nhiều xui xẻo quá nên hôm nay Lạc Viêm Chi mới phất lên được. Thật không ngờ quả thật đã gặp được nó lần nữa, hình dạng vẫn không thay đổi, chỉ là không sáng như lần trước.

Lạc Viêm Chi vui như mở cờ trong bụng, cậu vội vàng tiến gần tới nó, hỏi nhanh, "Rốt cuộc mày là thứ gì?"

Ánh sáng đó nhấp nháy vài cái nhưng không trả lời.

Lạc Viêm Chi vẫn không bỏ cuộc, cậu lại tiếp tục hỏi, "Nơi này là đâu?"

"Tại sao tao lại ở chỗ này? Nguyên cớ gì lại bị kéo vào?"

Cậu đặt câu hỏi liên tục, thế nhưng chẳng khác gì ném muối vào biển. Ánh sáng đó chỉ liên tục lập loè, không phản hồi lại cho cậu một cái gì. Lạc Viêm Chi nhíu mày, kiên nhẫn cũng dần biến mất. Cậu đứng dậy, thằng tay chạm vào luồng ánh sáng đó.

Luồng ánh sáng đó bất chợt toả sáng mạnh mẽ, Lạc Viêm Chi vội vàng nhắm mắt lại, chói đến mức khiến cậu chảy nước mắt. Cậu khiến răng, lực hút mạnh mẽ này làm cho cậu có cảm giác như cánh tay đang bị nghiền nát vậy. Dù khó chịu như vậy nhưng Lạc Viêm Chi vẫn quyết không buông tay ra, cậu muốn xem thử xem cái thứ quái quỷ này sẽ đem cậu tới đâu.

Lạc Viêm Chi không nhìn thấy gì hết, cứ thế bị hút vào bên trong. Ánh sáng kia quá chói mắt làm cho cậu không thể mở được để quan sát tình hình. Cậu có cảm giác trời đất đảo điên, xung quanh không khí như vặn vẹo biến đổi. Cuối cùng trọng lực cũng quay trở lại, cậu rơi cái phịch xuống đất, tiếp đất một cách không được đẹp mắt.

"Shhh." Lạc Viêm Chi xoa mông của mình, mở choàng mắt ra.

Đây hình như là một chiều không gian khác, xung quanh toả ra ánh sáng nhàn nhạt. Trong không khí còn thoảng chút hương thơm dịu ngọt của hoa, ngửi vào khiến cho linh hồn của người ta trở nên thư thái.

Lạc Viêm Chi ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, ở đó có một quả cầu thủy tinh treo lơ lửng. Quả cầu toả ra ánh sáng nhẹ nhàng, cậu nhận ra đây chính là thứ đã lôi mình tới tận đây. Hoá ra hình dáng ban đầu của nó là như thế, trong suốt như pha lê, điểm xuyến những chấm sáng nhỏ như các vì sao.

"Đây là đâu?" Cậu thì thầm, đứng dậy nhìn thử đây là chỗ nào.

Có điều muốn kiếm thêm manh mối ở đây cũng rất khó, bởi vì xung quanh toàn một màu trắng xoá. Lạc Viêm Chi tới gần quả cầu kia, thử chạm lên nó lần nữa. Quả cầu lần này không phát ra ánh sáng mãnh liệt, chỉ hút nhẹ bàn tay cậu vào bên trong.

Lạc Viêm Chi chạm một lúc, bỗng nhiên sờ tới một vật. Cậu hơi giật mình rụt tay lại, sau đó lại lấy hết can đảm chạm vào nó lần nữa.

Chọt nhẹ nó một cái, thấy nó không phải là vật biết cử động Lạc Viêm Chi mới yên tâm cầm nó ra bên ngoài. Hoá ra đây là một cuốn sách, đã thế tên cuốn sách này lại vô cùng quen thuộc.

"Chinh phục dị giới" đây chẳng phải là cuốn sách đã khiến cậu phải xuyên vào hay sao? Lạc Viêm Chi khó hiểu, tại sạo nó lại ở chỗ này?

Cậu thử mở ra xem, bên trong chính là những nội dung quen thuộc mà cậu từng đọc. Thế nhưng khi đọc tới đoạn giữa, cậu liền phát hiện có cái gì đó khang khác. Hình như nó vừa được bổ sung thêm một số chi tiết khác, ví như đoạn rơi vách đá tìm đến vùng đất mới hay là gặp gỡ một số nhân vật khác.

Toàn bộ đều là sự việc mà Lạc Viêm Chi cùng Bạch Cẩm Thành trải qua, thế nhưng từ đầu tới cuối cuốn sách không hề nhắc gì tới sự xuất hiện của cậu. Điều đáng nói nhất chính là càng về sau tình tiết lại càng có sự thay đổi. Bệnh tình của Bạch Cẩm Thành cũng được liệt kê vào trong này, trong sách chỉ miêu tả sơ qua rằng hắn gặp phải một loại bệnh lạ, kết truyện chính là Bạch Cẩm Thành cùng dàn hậu cung của mình hoả táng với nhau.

"Cái quái!!!" Lạc Viêm Chi không nhịn được phải chửi một câu, kết cục này rốt cuộc là ai đã viết vậy?

Không thể có chuyện như vậy được, hiện thực chính là Bạch Cẩm Thành thành thần, đi lên đỉnh cao của nhân loại, được người người kính nể ngưỡng mộ mới đúng. Tại sao lại bị biến đổi thành như vậy cơ chứ, quả thật quá vô lý!

Thế nhưng trong lòng Lạc Viêm Chi đang dần trầm xuống, cuốn sách này, ngoại trừ việc không có sự xuất hiện của cậu thì tiến triển sự việc đều được viết lại thêm thắt và chỉnh sửa cho hợp logic. Đáng sợ nhất là những gì nói về Bạch Cẩm Thành trong này đều khớp tới 95%. Nói cách khác, kết cục của hắn cũng bị viết lại và cuối cùng đi tới cái chết.

"Không thể như vậy được, là ai đã gây ra chuyện này?!" Lạc Viêm Chi tức giận, siết chặt lấy cuốn sách trong tay.

"Là do cậu đó."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên đáp lại lời mói của cậu. Lạc Viêm Chi cảnh giác, tìm hướng có âm thanh phát ra.

"Ai?!"

"Tôi ở đây." Cuốn sách trong tay cậu chợt bay vèo lên không trung, sau đó vẫy mình biến thành một luồng sáng có hình người.

"Này..." Lạc Viêm Chi há hốc nhìn dị tượng vừa mới xảy ra.

"Lần đầu tiên gặp mặt, hân hạnh." Giọng nói kia nói tiếp, cuối cùng cũng nghe ra rõ giọng của một người đàn ông.

Lạc Viêm Chi vẫn đang khiếp sợ, không kịp phản ứng được đây là chuyện gì. Cậu cắn răng vỗ mạnh lên mặt của mình một cái, xác nhận đây không phải là mơ mới dám nhìn lại.

"Cậu là ai?" Cậu không khỏi cảnh giác.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại đến cậu." Giọng nói kia vội vàng an ủi, tiếp đó mới mở miệng giới thiệu, "Gọi tôi là 04 được rồi."

"04?" Cái tên gì mà máy móc thế không biết.

Lạc Viêm Chi nhớ đến chuyện chính, lập tức hỏi, "Tóm lại mọi chuyện là như thế nào, cậu biết hết đúng không? Còn nữa, ban nãy cậu nói những chuyện xảy ra trong cuốn tiểu thuyết kia tại sao lại do tôi?"

"Và, tại sao tôi lại có thể tới được đây?"

Lạc Viêm Chi nói một tràng dài mà không nghỉ, sau đó chăm chú lắng nghe 04 đáp lời.

"Bình tĩnh, tôi sẽ giải thích hết mọi chuyện cho cậu." 04 trầm ổn đáp lời, cậu có cảm giác nếu nó có thực thể thì nói không chừng vừa làm động tác đẩy kính đầy tri thức.

Lạc Viêm Chi khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tư thế vểnh tai lắng nghe.

"Đầu tiên, việc cậu có thể tơi đây hoàn toàn phụ thuộc vào cậu." 04 nói.

Lạc Viêm Chi nghi hoặc, "Tại sao?"

"Vốn dĩ chúng tôi đều ở quanh cậu từ đầu tới bây giờ, chỉ cần trong đầu cậu nảy ra chút ý niệm muốn gặp tôi thôi thì lúc nằm ngủ sẽ lập tức tìm thấy."

Nghe thấy thế cậu nhíu mày, hình như lúc trước có nhiều lần cậu đâu nhớ tới sự tồn tại của nó đâu cơ chứ.

"Tất nhiên có những chuyện bắt buộc phải gặp, giống như lúc thiết lập lại."

Nghe được ba từ ngữ mấu chốt ở cuối, Lạc Viêm Chi trở nên chuyên chú.

"Thiết lập lại cậu cũng đã thấy rồi đó, chính là để cho thế giới này quay trở lại ban đầu. Chắc là cậu rất thắc mắc vì sao lại phải làm như thế đúng không? Như tôi đã nói, nguyên nhân chính của mọi chuyện là do cậu." 04 chậm rãi nói, "Câu chuyện ban đầu đáng lý ra không xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn trật đường ray như thế này, thế nhưng từ sau khi cậu can dự vào, toàn bộ đều biến hoá. Nói cách khác đó chính là hiệu ứng bươm bướm, mà chúng tôi là người đảm bảo cho sự việc phải đi đúng theo tình tiết vốn có."

"Vậy thân phận của cậu là?" Lạc Viêm Chi nửa tin nửa ngờ.

"Tôi phụ trách thế giới này để nó tuân theo tình tiết, mỗi thế giới đều sẽ có một người như tôi làm nhiệm vụ đó. Có điều không ngờ cậu lại là biến số duy nhất làm cho cốt truyện lẫn tính cách nhân vật đều biến đổi hết."

"Nhưng mà tôi còn không biết tại sao mình lại bị đưa đến đây." Cậu nhíu mày.

"Điều này tôi cũng đang điều tra." 04 lắc đầu, sự xuất hiện ngoài ý muốn này khiến cho số liệu trong đầu nó nhảy nhót liên tục.

"Vậy cho nên căn bệnh kia của Bạch Cẩm Thành cũng là do tôi sao?"

"Đúng vậy." Nó khẳng định.

Lạc Viêm Chi trở nên trầm mặc, cậu không ngờ cội nguồn gốc rễ lại chính là mình. Tuy rằng cậu cũng chỉ là vô tình, thế nhưng bây giờ sự việc đã không thể cứu vãn được nữa.

"Nếu thế, thiết lập thế giới lại lần nữa không được sao?" Mang tâm lý cầu may, cậu ngẩng đầu hy vọng nhìn 04.

"Không phải muốn thì sẽ thiết lập được, cái này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố." 04 tựa như lắc nhẹ đầu. "Với lại cho dù thiết lập lại được thật thì hai người vẫn sẽ gặp nhau, duyên phận chính là thứ đáng sợ như vậy."

Trái tim Lạc Viêm Chi chùng xuống, cảm giác bất lực không thể làm được gì khiến cậu vô cùng khó chịu. Tình trạng của Bạch Cẩm Thành không thể kéo dài được nữa, như thế hắn sẽ rất mệt mỏi.

"Vậy, không có cách nào khác sao?" Cậu mím môi, lo lắng hỏi 04.

04 im lặng một lúc tựa như đang phân tích, âm thanh tích tích của máy móc vang lên khe khẽ được Lạc Viêm Chi tai thính bắt được. Cậu im lặng ngồi xem nó làm việc, dù cho không có cách cậu cũng sẽ bắt nó tìm ra cho bằng được.

"Cũng không phải không có cách." Một lúc sau 04 mới mở miệng.

Ánh mắt Lạc Viêm Chi loé sáng. "Cách gì?"

04 lắc lư vài cái rồi mới thốt ra một câu động trời.

"Cậu phải rời khỏi đây."

Bàn tay đang đưa lên của Lạc Viêm Chi khựng lại ngay lập tức, cậu phản ứng chậm chạp, hớ một tiếng. "Cái gì?"

Tưởng cậu nghe không rõ, 04 lặp lại, "Cách duy nhất là xoá bỏ sự tồn tại của cậu ở thế giới này."