Tẫn Ngọc dựa người vào cánh cửa nghe tiếng bước chân đến gần liền nhanh chóng trốn đi. Thấy Trân Tĩnh mang dáng vẻ u uất, Cậu bước lững thững khỏi gian tĩnh thất. Đến một góc rừng nhỏ phẳng lặng, Tẫn Ngọc vô lực quỳ xuống đất ôm đầu. Những lời nói của Trân Tĩnh ban nãy Cậu đã nghe gần như vẫn còn văng vằng bên tai
Máu Thiên Ma đang chảy trong người Cậu...không thể, không thể đâu. Cậu là một đứa nhỏ không cha không mẹ phải sống cuộc sống thang lang, bị đánh đập khắp nơi sau đó được Diệp Lăng Sương mang về thu làm đồ đệ, Y nuôi Cậu lớn còn tặng cho thêm một thanh Dương Nguyệt kiếm
Tẫn Ngọc còn có một sư bá tính tình hoạt náo, luôn cười nói vui vẻ với Cậu. Thân sư bá luôn mang sắc ngọc y sạch sẽ, yêu thương Cậu hết mực. Chắc chắn sẽ không nói ra những lời kia...sẽ không
Tẫn Ngọc rời khỏi Thiên Lăng điện, ánh mắt vô hồn lẩm bẩm những âm điệu vô nghĩa. Chân lạc bước đến một hồ nước đọng, vầng trăng in bóng xuống mặt nước trong vắt. Tẫn Ngọc nhìn lấy thanh kiếm đang dắt ngang hông, rút ra, ngắm nó bằng một đôi mắt mông lung
Tẫn Ngọc ngồi xuống, cầm Dương Nguyệt ngang tầm mắt quan sát. Một kí ức nhỏ chạy trong đầu
["A Ngọc con lại đây"
"Sao vậy Sư bá? Con tập sai chỗ nào sao?"
"Không, con tập rất đúng. Nhưng hiện tại ở đây không có Sư phụ con, nghỉ một chút đi"
Tẫn Ngọc làm vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Trân Tĩnh, không phải Hắn mới là người tập cho Cậu sao? Có Sư phụ hay không thì liên quan gì chứ? Rõ là người này bắt đầu chán muốn bày trò
Tẫn Ngọc bỏ kiếm xuống trèo lên ghế ngồi, một lúc sau Trân Tĩnh reo lên một điệu bộ vui mừng đóng lại phiến quạt trên tay
"A Ngọc hay là con và ta làm vài câu thơ nói về kiếm của con và Sương nhi đi"
"Thơ?"
Trân Tĩnh gật gật đầu sau đó mở phiến quạt, phẩy nhẹ ra vẻ phong nhã. Khuôn mặt ngẫm nghĩ một lúc, lần nữa đóng mạnh phiến quạt trong tay. Nâng cao giọng đọc chậm rãi từng chữ
"Hoạ thủy khắc hình
Soi Dương Nguyệt
Ngưỡng hàn sương giá
Dệt Tuyết Linh"
"Thấy sao? Rất hay đúng không?"]
"Quả thật...rất hay, người ngâm thơ là hay nhất"
Cậu cười nhạt nhìn mặt nước trong trẻo nhuộm bóng trăng riêng lẻ đơn độc giữa hồ. Lặp lại những câu thơ, từng đoạn kí ức liên tiếp ập vào đại não. Tiếng cười quên ưu tựa sáo cứ vang vang trong đầu Cậu, giọt nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt đang mỉm cười chua chát
Im lặng chìm vào khoảng không trong thế giới riêng, một âm thanh sột soạt lá cây vang đều đều đến. Cảm giác lạnh buốt sắc bén chạm vào yết hầu, Cậu từ từ mở đôi mắt ra nhìn kẻ đối diện. Người kia chĩa mũi kiếm vào Cậu cất giọng ra lệnh
"Đứng lên, cầm kiếm theo ta"
"Ngươi là ai?"
"Thêm một lời đầu ngươi sẽ rơi xuống đất"
Tẫn Ngọc quan sát kẻ kia một lượt. Người trước mắt cao lớn tuấn dật, gương mặt góc cạnh lạnh lẽo, tóc vấn hết lên cao cố định bằng kim quan hình phiến lá, nhìn đến bên hông hắn ta liền thấy một dây ngọc bội trắng tinh xảo như những thanh trúc mảnh xếp chồng lên nhau. Dưới gốc lưỡi kiếm khắc hai chữ "Thanh Toạ". Tẫn Ngọc thu lại ánh mắt, cuối mặt cười khẩy
"Ngươi là Trúc Chủ Trúc Thanh Phong Lục Nguyên Thành?"
"Đã nhận ra thì mau cầm kiếm theo ta"
"Muốn phế hết kim đan, giam lỏng ta dưới phàm gian sao? Ai cho ngươi cái tư cách đó?"
Tẫn Ngọc né khỏi mũi kiếm của Gã, cầm Dương Nguyệt lách sang một bên rút nó ra khỏi vỏ kiếm muốn áp chế Nguyên Thành. Năng lực tu tiên của Tẫn Ngọc vẫn còn quá yếu kém, vừa cười đùa vừa luyện võ đương nhiên không thể so với một người từ nhỏ đã phải cắn răng luyện những bài tập khắc nghiệt nhất để cai quản Nhân giới
Tẫn Ngọc chưa kịp vòng ra sau lưng đã bị Gã quay người chém một vệt dài ngang ngực, vết cắt không sâu nhưng đủ làm một lượng máu tuôn chảy không ngừng. Cậu gượng người đứng dậy tiếp tục lao về phía Lục Nguyên Thành lại lần nữa bị đánh bật ra, Tẫn Ngọc nắm chặt Dương Nguyệt dùng lực tay xoay một vòng đâm thẳng vào bụng Nguyên Thành
Cả hai gây chiến không nương, mặt hồ trong suốt tĩnh lặng thoáng chốc đã loang lổ một mảng máu tanh nồng. Từng hàng cây ngọn cỏ được nhuốm sắc huyết tựa tranh, xinh đẹp e lệ nằm rạp dưới nền đất phủ khắp nơi một màu đỏ
Tẫn Ngọc toàn thân không lành lặn, rỏ từng giọt máu ti tách thảm hại quỳ dưới đất chống lên bằng Dương Nguyệt sáng bóng. Đôi mắt Cậu phẫn nộ nhìn lên Nguyên Thành đứng sừng sững như một bức tượng đồng đúc, toàn thân gã ta toả ra một hương vị cao lãnh chướng mắt
Nguyên Thành từng bước đến gần Tẫn Ngọc, ánh nhìn khỉnh bỉ của gã ta làm đồng tử Cậu mở lớn. Ánh mắt này giống với ánh mắt Tẫn Ngọc đã từng thấy trong mơ, nó rất giống thần sắc của sư phụ khi thốt lên hai từ "Vô dụng"
Tâm trí lần nữa hỗn loạn, huyết mạch trong người liên tục dồn dập đập từng hồi mạnh mẽ đến bức người. Sự cảnh giác với Nguyên Thành dần dần bị Cậu quên lãng, những giọt mồ hôi tuôn liên tục. Thân hình to lớn sợ hãi run rẫy từng hồi, đáng thương như một vật nhỏ chịu bắt nạt
Nguyên Thành giương kiếm, hướng thẳng đỉnh đầu lo sợ kia đâm đến. Vừa cách còn một khoảng nhỏ, Thanh Toạ bị một đường kiếm khí vàng nhạt đánh bật ra ghim trên mặt đất. Tẫn Ngọc đưa mắt hoảng loạn nhìn lên, trong một khắc ánh mắt Cậu lại trợn lớn
"Nghiệt đồ này phải do chính tay ta kết liễu hắn!"