Không Chạm Đến Người

Chương 20



"Nghiệt đồ ngươi dám..!!!"

"Đừng hét lớn vậy chứ"

Hắn nhìn quanh, như biết như không cười hỏi

"Tập hợp nhiều như vậy, Sư bá tiếp đón ta nồng hậu vậy sao?"

"Phạm vào Ma đạo khi tu tập ở Tiên giới lại vướng thêm tội sát sanh, theo luật Tam giới sẽ bị xử phạt ở Huyết Trì"

Khổng Mạc Hiên vẫn một bộ dáng từ xa bước đến, thân mang giáp lưng vác đao. Bên cạnh là Túc Hạo Vũ nhàn nhã xoay đi xoay lại cây tiêu bằng ngọc. Gã bước đến đứng cạnh Trân Tĩnh, cuối đầu hành lễ rồi đứng thẳng nhìn 'Tẫn Ngọc' cười

"Không cần nói nhiều, Huyết Trì hắn cũng không xứng!"

Trân Tĩnh rút nhanh Xích Viêm ra hiệu lao đến, Mạc Hiên cùng Hạo Vũ lui ra sau dựa người vào cánh cửa tĩnh thất Lăng Sương. 'Tẫn Ngọc' một thân đánh với hơn hai ngàn Tiên Nhân, Hắn chưa khôi phục Ma Khí hoàn toàn liền bị vây đánh nhất thời không thể ngăn thân thể để lại vết kiếm

Trân Tĩnh vận lực triệu kiếm ý, trên trời xuất hiện một con hoả phượng sải cánh rộng lớn bao phủ hết Thượng Cửu Phong. Thân thể kim xảo của nó ré lên một tiếng vang trời rồi lao đến 'Tẫn Ngọc'

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, Huyết Hải Viêm Lan là thứ gì"

Trân Tĩnh khinh công bay lên, kiếm ý kim sắc như rực lửa đốt cháy từng mảng không khí bay lơ lửng rồi vụt xuyên qua thân thể 'Tẫn Ngọc', từng nhát kiếm Trân Tĩnh chém xuống lại là một lần lao đến của Hoả Phượng và cầu lửa

Cảnh vật xung quanh cháy sáng, nóng hực. Không khí cũng bị đốt gần như cạn kiệt, tiên cảnh trăm năm trong phút chốc cũng hoá thành tro bụi

Khổng Mạc Hiên và Túc Vũ chứng kiến cảnh này không khỏi cảm thán, gõ vào cửa gỗ hai cái. Nói



"Đồ nhi ngoan của ngươi lại vết mới chồng vết cũ rồi kìa Phong tôn. Huyết Hải Viêm Lan cũng ra rồi, lần này ta thấy đồ nhi của ngươi không qua khỏi đâu"

Túc Hạo Vũ bên cạnh cũng tấm tắc nhìn từng luồn sáng bên kia, nói một cách lơ đãng

"Đã lâu nghe tiếng Môn chủ Thượng Cửu Phong thương đệ đệ còn hơn mạng, giờ mới hiểu hết lời đồn này. Quả không sai, sau này gặp Phong Tôn ta chắc chắn sẽ đi đường vòng"

Nói xong, gã ta lại cười

"Lâu nay đã quen với cái dáng vẻ cười giả lả của Thượng Phong, ta vậy mà lại quên mất hắn là người mạnh nhất Tiên giới. Thật thất trách"

Lúc này, tiếng nói yếu ớt của Diệp Lăng Sương từ trong tĩnh phòng vang đến. Cắt phăng những suy nghĩ không đúng lúc cũng hai vị Bách Chiến Thần

"Thả ta ra...làm ơn"

"Đây là chú cổ của Thượng Cửu Phong, e là không dễ phá. Ngươi cứ ngồi trong đó thêm chút đi, kết chiến kiểu gì cũng được thả mà"

Mạc Hiên vừa nghe Hạo Vũ nói lời kia, đảo mắt trắng dã chán nản. Lui ra sau hai bước nhắc nhở Lăng Sương lùi xa khỏi cửa, đặt tay cầm đao vung mạnh xuống, ấn chú trên cửa lập tức phản ứng phóng ra một dòng điện ngăn cản. Gã thu đao nhanh chóng đổi một dáng khác chém nhanh vào cánh cửa, khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh

Lăng Sương thoát khỏi phòng đưa mắt nhìn quanh, 'Tẫn Ngọc' một thân huyền y không thể nhìn rõ màu máu, nhưng trên mặt đất đã bị nhuộm đến đỏ rực. Một vài Tiên nhân ngã xuống, Trân Tĩnh như dốc sức muốn cắt Hắn thành thịt vụn. Cơ thể to lớn kia lung lay cố gắng chống cự, nhìn thấy Lăng Sương liền quên đau nở một nụ cười...

"TẪN NGỌC!!!"

Máu...rất nhiều máu, nơi mặt đất lạnh lẽo Hắn ngã xuống, cơ thể nặng như đá không thể nhúc nhích nổi. Ánh nhìn mờ dần, mùi tanh nồng quẩn quanh trong không khí, cảm giác này...

"Tiên nhân...ta nhớ ra em rồi"

Cố gắng nhìn về hướng Lăng Sương đang quỳ gối đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn Hắn, khẽ cười trách nghiệt duyên của Hắn và Y mãi không thể hoá giải



Hơn hai trăm năm trước. Hắn là Đại Ma Tôn nơi Hắc Huyết Điện, Y là  Phong Tôn nơi Thượng Cửu Phong. Một Ma một Tiên không chạm trời chẳng phạm đất

Hơn hai trăm năm trước. Hắn bị một thanh kiếm sáng bóng từng chút lóc đi da thịt, người ban Hắn hình phạt là người Hắn mang trong tâm chấp niệm

Hơn hai trăm năm trước. Hắn ngã xuống tại Liên Tuyết Nguyệt, người lăng trì Hắn vẻ mặt lạnh lẽo. Thân người kia như một con hạc trắng, băng thanh ngọc khiết, tao tao nhã nhã. Y phục y mặc cũng là màu trắng tựa bạch mai, hình ảnh Hắn mãi không thể quên. Người kia đã phong ấn khiến thần hồn của Hắn ngủ sâu hai trăm năm

Hơn hai trăm năm sau Hắn tỉnh mộng. Một phần kí ức đã mất gần hết, gương mặt người kia cũng mờ nhạt, tên Y là gì Hắn cũng không nhớ rõ

Hơn hai trăm năm sau Hắn tỉnh mộng. Ma khí yếu ớt, nguyên căn Tiên giới chạy dọc cơ thể khiến Hắn muốn hấp thụ hết nhưng vẫn không cách nào bù đắp lại vào khoảng Ma Khí trước kia. Cố gắng tìm cách khôi phục nguyên đan cho một người...

Hơn hai trăm năm sau Hắn tỉnh mộng. Câu đầu tiên nghe được từ giọng nói trong trẻo kia là "Đưa ta ra khỏi đây" thâm tâm vui mừng của Hắn sụp đổ

Hơn hai trăm năm sau...Hắn lại lần nữa ngã xuống Liên Tuyết Nguyệt nhưng người kia lại nhìn Hắn bằng đôi mắt tuyệt vọng đau khổ, chấp niệm của Hắn được đền đáp rồi đúng chứ...?

"Tẫn Ngọc..."

Lăng Sương quỳ dưới đất kéo lê thân thể về phía Tẫn Ngọc, không màn lễ nghi, thanh danh hơn trăm năm xây dựng đều vứt hết. Chỉ còn một bộ dạng thê thảm tuyệt vọng đến tột cùng nhìn cơ thể ghim đầy mũi kiếm kia nặng nề nằm trên đất cười với mình lần cuối cùng của hơi thở, Y khóc...màng thủy tinh vỡ tan trên khuôn mặt lâu nay không biểu cảm

Một kiếp vô tình. Một kiếp hữu tình cũng chỉ có thể kết thúc bằng hai chữ 'Nghiệt duyên'

Giang Sơn Vô Hoán

Lục Thủy Lưu Hành

Hẹn Ngày Tái Ngộ...
— QUẢNG CÁO —