Không Chạm Đến Người

Chương 22



[Hai trăm năm truớc, tại Hắc Huyết Điện

Đới Nguyệt Lan khoé miệng vương tơ máu ôm lấy ngực trái nằm chật vật trên nền đất, người kia thân thể cao lớn xoay xoay cổ tay nhíu mày trách

"Này đứng lên đi chứ, đến ngươi cũng yếu ớt thế này sao Nguyệt Lan? "

"Ma tôn, ta phụ trách pháp thuật, y thuật, thứ cho tiểu ma không đánh lại ngài"

Từ đầu, Nguyệt Lan vốn đã như mất hết sức lực gục xuống sàn nhưng khi nghe nhưng lời chói tai của ma đầu Hoắc Lang, một khí lực vô hình kéo Y dậy quỳ một chân truớc mặt Hắn. Điệu bộ kính cẩn nhưng lời nói lại mang nghĩa đuổi Hắn đi

"Ma tôn, thuộc hạ vô dụng, kính mong ngài tránh khỏi mắt thần"

Ánh mắt Nguyệt Lan sắc bén trời sinh không có quá nhiều biến động, khi nói ra những lời này lại nghe như mang thái độ khinh bỉ. Nhưng vị Ma Tôn kia không mấy để tâm điều đó, một thân Hắn nằm ngang trên bệ tọa ngán ngẩm

Nguyệt Lan lần nữa lên tiếng

"Kính mong ngài tránh khỏi mắt hạ thần"

"Haizz, tránh đi đâu được...chứ? Ý hay"

Hoắc Lang chán nản đáp lại nhưng đột nhiên mắt Hắn sáng lên, độ cong trên khóe môi hiện rõ ngồi bật dậy khoác thêm một lớp áo choàng, không mang theo đao kiếm, chuẩn bị cất bước thì Nguyệt Lan dường như đọc được suy tính xấu xa của Hắn, nhàn nhạt cất lời

"Chỉ cần ngài dám bước chân đến Nhân giới hay Tiên giới thì ta dám ngồi lên chức vị Ma Tôn"



"Chính ngươi bảo ta tránh khỏi tầm mắt, cái Ma giới nát này còn nơi nào thú vị để ta đi"

"Ngươi muốn chức Ma Tôn thì lấy đi, lấy đi. Phiền muốn chết, ta đi truớc đây"

Đới Nguyệt Lan trầm mặc nhìn vào mắt Hắn một lúc, rồi nói

"Ma Tôn, ngài có đại nạn"

"Vớ va vớ vẩn, ngươi bỏ mấy cái thuật thức Thấu Vị Lai kia đi, chẳng có gì hay ho"

"Kiếp nạn này, ta không cứu được ngài"

Tẫn Hoắc Lang phất phất tay đi khỏi, để lại Nguyệt Lan lặng lẽ phía sau. Hắn xuống nhân gian, ẩn đi ấn kí trên trán, vác bộ dáng ngông ngông cuồng cuồng bước đi giữa phiên chợ đông đúc. Cứ hễ nhìn thấy thứ đồ chơi gì mới lạ hơi chút thú vị liền tiện tay cầm đi. Người bán thấy thế mở miệng mắng Hắn vài câu đã bị Hoắc Lang quay lại lật ngược quầy bán của người ta lên rồi hất mặt bỏ đi

Qua vài ngày, cuối cùng người dân cũng quen với sự xuất hiện của tên ma đầu hống hách trời đánh này, chẳng còn ai quan tâm Hắn từ trời rớt xuống hay từ đất chui lên nữa. Người dân mặc Hắn đi đi lại lại khắp nơi, thích gì cầm nấy, muốn gì lấy đi, đến cả tửu quán đương nhiên cũng không tránh khỏi cảnh bị Ma đầu ghé thăm

Được một thời gian, cuối cùng cũng có người không thể chịu nổi, dẫn đầu viết thư gửi lên Trúc Thanh Phong cầu được giúp đỡ. Trúc chủ năm đó nhìn đóng thư báo đến hoa cả mắt, tay liên tục cầm khăn lau mồ hôi lã chã trên trán

Không phải ông chưa từng phái người đi xử lí Ma đầu, ngặt nổi là hơn trăm tinh anh điều bại dưới trướng Tẫn Hoắc Lang. Nói ra lại nhục nhã không thể bắt được cái tên hại nước hại dân này, ông năm nay cũng hơn lục tuần, khả năng thu phục được Ma đầu là rất thấp nên chỉ đành run run viết một tâm thư chất chứa tình cảm và nỗi niềm gửi lên Tiên giới cầu Thượng Cửu Phong giúp đỡ giải nguy

Ở phiên chợ đông đúc nhộn nhịp nơi phàm giới, Tẫn Hoắc Lang ngông cuồng đi lại thường ngày, hai tay chấp sau gáy, mắt hướng song song với bầu trời, thong dong nhịp bước. Hắn trưng ra bộ mặt chán nản, cả ngày chỉ biết đánh nhau uống rượu, phàm nhân yếu ớt không đủ để Hắn dùng lực, xui xẻo bị Hoắc Lang nhìn trúng thì chỉ có nước bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, hình hài biến dạng không nhìn ra ma hay quỷ



Hoắc Lang đi chán liền nằm thẳng xuống mặt đường, nhắm mắt cảm thụ dòng người qua lại cùng tiếng lộc cộc của vó ngựa gần xa, lời rao tiếng lại thấp thoáng lượn quanh trên đỉnh đầu Hắn. Bỗng một mùi hương thảo mộc thanh khiết gợi lên trong không khí, chất vải lụa mềm nhẹ vờn lên tóc Hoắc Lang, ánh nắng truớc mắt cũng bị vật gì đó cản lại. Hắn mở mắt ra

Hình ảnh đầu tiên Hắn thấy là một nam nhân vóc dáng thon dài vận trên người một đạo bạch y như ngọc tựa tuyết trắng lẫn trong sương mai, thanh thuần lại lạnh lẽo. Mái tóc trắng bạc được nghiêm chỉnh vấn lên một nửa bằng trâm ngọc sau đầu, để lại một lớp bạch sắc tùy ý xõa dài xuống thắt lưng mảnh khảnh

Tay nam nhân kia cầm một thanh kiếm dài màu ngọc được chạm khắc tinh tế, tỉ mỉ. Nhìn vào có thể tưởng tượng ra thanh kiếm ấy lại nhu lại mỹ, trông mỏng manh xinh đẹp nhưng lại mang vẻ sắc bén vô tình, rất phù hợp với chủ nhân của nó

"Ma Tôn Hắc Huyết Điện cao quý, sao lại quấy phá phàm trần?"

Đến lúc này, Tẫn Hoắc Lang như bừng tỉnh khỏi những mê man từ nãy đến giờ, Hắn bật người dậy, đưa nắm tay lên ho nhẹ, lời Lăng Sương vừa nãy là gì Hắn cũng không nghe rõ. Chỉ biết người truớc mặt hình như mang vẻ khiển trách, vừa rồi hẳn có ý hỏi tội Hắn

Đầu óc lâu ngày không dùng đến của Hoắc Lang xoay chuyển một lúc, đoán được đại ý câu hỏi của Y. Nghênh mặt nói

"Dung mạo và khí chất này, hẳn ngươi là Thượng Phong Tôn Diệp Lăng Sương, nghe danh đã lâu"

"Tại sao xuống nhân tộc gây loạn? "

"Ma giới của ta không còn gì thú vị, muốn xuống nơi đây dạo chơi một chút"

Dừng một chút Hắn lại xếp chân dưới nền đất, ngẩng mặt cười trưng ra một dáng thiếu đòn nói tiếp

"Thế nào, thấy ta đáng thương, Tiên nhân muốn thu lưu ta sao?"

Lăng Sương không đáp, vung kiếm đánh tới. Tuyết Linh bất ngờ lao ra khiến Hoắc Lang không kịp trở tay, thân kiếm sáng bóng lướt ngang cắt lìa một đoạn tóc Hắn. Lúc trước ngông cuồng không mang theo đao kiếm, Ma Tôn tu vi cao thâm cũng vì tự cao mà bại dưới tay Lăng Sương, bị Y dùng Khốn Tiên Tác xích về Tiên giới