Dù cho cố tỏ ra bình thường thế nào thì cả hai vẫn vô cũng chói mắt, đặt biệt là Ma đầu Tẫn Hoắc Lang đã có tiền án kia. Có người lấy sẵn giấy bút chuẩn bị kể khổ gửi lên Tiên giới lại thấy hôm nay tên đó lại đặt biệt ngoan ngoãn, đến gian hàng nào cũng hỏi người bên cạnh có thích không, Y gật đầu thì sẽ mua, lắc đầu Hắn sẽ trả lại không còn phá phách như trước
"Tiên nhân, có muốn mua một phần kẹo đường không?"
"Không muốn"
"Đừng có ngại, ngay kia thôi"
Tẫn Hoắc Lang cầm cổ tay Y kéo một đường đến quầy kẹo, đây là một loại kẹo đường viết chữ. Muốn chữ gì ông chủ sẽ dùng đường đã nấu chảy viết chữ đó. Chỉ cần đợi một lúc cho đường nguội lại là có thể mang đi
Tẫn Hoắc Lang vừa đến gian hàng đã cười tươi, mở lời
"Ông chủ, hai phần kẹo đường"
"Được, công tử muốn lão viết chữ gì"
Tẫn Hoắc Lang nghĩ nghĩ một lúc, nhìn tiên nhân đang im lặng bên cạnh. Cười nói
"Một chữ là 'Lang', một chữ là 'Ngọc' "
"Được, hai vị đợi lão một chút"
"Không vấn đề, ông cứ từ từ làm. Viết đẹp một chút"
Diệp Lăng Sương từ nãy giờ im lặng lúc này hơi mím môi, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu hỏi
"Tại sao lại là chữ 'Ngọc'?"
Tẫn Hoắc Lang nghe Y hỏi, khoé miệng cong lên, hơi hạ thấp người nói với Diệp Lăng
" 'Ngọc' trong 'Tiên tư ngọc sắc'. Từ ngữ này vô cùng thích hợp với tiên nhân của chúng ta. Ta còn nghĩ, nếu như sau này chúng ta kết đạo lữ sẽ nhặt một đứa bé về, đặt là 'Tẫn Ngọc', cho nó vừa có khí chất của ta, vừa trong trẻo như tiên nhân của ta"
"...hàm hồ"
Lúc này ông chủ đã viết xong chữ, còn đang quạt cho nó đông lại, ông vừa nhìn lên đã thấy hai người kề sát nói chuyện to nhỏ. Diệp Lăng Sương lúc này vẫn đang thắt tóc còn che mặt, dáng người lại mảnh khảnh, ông chủ hơi nheo mắt một lúc, cười hai tiếng nói
"Công tử cùng nương tử thật ân ái, hay là vầy đi, lão tặng cho các ngươi thêm một cây kẹo hồ lô mang về cho hài tử ăn nhé?"
Diệp Lăng Sương và Tẫn Hoắc Lang nghe lão nói xong hơi ngớ người, không biết ông chủ có phải là đã câu được câu mất nghe được cuộc trò chuyện của họ hay không mà lại tưởng nhầm họ là đạo lữ, không những vậy còn nhìn ra Lăng Sương là nữ nhân
Tẫn Hoắc Lang trong lòng lúc này vui vẻ nhảy nhót, chưa kịp đợi Lăng Sương lên tiếng đã tranh nói trước
"Lão bá, nói hay lắm nén bạc này cho ông. Nhưng kẹo hồ lô thì thôi đi, nương tử nhà ta kiêu kì không thích ăn chua"
"Vậy sao, hahaha. Lúc trước vị nhà ta cũng thế, lấy về một thời gian là sẽ khác ngay thôi. À, kẹo của hai ngươi xong rồi đây"
"Cảm ơn lão bá, chúc ông mua may bán đắt"
Tẫn Hoắc Lang lấy xong hai que đường liền dắt Diệp Lăng Sương vẫn còn ngơ ngác đi khỏi, để lại sau lưng là tiếng cười giòn vang của ông chủ hàng kẹo
Hắn kéo Y đi một đoạn, chờ khi kẹo đường đã thật sự nguội rồi mới đưa cho Lăng Sương que đường có chữ 'Lang'. Diệp Lăng Sương nhìn que chữ một lúc vẫn chưa thấy động tĩnh, Y không ăn cũng không mở miệng nói chuyện. Hoắc Lang đi bên cạnh lúc này đã ăn xong kẹo đường nhìn sang, hỏi Lăng Sương
"Sao vậy, giận ta sao? Cũng không thể trách ta được, là lão bá ấy già không nhìn rõ mới nhận thấy em là nữ nhân. Ta tốt bụng không muốn để lão thấy ngại ngùng nên mới nói theo, tiên nhân em cũng đừng nên hẹp hòi vậy chứ"
Diệp Lăng Sương im lặng thêm một lúc rồi há miệng cắn một ngụm lớn kẹo đường, khuôn miệng Y vốn đã nhỏ nên không khỏi dính lại bên khoé miệng một ít vụn, Tẫn Hoắc Lang như hổ rình mồi nhanh tay lau giúp Lăng Sương. Tiện thể xoa xoa gương mặt Y một lúc, giọng nói nhỏ nhẹ
"Nào nương tử đừng có giận nha, ăn từ từ thôi, lỡ như nghẹn mất thì tướng công là ta rất đau lòng"
Diệp Lăng Sương liếc mắt nhét nửa que kẹo đường còn lại vào miệng Hoắc Lang, xúc cảm không rõ mắng Hắn
"Ngươi câm miệng"
Hoắc Lang cười vui vẻ ăn xong kẹo đường lại đuổi theo Diệp Lăng Sương, không chút liêm sỉ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Y, dắt tiên nhân của Hắn đi quanh khu chợ náo nhiệt
Tẫn Hoắc Lang giờ khắc này vui vẻ như nhặt được vàng, trong tay là mỹ nhân bật nhất tam giới đang dịu ngoan để Hắn dẫn đi. Sự vui vẻ của Hoắc Lang giờ đây không một ngòi bút nào có thể tả xiếc
Quả nhiên mấy cái phán đoán của Đới Nguyệt Lan không đúng chút nào hết, đại nạn cái gì chứ. Nếu đại nạn của Tẫn Hoắc Lang là Diệp Lăng Sương, Hắn nguyệt cả đời bị chôn vùi dưới mẫu đơn
"Tiên nhân, nhìn xem chúng ta có giống một đôi phu thê hạnh phúc không?"
"Im miệng"
"Hahaha"
Tẫn Hoắc Lang cười vô cùng gây chú ý, làm cô nương xung quanh cũng bị gương mặt chói mắt của Hắn. Diệp Lăng Sương chú ý đến ánh mắt của các nàng, trong lòng lâu nay vắng lặng lại dâng lên một mạt khó chịu, siếc tay Hắn. Chất giọng khàn nhẹ đến Y cũng không nhận ra đứng lại kéo tay Hoắc Lang