Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 19: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (1)



Đặng Giới bị đánh tả tơi mất 100 điểm.

Anh ta hỏi: "Thư Dao nói thế thật hả?"

Sao cứ thấy Thư Dao sẽ không nói những lời như thế nhỉ.

Lương Diễn khẽ thở dài một tiếng, đồng cảm nhìn chằm chằm vào anh ta: "Tôi lừa cậu làm gì?"

Đặng Giới im lặng không đáp.

"Lúc trước đã khuyên cậu rồi, tiếc là hoàn toàn không lọt được vào tai cậu," Lương Diễn vỗ nhẹ lên vai Đặng Giới, dặn dò: "Sau này bớt phóng túng đi, suy nghĩ nhiều về công việc hơn một chút nhé."

Đặng Giới không thể tin được, lần đầu tiên mình đi xem mắt, thế mà còn bị người ta ghét vì "không sạch sẽ".

Anh ta không khỏi nhớ lại chuyện mình đã làm khi trước, thầm phỏng đoán, Thư Dao tỏ ra chán ghét vì anh ta phiền phức có phải thật hay không.

Càng nghĩ càng thấy rất có thể là như thế.

Nếu không cô sẽ không thể nguyền rủa ác độc như vậy được.

Vậy nên khi gặp lại Thư Dao, anh ta thầm nghĩ, có lẽ một giây sau cô gái nhỏ đó sẽ hắt trà lên mặt anh ta.

May là không. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thư Dao im lặng ăn một bữa cơm với anh ta, ngoại trừ bít tết được cắt lát, những món khác đều được cô ăn một vài miếng.

Cô cũng không nói gì khác.

Tới lúc sắp rời đi thì trời đổ một trận mưa, mây đen ập đến bất chợt, nặng nề, liên tục bao lấy nhau thành tư thế sắp phá hủy cả một thành phố.

Mùa hè ở Tây Kinh thường xuyên có mưa rào gió lớn, có rất ít người đi lại trên đường, chỉ nhao nhao đi trú mưa, gió lạnh chợt lùa qua cửa sổ, thổi bay đóa hoa trong bình, làm hai cánh hoa rơi xuống.

Thư Dao không biết lái xe, cô gọi điện thoại cho Thư Minh Quân.

Người nhận điện thoại là trợ lý riêng của Thư Minh Quân, anh ta lễ phép nói với Thư Dao, lúc này Thư Minh Quân đang họp, không rảnh để nghe máy. Cuộc họp ước chừng ba mươi phút nữa mới kết thúc, nếu Thư Dao có chuyện gì, anh ta sẽ thông báo với Thư Minh Quân sau khi cuộc họp kết thúc.

Thư Dao cảm ơn anh ta, rồi nhanh chóng chuẩn bị tiếp tục đợi thêm nửa tiếng ở đây.

Tuy xem mắt không thành công, nhưng  tình bạn xã giao thì vẫn còn.

Đặng Giới không nhịn được  đề nghị: "Tôi đưa em về nhé."

Thư Dao lắc đầu, từ chối khéo: "Cảm ơn, nhưng không cần làm phiền anh đâu."

Đặng Giới còn định nói tiếp thì chợt nghe Lương Diễn ở bên cạnh khe khẽ ho một tiếng, anh ta xoay mặt lại, thấy Lương Diễn dùng vẻ mặt không tán thành lắc lắc đầu với mình.

Đặng Giới hiểu ra rồi.

Chỉ e là Thư Dao đã ghét bỏ anh ta "bẩn"" ấy.

Nhưng để một thiếu nữ đợi chờ vô ích ở đây chắc chắn không được. Vào đúng lúc đó thì Lục Tuế Tuế gọi điện thoại tới, tiếng chuông inh ỏi, từng tiếng từng tiếng thúc giục anh ta.

Trong lúc Đặng Giới do dự, đã nghe Lương Diễn lạnh nhạt nói: "Đúng lúc tôi tiện đường, có thể đưa em về."

Đặng Giới nhìn Lương Diễn bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.

Vào giây phút mấu chốt vẫn phải nhờ cậy anh mình.

Thư Dao thẳng thừng từ chối: "Không cần."

Phản ứng của Thư Dao như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đặng Giới, anh ta không thể không lấy khí thế kết hôn thất bại tình nghĩa vẫn còn ra, nói: "Hay để tôi đưa đi."

Thư Dao nhíu mày.

So sánh với Đặng Giới, cô tình nguyện ngồi xe Lương Diễn.

Ít nhất người sau có vẻ không có đời sống cá nhân thối nát như người kia.

Theo bản năng, Thư Dao nhìn Lương Diễn, ánh mắt chạm nhau, Lương Diễn hơi chau mày.

Hai giây sau, anh đứng lên: "A Giới, không phải cậu còn có việc bận à?"

Đặng Giới vâng một tiếng.

Trong lòng khó nén kinh ngạc.

Lục Tuế Tuế vẫn luôn duy trì im lặng, vào ngay lúc mấu chốt này lại gọi tới tấp cho anh ta, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Lương Diễn lại hỏi Thư Dao lần nữa: "Tôi đưa em nhé?"

Thư Dao gật đầu: "Cảm ơn anh Lương."

Đặng Giới như trút được gánh nặng.

Điều khiến Thư Dao bất ngờ là lần này tới đây, Lương Diễn không đi cùng tài xế.

Trong không gian khép kín, chỉ có hai người. Dựa theo nghi thức xã giao mà Thư Minh Quân đã chỉ dạy, Thư Dao im lặng chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái, thắt dây an toàn.

Khoảng cách từ đây đến nhà trọ của Thư Dao mất khoảng nửa tiếng đi xe, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, khó tránh khỏi bị tắc đường.

Sau khi Thư Dao lên xe, cô không nói thêm câu nào với Lương Diễn, thầm cầu nguyện trong lòng, dù thế nào thì cũng đừng tắc đường --

Cầu nguyện chưa được một phút, đường bị tắc luôn.

Thư Dao nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, nôn nóng bất an hận không thể xuống tự đi bộ.

Nếu như bên ngoài không mưa to gió lớn thế này.

Không khí ngồi trong xe rất dễ chịu, hương thơm man mát như gần như xa, thần kinh Thư Dao căng như dây đàn, cô cố gắng làm mình bỏ qua sự tồn tại của Lương Diễn.

Nhưng không thể. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hào quang của anh quá mạnh mẽ.

Thư Dao khống chế mình không nhìn anh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy Lương Diễn duỗi tay lấy nước trên xe.

So với tay cô thì bàn tay của Lương Diễn phải lớn hơn nhiều, cũng không được xem là trắng nõn nà, nhưng rất sạch sẽ. Trên mu bàn tay người đàn ông hiển hiện gân xanh gồ lên, lộ ra đủ vẻ gợi cảm khi bùng phát uy lực.

Thư Dao không khỏi nhìn từ đôi tay đó lên trên, trên cổ tay anh vẫn là chiếc đồng hồ mà cô không rõ nhãn hiệu, cổ tay áo sơ-mi vuông vức sạch sẽ, không một vết bẩn.

Lại lên trên nữa --

Lương Diễn đang uống nước, hàng mi dày mà cong, mũi cao thẳng khiến người ta ao ước.

Yết hầu vô cùng rõ nét, lăn lên lăn xuống theo từng lần uống nước.

Rất gợi  cảm.

Nhưng không phải vẻ lẳng lơ tùy tiện, cố ý thể hiện ra ngoài, mà là vẻ đẹp nghiêm khắc cấm dục, làm người ta không nhịn được muốn khinh nhờn nó.

Tim Thư Dao đập hơi nhanh.

Thình thịch, thịch thịch, càng ngày càng dồn dập.

Đang ngắm thì Thư Dao thấy Lương Diễn cụp mi xuống, hờ hững liếc cô một cái.

Nốt ruồi mỹ nhân dưới mắt phải, vì động tác của anh mà hơi hơi dời khỏi vị trí.

Bị bắt quả tang khi đang nhìn người ta mê mệt, Thư Dao lập tức nhìn ra chỗ khác, ngó ra ngoài cửa sổ.

Mưa to cọ rửa lớp kính cửa sổ, chân trời lóe lên một tia sáng, có tiếng sét ì ầm, âm vang trầm đục mà dữ dội không yên.

"Hôm nay mặt em có vẻ hơi mệt mỏi," Lương Diễn buông cốc xuống, dịu dàng hỏi: "Tối qua thức khuya à?"

Trong không gian khép kín như thế, nếu cô không nói câu nào thì sẽ càng xấu hổ thêm.

Thư Dao cố gắng biện giải cho mình: "Không phải thức khuya mà do thời gian buổi tối trôi nhanh quá."

"Đúng thế," Lương Diễn cười nói: "Thức khuya có thể làm thời gian trôi nhanh, được lên thiên đường sớm."

Thư Dao: "..."

Lương Diễn hiển nhiên không có ý buông tha cô, thấy cô lặng thinh, anh mỉm cười hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"

Mặt Thư Dao không cảm xúc: "Tôi đang nghĩ nắp quan tài cho "bạn trai cũ" nên làm kiểu nắp liền hay nắp tách riêng."

"Giờ quốc gia không cho phép chôn cất, chỉ dùng lọ đựng tro cốt thôi."

Thư Dao không thể nhịn được nữa: "Anh giỏi soi mói như thế, hay vào ban chôn cất luôn đi."

Lương Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhóc con ranh mãnh."

Thư Dao hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào dòng xe chắn phía trước mà mãi chưa di chuyển.

Cô cũng đã sắp thuộc làu biển số xe rồi đấy.

Tắc đường thời gian dài khiến cô tâm phiền ý loạn.

"Chuyện bên giải trí Hoa Lam, giờ em nghĩ thế nào?" Lương Diễn hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"

"Nếu anh còn có điều kiện đi kèm khác thì quên đi."

"Không có điều kiện kèm theo," Lương Diễn nói: "Coi như là tôi xin lỗi cô Thư đây vì chuyện lúc trước."

Thư Dao vô cùng cảnh giác: "Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, sao tôi biết được anh không có mưu đồ gì khác với tôi?"

Lương Diễn cười nhẹ một tiếng: "Tôi không hại em."

Thư Dao khẽ hừ: "Sói cũng không nói mình thích ăn dê."

"Trong mắt em thì tôi là sói à?"

Thư Dao không nói chuyện, nhìn về phía trước cửa sổ xe, một giọt mưa lăn xuống, kéo thành vệt nước thật dài.

Rất nhanh sau đó, cần gạt nước đã lau dấu vết đó đi.

Hai người tiếp tục giằng co.

Dưới sự cố gắng làm việc của cảnh sát giao thông phía trước, lại qua mười phút nữa, cuối cùng cũng bớt tắc đường, thuận lợi đi qua con đường này.

Sau khi đến khu chung cư mà Thư Dao đang ở, Lương Diễn cầm một cái ô đen lớn, chậm rãi xuống xe, đưa Thư Dao đi bộ về nhà.

Sợ bị nước mưa hắt vào, rồi lại cùng dưới một cái ô, Thư Dao buộc lòng phải theo sát bên người Lương Diễn.

Trên người anh vẫn luôn có mùi linh sam thoang thoảng dễ ngửi.

Thư Dao cảm thấy mùi hương đó có sức mạnh yên bình lạ thường, cô vừa ngửi thấy, đã không nhịn được sa vào trong đó.

Thư Dao không hiểu suy nghĩ lúc này của Lương Diễn thế nào, một thoáng thất thần, một cái tay giữ cổ tay mảnh khảnh của cô lại, vững vàng kéo một cái, cản cô cất bước: "Cẩn thận."

Bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt cổ tay cô, vết chai trên lòng ngón tay ma sát vào da thịt.

Tim Thư Dao sắp nhảy vọt ra ngoài lồ ng ngực, cô tập trung nhìn lại, phát hiện phía trước đường có một vũng nước nhỏ.

Nếu không nhờ Lương Diễn kéo lại kịp thời, cô đã giẫm vào rồi.

Lương Diễn rụt tay về: "Rất xin lỗi em."

Giọng Thư Dao khô khốc: "Không sao."

Tuy Lương Diễn đã rút tay về nhưng vừa rồi anh dùng sức hơi mạnh, cổ tay Thư Dao vẫn còn để lại dấu vết bị cầm chặt -- Thậm chí cô đã bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi Lương Diễn muốn bóp nát xương cô luôn à.

Đúng là sói đói khát nhịn đói hơn ba năm chưa từng ngửi thấy mùi thịt.

Trên đường đến nhà, Thư Dao chưa cảm ơn Lương Diễn, đã nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Thư Minh Quân ở bên cạnh: "Lương Diễn."

Thư Dao quay lại, còn chưa nhìn kĩ, Thư Minh Quân đã lao đến như một cơn gió, che kín Thư Dao ở sau người như gà mẹ bảo vệ gà con.

Thư Minh Quân cảnh giác nhìn Lương Diễn, ánh mắt lạnh lẽo: "Anh định làm gì?"

Thư Dao mịt mờ rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chị họ biết Lương Diễn?

- - Cũng đúng thôi, chị họ khác cô, là người cuồng công việc điển hình.

Có lẽ đã từng làm giao dịch với Lương Diễn rồi.

Lương Diễn không nhanh không chậm gập chiếc ô đen lớn lại, cũng không nói chuyện.

Thân ô màu đen làm nổi bật tay anh, mạch máu màu xanh lúc ẩn lúc hiện.

Thư Minh Quân nói: "Anh đã bảo đảm sẽ không làm phiền nó nữa cơ mà."

Lương Diễn đặt ô tựa vào cái cột bên cạnh, trên thân ô nước chảy ngoằn ngoèo xuống, rất nhanh đã tẩm ướt một vùng nhỏ.

Anh bình tĩnh mở miệng: "Lúc trước cô nói sẽ để cô ấy quay về cuộc sống bình thường. Giờ thì sao? Thế này gọi là bình thường à?"

Thư Minh Quân lộ ra vẻ mặt căng thẳng: "Tôi cần thời gian."

Thư Dao nghe mà chẳng hiểu ra sao, nhịn không được, cô hỏi Thư Minh Quân: "Chị Quân, hai người đang nói gì thế?"

"Không có gì, " Thư Minh Quân xoay người, xoa dịu Thư Dao: "Bọn chị đang bàn chuyện kinh doanh. Dao Dao ngoan, em lên tầng trước đi, lát nữa chị sẽ qua ngay, nhé?"

Thư Dao đồng ý một tiếng, hơi khó hiểu nhìn Lương Diễn.

Lương Diễn rũ mắt nhìn cô, mỉm cười: "Lên đi."

Thư Minh Quân nổi cáu bất thình lình, giọng nói vô cùng chói tai: "Anh không được nói chuyện với Dao Dao!"

Thư Dao không hiểu cơn tức của Thư Minh Quân lúc này đến từ đâu, nhưng cũng bị sự căm phẫn đó dọa sợ, thành thật xoay người lên tầng, về phòng mình.

Cô đứng trên ban công, cách một lớp thủy tinh, sau hai phút, cô thấy Lương Diễn cầm ô lớn màu đen rời đi.

Như cảm nhận được điều gì đó, anh xoay người nhìn lại.

Cách quá xa, Thư Dao không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra từ phía sau, cô run lên một chút, xoay người, nhìn thấy Thư Minh Quân với vẻ mặt mỏi mệt.

"Dao Dao, " Thư Minh Quân nói với cô: "Tránh xa Lương Diễn ra."

Thư Dao dè dặt hỏi: "Chị và anh ta từng quen nhau à?"

Thư Minh Quân bỏ túi xuống, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay ôm Thư Dao vào lòng.

Thật lâu sau, Thư Dao nghe thấy chị gái khẽ ừ một tiếng.

"Thù to lắm," Thư Minh Quân gằn từng chữ: "Anh ta làm hỏng vậy báu của chị."

Thư Dao có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của chị gái lúc này, cô nín thở, duy trì im lặng.

"Chị vốn tưởng anh ta sẽ chú ý đạo lý luân thường, bớt bớt một chút, không ngờ con súc vật đó hoàn toàn bất chấp," Thư Minh Quân nghiến răng nghiến lợi, lúc nói đã hoàn toàn mất bình tĩnh, bàn tay xoa tóc của Thư Dao cũng phát run: "Quả nhiên không có đạo đức, bi3n thái, súc sinh."

Thư Dao không ngờ chị gái sẽ dùng những từ tệ hại như vậy để miêu tả Lương Diễn, làm cô hơi khó chịu. Trong lòng cô cảm thấy Lương Diễn không hỏng đến mức đó, nhưng cô hoàn toàn không có lập trường gì để nói đỡ cho anh.

Cô chuyển sang đề tài khác: "Chị à, hôm nay em và Đặng Giới--"

"Nếu anh ta bất chấp đạo đức luân lý như thế, em cũng không cần để ý đến con ngựa đực kia nữa," Thư Minh Quân cười lạnh một tiếng: "Đặng Giới quá mất dạy, đúng là chẳng được cái nước gì."

Thư Dao: "...Ơ?"

Mấy hôm trước, không phải chị còn khuyên cô thử một lần với Đặng Giới à?

Thư Dao còn chưa phản ứng kịp, Thư Minh Quân đã duỗi tay, nâng mặt Thư Dao.

"Dao Dao, " Thư Minh Quân nói: "Nhớ kỹ lời chị đây, tránh xa Lương Diễn ra, anh ta không phải người tốt."

Bàn tay ôm Thư Dao của chị càng lúc càng dùng sức, trên mu bàn tay thoáng gồ gân xanh.

Thư Dao gian nan gật đầu: "Em biết rồi."

Nhân lúc Thư Minh Quân để ra một khoảng trống, Thư Dao không khỏi lén nhìn ra ngoài cách một lớp thủy tinh.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn to như trước.

Từ lâu đã chẳng còn bóng dáng Lương Diễn.

- ----------------

Thái Quát đang bận cho buổi phát trực tiếp tối nay của Lục Tuế Tuế.

Hôm kia, phòng làm việc của 《 Hồng Hoang 》 đột nhiên sai người tới báo, nói rõ nhà đầu tư rất chú trọng đến giải thi đấu sáng tác ca khúc lần này, yêu cầu 《 Hồng Hoang 》cử hành lễ trao giải một lần vào tối nay.

Hiện giờ 《 Hồng Hoang 》đã ngồi vững vào vị trí ứng dụng được download nhiều nhất trên các nền tảng, cách vị trí thứ hai một khoảng rất xa, nói là trò chơi hot nhất năm nay cũng không ngoa.

Đây là một cơ hội PR quá tốt.

Thái Quát tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Thái Quát dẫn Lục Tuế Tuế, đi thẳng đến địa điểm mà phòng làm việc 《 Hồng Hoang 》 đã báo.

Vừa bước vào, Thái Quát bùi ngùi từ đáy lòng, phòng làm việc Dung Quang đúng là danh giá.

Cho dù lần này chỉ là ý tưởng nảy ra bất ngờ nhưng vẫn trả giá thật cao để mời đoàn đội đến tạo dàn cảnh, toàn bộ công trình đã được trang trí thành phong cảnh Anh Đào Cốc trong game, không chỉ vũ đài, mà ngay cả dưới thính phòng cũng có mây mù lượn lờ, cứ như đang đặt mình trong ảo cảnh vậy.

Thái Quát cầm tay Lục Tuế Tuế, hỏi: "Khúc đàn tranh lần này luyện tập thế nào rồi?"

Lục Tuế Tuế gật đầu, khẽ trả lời: "Rất trôi chảy."

Thái Quát thở một hơi dài nhẹ nhõm, kéo Lục Tuế Tuế, lập tức đi tới phòng chuyên để trang điểm của phòng làm việc Dung Quang, cũng không quên nghiêm túc dặn dò Lục Tuế Tuế: "Tối nay là lần đầu tiên em lộ diện với tên "Dao Trụ Khuẩn", nhất định phải vừa lên tiếng đã làm rúng động --"

Vừa nói chuyện, chị ta vừa đẩy cửa phòng trang điểm.

Thái Quát cau mày.

Thư Dao đã thay quần áo xanh hơi hơi nghiêng người, mặt không cảm xúc liếc chị ta một cái.

Ba nghìn sợi tóc đen như khung gỗ mun.

Sắc đẹp lạ thường.

Thái Quát ngớ ra.

Khi đang ngây người, có nhân viên công tác chú ý tới hai vị đứng ở cửa, đi tới, lễ phép hỏi thăm.

Thái Quát hỏi: "Phòng trang điểm này không phải cung cấp riêng cho Dao Trụ Khuẩn ư?"

Nhân viên công tác mỉm cười nói: "Đúng vậy, xin hỏi cô đây là?"

Thái Quát bị tình huống xảy ra bất thình lình làm cho choáng váng, nhíu mày: "Tôi là người đại diện của Dao Trụ Khuẩn."

Đẩy Lục Tuế Tuế lên phía trước, Thái Quát nói: "Em ấy chính là Dao Trụ Khuẩn."

Lục Tuế Tuế không mặt dày như Thái Quát, không thể hùng hồn trước mặt chính chủ, cô ta bất an túm góc áo.

Nhân viên công tác vẫn duy trì nụ cười lễ phép, một mình đẩy ngàn quân: "Xin lỗi, sau khi chúng tôi xác minh ghi nhận, người sở hữu tài khoản Dao Trụ Khuẩn có họ Thư, cũng không phải quý cô trước mặt đây."

Gân xanh trên trán Thái Quát giựt giựt.

Chị ta vốn lên kế hoạch thanh lý xong lập tức đổi số liệu tài khoản của Dao Trụ Khuẩn, nào ngờ phía 《 Hồng Hoang 》 đột nhiên làm thế này, trực tiếp phá rối toàn bộ kế hoạch của Thái Quát.

Thái Quát cắn răng, còn muốn nói thêm.

Nhưng nhân viên công tác đã liên hệ với bảo vệ qua tai nghe: "Lịch sự mời Thái Quát và Lục Tuế Tuế ra ngoài đi."

Mặt Thái Quát tức tối đổi sang màu gan heo, chỉ nghe bảo vệ lạnh lùng nói: "Xin lỗi, cô ơi, người không phận sự không được vào hậu trường của chúng tôi ạ."

Lục Tuế Tuế càng luống cuống tay chân, hoang mang lo sợ--

Tuy hôm nay Đặng Giới không tới được, nhưng sáng sớm anh ta đã cười nói sẽ xem cô ta phát trực tiếp. Giờ cô ta lên đài cũng chẳng xong, lại tiếp tục lừa gạt Đặng Giới thế nào đây?

-

Sau khi nhận được lời mời từ phía 《 Hồng Hoang 》, Thư Dao kết nối với đối phương rất lâu, cuối cùng mới quyết định tham dự.

Thấy rằng cô có chướng ngại tâm lý không dám gảy đàn trước mặt bao người, phía trò chơi cho phép cô đeo mặt nạ lên sân khấu.

Để giảm bớt tâm lý sợ hãi của cô, đối phương cũng chỉ sắp xếp một nhân viên công tác quen mặt và dịu dàng đến tiếp xúc với cô.

Nếu không vì cản Thái Quát đổi fake thành auth, Thư Dao cũng không dám lên đài.

Nhưng so với việc để Thái Quát tùy tiện tìm người đến dùng tài khoản Dao Trụ Khuẩn này, Thư Dao thà rằng tự ra mặt.

Sau khi thay quần áo xong, Thư Dao vẫn hết sức căng thẳng.

Căng thẳng đến mức ngay cả đi vệ sinh cũng trở nên thường xuyên hơn.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Thư Dao còn suýt va vào một người phu nữ.

Người nọ vươn tay đỡ cánh tay cô một chút, giọng khàn khàn, dường như đã hút nhiều thuốc làm tổn thương cổ họng: "Cô không sao chứ?"

Thư Dao nói: "Không sao."

Cô cúi đầu, chợt nhìn thấy móng tay sơn đỏ tươi của đối phương, móng tay rất dài, trên mu bàn tay xăm một đóa mẫu đơn màu đỏ thẫm, cuối cánh hoa nhỏ một giọt nước đỏ, thoạt trông, hệt như trên tay dính đầy máu tươi.

Đầu óc thoáng chốc trống rỗng, Thư Dao khựng lại, trong đầu chợt xuất hiện một hình ảnh đáng sợ --

Bàn tay dính đầy máu tươi, cổ tay tái nhợt.

Hệt như ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, dạ dày sôi lên, Thư Dao phải che miệng lại mới có thể kiểm soát mình không nôn khan.

Lông tơ trên cánh tay nhất tề dựng đứng, cô đi đến toilet, mở nước lạnh rửa sạch mặt, vẻ mặt tái nhợt.

Lảo đảo đi đến phòng trang điểm được cung cấp tốt, Thư Dao khóa trái phòng lại, run run rẩy rẩy đi vào, lưng tì mạnh vào cửa phòng, duỗi tay ôm lấy đầu gối.

Dường như có người đã đâm thả ra tất cả cảm xúc tiêu cực được gói lại, lúc này, dù chỉ hô hấp Thư Dao cũng thấy vô cùng khó khăn, cô thở phì phò từng hơi từng hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Thậm chí cô bắt đầu lo nghĩ, vừa nghĩ đến bao nhiêu người dưới đài sẽ nhìn cô chăm chú, răng nanh không khỏi va lập cập, chân cũng run run không thể kiểm soát.

Thư Dao nhận thức được rõ ràng, mình lại "phát bệnh" rồi.

- - Ở ngay lúc sắp lên đài.

Một lát sau, Thư Dao nghe thấy có người thử vặn tay nắm cửa, giọng nói xa lạ dịu dàng: "Cô Thư, xin hỏi cô còn ở đây không?"

Thư Dao không phát ra được tiếng nào, lo nghĩ chợt nảy lên khiến cô cảm thấy hô hấp cũng trở nên gian khó. Nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng cô tìm được một tờ giấy, vội vàng viết lên.

[Xin lỗi, giờ tôi không muốn gặp ai cả, có thể tối nay không lên sân khấu được.]

Run run chuyển giấy ra ngoài, Thư Dao nhìn chòng chọc cái bóng ở khe cửa, nghiêng nghiêng kéo dài, động đậy.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên rồi dần dần đi xa.

Thư Dao ngồi ở cạnh cửa.

Cô biết, giờ mình nên gọi điện cho bác sĩ tâm lý hoặc cho Thư Minh Quân.

Trạng thái uất ức mãnh liệt như thế này trước nay chưa từng có, lúc trước, khi "triệu chứng" phát tác, phản ứng mạnh nhất của cô là không muốn kết nối với người lạ, không muốn nói chuyện với người lạ, chỉ muốn nằm dí một mình trong phòng, không cần đi bất cứ đâu.

Nhưng lần này thì khác, cho dù im lìm một mình trong phòng, Thư Dao vẫn thấy rất khó chịu, lo lắng không yên.

- -Không chỉ người lạ, mà dù là người thân, Thư Dao cũng không muốn tiếp xúc.

Chỉ muốn niêm phong bản thân lại.

Vừa nghĩ đến phải gặp người, kể cả là người thân, cũng làm Thư Dao không thở nổi.

"Bệnh" của cô hình như càng nghiêm trọng hơn rồi.

Trước nay không thế này.

Mới chỉ qua năm phút, Thư Dao nghe được tiếng bước chân dồn dập, có người đứng ở cửa.

Cốc cốc cốc.

Người nọ gõ cửa phòng.

Thư Dao ôm lấy đầu gối, run giọng hỏi: "Ai đấy?"

Cách một tấm cửa, Thư Dao nghe được giọng của Lương Diễn, hơi trầm thấp, nhưng lại vỗ về cảm xúc bất an của cô chỉ trong nháy mắt.

"Lương Diễn."

Trong phòng lại chìm trong tĩnh lặng.

Thư Dao kinh ngạc phát hiện, bản thân ấy thế mà hoàn toàn không sinh ra tâm lý bài xích Lương Diễn.

Thế mà ngay khi Lương Diễn lên tiếng, Thư Dao suýt chút trực tiếp mở cửa phòng.

Cảm xúc lo âu sợ hãi nhanh chóng biến mất, mà lúc này, Thư Dao lại rơi vào trạng thái băn khoăn khác.

Chẳng có nhẽ... thật ra cô là con cún cuồng nhan sắc cấp độ nặng à?

Vì sao chỉ không bài xích mỗi Lương Diễn?

Một phút sau, Lương Diễn im lặng đứng bên ngoài nhìn cửa phòng khe khẽ hé ra một tia hở nhỏ --

Trong phòng chỉ có bóng tối và im lặng.

Ánh đèn tù mù dịu dàng dừng trên làn váy xanh của Thư Dao, trông như một đóa hoa xinh đẹp mà dịu dàng nở ra dưới vực sâu.

Thư Dao ngồi dưới đất, váy bị đè ra nếp nhăn, ngón tay non mịn đặt trên nắm cửa không ngừng phát run.

Tua rua cài trên mái tóc đen lung lay sắp rơi, những chiếc chuông nhỏ va vào nhau, phát ra những tiếng lanh canh mỹ diệu.

Cho dù đã trang điểm, nhưng vẫn có vẻ đẹp mỏng manh dễ vỡ như thế.

Như là thủy tinh công nghiệp đầy vết rạn, nhưng sẽ không vỡ thành mảnh vụn.

Lương Diễn cúi người, đưa tay về phía cô, vẫn chưa đụng vào cô, vẫn duy trì khoảng cách dịu dàng có chừng mực: "Tiểu Anh Đào, đừng sợ, là anh, anh đây."

Thư Dao dõi theo bàn tay vươn ra nọ.

Hết sức kìm nén xúc động khó hiểu đang trào ra vào lúc này.

- - Cứ như cả thế giới đều đầy ác ý với cô, chỉ riêng Lương Diễn có thể cho cô một chốn yên bình.

Nhưng cô hoàn toàn không biết được, cảm giác yên bình đó có từ đầu.

A a a a a!

Cô sắp bị tra tấn điên rồi, vào phút chốc nhìn thấy Lương Diễn, Thư Dao thậm chí còn muốn bổ nhào vào lòng anh.

Muốn điên cuồng mà cọ rồi chà.

Thư Dao lúc này như một con mèo.

Mà Lương Diễn chính là con mèo bạc hà.

Hai loại cảm xúc điên cuồng giằng co trong nội tâm, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Diễn, Thư Dao không chịu khống chế vươn hai tay, run run khẽ chạm vào cánh tay anh.

Dường như có ma lực nào đó.

Vào giây phút da thịt chạm nhau, cả trái tim mới vừa rồi vô cùng lo lắng bất an của Thư Dao nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trên quần áo cô vẫn còn vương mùi hoa sen lạnh nhạt thơm dịu, một đôi tay mềm mại tinh tế, chưa chịu qua sương gió, một vết chai cũng chẳng có.

Run run dán lên da thịt trên cánh tay anh, mềm mại trùm lên kiên cố.

Cẩn thận đụng chạm từng li từng tí.

Lương Diễn hơi giật mình.

Thư Dao nhanh chóng buông tay, cố gắng rứt ra một lời nói dối vụng về, hòng che giấu hành động nhìn thế nào cũng như gây rối vừa rồi của mình: "...À, trên cánh tay anh có con muỗi, tôi chưa bắt được..."

Lương Diễn nở nụ cười.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thư Dao, anh chậm rãi cởi áo khoác của mình ra, tháo cà vạt.

Áo khoác màu đen bị anh tùy ý đặt bên cạnh, cúc trên áo sơ mi ấm mát như ngọc. Áo sơ mi được may đo phù hợp dáng người, theo động tác của anh, càng tôn lên vòng eo gầy đẹp.

Thư Dao có thể mường tượng ra bộ phận bị áo sơ mi ngăn cản.

Hoàn mỹ và quyến rũ người ta đến mức nào.

Quỳ một gối xuống trước mặt Thư Dao, đôi mắt Lương Diễn ảm đạm, anh khẽ hỏi cô: "Dao Dao, em phải nhìn kĩ lại lần nữa, ở đâu còn có muỗi nữa không?"