Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 23: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (5)



Thư Dao suy nghĩ kĩ càng, có lẽ Lương Diễn không thể tự để một cái gậy hay thứ gì khác trong túi của mình được.

Dù sao thì cô cũng không phải là cô gái nhỏ thuần khiết đến mức cái gì cũng không biết.

Thư Dao ít nhiều cũng hiểu biết một chút kiến thức kì quái này, cơ thể căng cứng, trong đầu nhảy ra đủ kiểu đủ loại suy nghĩ, cuối cùng giả vờ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, ngoan ngoãn đứng im như cũ.

Cô chưa từng nhìn qua thế sự.

Không biết gặp phải tình huống như vậy thì nên khéo léo xử lý thế nào để không bị mất lịch sự.

Lương Diễn cũng không nói gì, tay anh đặt trên lưng Thư Dao, cho dù cách một lớp áo thì Thư Dao cũng có thể cảm nhận được một chút áp lực từ anh.

Anh không hề dùng lực, rất kiềm chế, nhưng nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh qua xuyên qua lớp áo, loáng thoáng dính lên da thịt, Thư Dao ngẩng mặt, thấy Lương Diễn đang cúi mắt nhìn cô.

Nhìn từ góc độ này, yết hầu anh càng trở lên rõ nét, nốt ruồi lệ càng giống như một giọt nước mắt.

Thư Dao căng thẳng đến mức tay có chút tê mỏi.

Dưới tình huống như thế này, giác quan của cô nhạy bén hơn rất nhiều.

Tim càng ngày càng đập nhanh, hơi thở gấp gáp, có ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua trên má cô.

Thậm chí có thể cảm nhận được Lương Diễn cúi người một cách rõ ràng, dường như khẽ chạm vào tóc cô.

Nơi mang theo cái ‘卜’ kia dường như lại ngẩng đầu.

Giọng nói của Lương Diễn trầm thấp: “Rất thơm.”

Thư Dao lắp bắp: “Có thể là... có thể là mùi thơm của phấn trang điểm.”

Chỉ nghe thấy Lương Diễn cười nhẹ hai tiếng, bàn tay đặt trên lưng cô thu chặt, hỏi: “Bây giờ có còn lạnh nữa không? Sao lại run mạnh như vậy?”

Trong lòng Thư Dao gào thét muốn chạm vào anh, nhưng lý trí tàn dư nhắc nhở cô, tuyệt đối không thể làm ra hành động to gan háo sắc như vậy.

Như vậy vô cùng không tôn trọng người khác.

Trong lúc vùng vẫy do dự, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng “Anh Lương" gấp gáp, khiến Thư Dao hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay của Lương Diễn, trên người vẫn khoác áo của anh, lùi lại mấy bước.

Lương Diễn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nghiêng người, tháo cravat, mở cúc áo trên cùng. 

Mặt anh không biểu cảm nới rộng cổ áo.

Cho dù đã nói đi nói lại với bản thân phải thận trọng, nhưng tính hiếu kỳ mãnh liệt khắc từ trong gen thúc giục Thư Dao, không nhịn được lén lút nhìn anh.

Chẳng trách.

Chẳng trách thấy cồm cộm.

Trợ lý đeo mắt kính vẫn luôn đi theo Lương Diễn kia cuối cùng cũng thở hổn hển leo được lên đình hóng gió, còn chưa kịp mở miệng, liếc mắt thấy trong đình cũng có Thư Dao.

Đầu tóc quần áo của Thư Dao đều ướt đẫm, trên vai còn khoác áo của Lương Diễn, trên mặt trên cổ đểu đỏ một cách không bình thường.

Trợ lý hoảng sợ suýt chút nữa thì trượt ngã.

Vừa rồi, có phải cậu ta phá hỏng chuyện tốt của sếp nhà mình không?

Trợ lý căng da đầu báo cáo: “Sếp, ông Đổng và ông Lương đều đang đợi ở bên dưới.”

“Tôi sẽ tới ngay lập tức,” Lương Diễn nhìn Thư Dao đang đứng bên cạnh, dặn dò: “Trời lạnh, đừng mặc quần áo ướt vận động, đi tìm nhân viên làm việc, bọn họ sẽ đưa em đi thay váy mới."

Sức nóng trên mặt Thư Dao vẫn chưa giảm, bọc chặt áo khoác trên người, thấp giọng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Lương Diễn hơi gật đầu với cô, lúc này mới cất bước rời đi.

Sự xuất hiện của trợ lý phá vỡ hoàn toàn không khí ám muội lại nguy hiểm vừa rồi.

Thư Dao đứng trong đình, thử bình tĩnh lại một lúc lâu mới chậm chạp đi xuống.

Nhịp tim vẫn không cách nào bình ổn lại.

Thư Dao mặt đỏ tim nóng, loại chuyện này lại không thể nói ra ngoài, cô lấy chút kiến thức toán học ít ỏi của mình, dựa vào khoảng cách vừa rồi, tính sơ qua một chút.

Có lẽ không dưới 22.

Co không phải nói tới tuổi tác đâu.

Đợi Thư Dao đến địa điểm tập hợp, có người đã chơi mệt cũng đợi ở trong phòng.

Vừa nhìn thấy Thư Dao đầu tóc ướt nhẹp còn khoác áo của đàn ông đi vào, một người đàn ông đang chơi trò chơi lập tức ngẩng đầu, hơi há miệng, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Người bên cạnh thúc giục: “Doughnut, cậu ngây ra làm gì? Mau xông lên đi kìa, boss chỉ còn lại chút máu nữa thôi.”

Tên đầy đủ của Doughnut là ‘Phá huỷ Doughnut", là người chơi tích cực tham gia từ khi trò chơi mới được thử nghiệm, tài khoản của cậu ta, hiện tại đã là nhân vật đệ nhất trong môn phái.

Cũng chính vì vậy cậu ta mới lấy được vé của khu vui chơi.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Thư Dao, quên cả chơi trò chơi. 

Bạn cậu ta gọi cậu ta hai tiếng, thấy cậu ta không chút phản ứng, vừa ngẩng đầu cũng sững người.

Thư Dao không thích bị người lạ nhìn chằm chằm như vậy, may mà nhân viên làm việc lập tức đưa cô đi thay váy mới.

Đợi đến khi quay trở lại lần nữa cô cũng đã đeo khẩu trang lên.

Ngải Lam cũng đã quay trở lại, cô vừa trải nghiệm xong cảm giác tung bay, có chút mệt, hai người ngồi cùng nhau.

Phá huỷ Doughnut tắt trò chơi, nhiệt tình ngồi đến bên cạnh, cười chào hỏi với Thư Dao: “Xin chào, tôi là Doughnut, cô là….”

Thư Dao lịch sự trả lời: “Dao Trụ Khuẩn.”

Phá huỷ Doughnut biết tên cô, hơi sửng sốt, trả lời: “Cô bên ngoài nhìn đẹp hơn trên mạng nhiều.”

Thư Dao: “Cảm ơn.”

Phá huỷ Doughnut hỏi: “Buổi tối có thể mời cô ăn bữa cơm không?”

Thư Dao trả lời: “Tôi phải hỏi bố đứa nhỏ đã.”

Phá huỷ Doughnut: “.....”

Hiện tại Thư Dao không thích các hoạt động xã giao, cũng không muốn nói chuyện với người lạ, cúi đầu xem điện thoại.

Qua đuôi mắt thấy Phá huỷ Doughnut như có như không nhìn vào màn hình điện thoại của cô, Thư Dao sa sầm mặt, mở album ảnh, nhấm chọn một bức ảnh lớn.

Trên bức ảnh, một câu đối màu đen to rõ ràng trên nền trắng tinh.

Vế trên: Nhìn cái con khỉ.

Vế dưới: Liên quan méo gì đến cậu.

Hoành phi: Bớt nhìn trộm.

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Phá huỷ Doughnut không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra chỗ khác.

Thư Dao đổi sang giao diện bình thường, chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất.

Người xem trộm màn hình điện thoại thật sự rất phiền.

Hành trình được sắp xếp ngày hôm nay vô cùng nhàn nhã thoải mái.

Công viên giải trí chiếm diện tích quá lớn, một ngày rất khó chơi hết tất cả các hạng mục một lượt.

Buổi tối, trong công viên giải trí cung cấp chỗ ở….là sơn trang thường xuyên xuất hiện trong phim điện ảnh võ hiệp, phong cách kiến trúc thời Minh, Thanh, lầu nhỏ ba tầng.

Phòng của Thư Dao và Ngải Lam nằm sát cạnh nhau, ở tầng ba.

Chín giờ tối còn có buổi trình diễn bắn pháo hoa, mấy người đều chạy ra ngoài xem, mà Thư Dao bình thường thiếu rèn luyện nghiêm trọng, hiện tại cảm thấy thể lực tiêu hao hơn một nửa, thương lượng với Ngải Lam một chút, quyết định không ra ngoài nữa, ở trong phòng đứng ở ban công xem.

Hai cô trạch nữ vô cùng ăn ý, Ngải Lam vui vẻ đi xuống lầu mang một đống đồ ăn vặt yêu thích của phì trạch* lên.

(*Phì: Béo; Trạch: Những người yêu thích ở trong nhà.)

Cách một lớp kính cửa sổ, Thư Dao vừa bóc một túi khoai tây chiên, liếc mắt liền nhìn thấy Lương Diễn ở bên ngoài ban công.

Anh ngồi trên ghế trúc, không nhìn rõ đang làm gì.

Ban công rộng lớn này là kiểu nửa mở, mở cánh cửa cuối hành lang là có thể trực tiếng đi đến.

Thời điểm hiện tại, hầu như mọi người đều chạy đến quảng trường xem trình diễn bắn pháo hoa, dù sao thì bên đó mới là địa điểm quan sát thưởng thức đẹp nhất, bên này trống trải, cũng không thừa lại được mấy người.

Ngải Lam đưa cho cô một cốc cacao nóng, thuận miệng hỏi: “Làm sao thế?”

Không đợi Thư Dao trả lời, Ngải Lam khẽ kêu lên một tiếng, cũng nhìn thấy Lương Diễn.

Cô theo bản năng nhìn sang bạn mình, phát hiện Thư Dao đang chăm chú nhìn Lương Diễn, mắt không chớp lấy một cái.

Cực kì giống dáng vẻ mèo con nhìn thấy cá khô.

Ngải Lam uống một ngụm cacao nóng, cổ vũ cô bạn: “Rung động rồi thì tiến lên thôi, con người phải có dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.”

Thư Dao xoay mặt nhìn cô, có chút do dự: “Nhưng tớ vẫn chưa đủ hiểu anh ấy, tớ sợ sự rung động hiện tại của tớ chỉ là ảo tưởng của tớ về anh ấy, chứ không phải là con người thật sự của anh ấy.”

Ngải Lam hiểu ý của bạn mình: “Thứ rung động này, ai cũng không nói chuẩn được...vậy thì cậu trực tiếp kéo gần quan hệ với anh ta trước thì sao?”

Thư Dao nhìn cô: “Là ý gì?”

“Tiếp cận anh ta trước, đừng thẳng thắn biểu lộ tâm ý của cậu, giấu một chút, âm thầm quan sát,” cao thủ tán trai Ngải Lam tận tình truyền thụ lại bí kíp của mình: “Đợi chút nữa cậu mua một cây kem hình cầu qua đó, ăn trước mặt anh ta.”

Thư Dao sững người một chút, phản ứng lại: “Sau đó thì sao? Đút kem cho anh ấy ăn? Hôn gián tiếp?”

Ngải Lam lắc đầu: “Như thế thì lộ liễu quá, đẳng cấp của cậu không ổn, cấp thấp quá đấy, tán trai thẳng cùng tuổi còn tạm được. Đối với người đàn ông như Lương Diễn thì chúng ta phải áp dụng một chút thủ đoạn cao cấp.”

Thư Dao tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

Ngải Lam ân cần chỉ bảo: “Loại chuyện tán tỉnh người khác này, không thể chỉ có một bên chủ động, cần phải có đi có lại, luân phiên đánh cờ mới được. Mặc dù hiện tại khởi xướng mọi người dũng cảm theo đuổi, nhưng không thể đồng nghĩa hạ thấp bản thân đi miễn cưỡng tán tỉnh, cứng nhắc tán tỉnh.”

Thư Dao móc điện thoại ra, nghiêm túc ghi chú lại.

Ngải Lam truyền thụ: "Phụ nữ tán đàn ông nhìn thì có vẻ dễ hơn đàn ông tán phụ nữ, nhưng thật ra càng khó nắm bắt được chừng mực. Cậu tán tỉnh anh ta, mục đích là để thu hút anh ta lại gần cậu chứ không phải là cậu chủ động từ đầu đến cuối.”

Thư Dao ghi chép đơn giản lại, giác ngộ: “Vậy mục đích tớ ăn kem là để thu hút sự chú ý của anh ấy?”

Ngải Lam nhìn cô tán thưởng: “Lấy một ví dụ nhỏ, bên dưới không phải có xe kem sao? Đợi lúc cậu ăn, không cẩn thận để một ít kem dính vào khoé môi, hoặc là rớt xuống cằm. Nhất định cậu phải làm như không biết, lúc này, hợp tình hợp lý, đàn ông sẽ giúp cậu lau đi. Nghĩ mà xem, tiếp xúc ám muội chỉ cách một lớp khăn giấy, ngón tay cái của anh ta trượt qua khoé môi cậu…”

Tai của Thư Dao dần dần không nhịn được mà đỏ lên.

Sức tưởng tượng của cô quá phong phú rồi.

Ngải Lam cười rộ lên, rất có thâm ý: “Nếu như đối phương phóng túng hơn một chút, nói không chừng không phải dùng tay giúp cậu lau kem, mà là dùng miệng ha ha ha ha.”

Thư Dao bị sức tưởng tượng của bản thân dọa sợ rồi.

Kích... k1ch thích quá đi mất.

Cô vui vẻ tiếp thu ý kiến của Ngải Lam, xuống lầu mua một cây kem hình cầu, nhìn chằm chằm vào ban công cao nhất, nhắm chặt vào Lương Diễn.

Lương Diễn không hề mặc áo vest, vẫn là áo sơ mi trắng như cũ, hoặc có thể là đã về đêm, không còn đoan chính nghiêm cẩn như vậy nữa.

Cúc áo mở hai nút, lộ ra xương quai xanh.

Anh ngồi trên ghế trúc, đang chăm chú nhìn buổi trình diễn bắn pháo hoa ở nơi xa.

Vì chất lượng không khí, cũng là quy định của chính phủ, số lượng pháo hoa được đốt và chất lượng đều đã thông qua tính toán chặt chẽ, kết hợp với trình chiếu và ánh đèn rực rỡ, mỹ lệ mà huyền ảo.

Mặc dù có chút không phù hợp với chủ đề của cả công viên giải trí cho lắm, nhưng Thư Dao vẫn khá thích pháo hoa.

Dù sao thì trong truyện tranh Nhật Bản thường xuyên có lễ hội pháo hoa thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính cho nóng lên.

Khiến cho Thư Dao có thêm vài phần tâm hồn thiếu nữ đối với pháo hoa.

Thư Dao yêu thích pháo hoa rực rỡ náo nhiệt, nhưng hiện tại Lương Diễn còn thu hút cô hơn cả pháo hoa.

Đặc biệt là lúc này.

Thân hình của Lương Diễn, mắt thường cũng có thể thấy là tỉ lệ hoàn mỹ.

Vai rộng eo nhỏ chân dài, áo sơ mi đoan chính, ưu nhã lại kín đáo.

Thư Dao thuộc kiểu người cuồng đồng phục, đặc biệt thích thể loại nghiêm túc cấm dục này, càng thích hệ cấm dục thỉnh thoảng buông thả trong lúc lơ đãng.

Hiện tại Lương Diễn quả thực là định hướng bắn tỉa của cô.

Thư Dao bước chậm đến bên cạnh Lương Diễn, chủ động hỏi: “Tôi có thể ngồi một chút không?”

Lương Diễn nhìn cô: “Đương nhiên có thể.”

Nhịp tim của Thư Dao tăng tốc, cô không hề chú ý đến tai phải của Lương Diễn vẫn còn đang đeo tai nghe.

Lương Diễn đang nói chuyện điện thoại với Đặng Giác.

Vừa mới bàn bạc công việc xong, vẫn chưa kịp kết thúc cuộc gọi thì Thư Dao đã đi lên rồi.

Đặng Giới ở đầu bên kia dĩ nhiên nghe được giọng của Thư Dao, cười trêu chọc Lương Diễn: “A Diễn, anh là muốn ngã hai lần ở cùng một nơi sao?”

Lương Diễn thờ ơ không trả lời.

Thư Dao cẩn thận dè dặt ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô vừa mới tắm xong, trên người mang theo mùi hương ngọt ngào.

Lương Diễn nhìn chăm chú một quả pháo hoa chợt nở rộ, bỗng nhiên hỏi: “Sao Ngải Lam không ở cùng em?”

Thư Dao nói dối: “Cô ấy nói cơ thể không thoải mái, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cô mặc bộ váy do bên công viên giải trí cung cấp, đôi chân bên dưới làn váy không nhịn được đung đưa một cái.

Tà váy rất dài, trùm qua đầu gối, che đi phần lớn đôi chân nhỏ, hoàn toàn không lộ ra ngoài.

Một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, cực kỳ xinh đẹp.

Thư Dao cúi đầu, múc một thìa kem, bỏ vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.

Lương Diễn không hề nhìn cô.

Lực chú ý của anh dường như không hề ở bên này.

Thư Dao nào biết anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với Đặng Giới, dùng đuôi mắt lén lút liếc nhìn Lương Diễn, thấy anh không có chút phản ứng nào, bàn tay cầm thìa nắm chặt.

Phải nghĩ cách thu hút anh nhìn mình mới được.

Trong miệng Thư Dao ngậm kem, nghĩ nửa ngày, cuối cũng nhớ ra đề tài có thể thu hút lực chú ý của anh.

“Sau này khi công viên giải trí chính thức kinh doanh, sẽ có thêm vài cái xe bán kem không?” Thư Dao bưng kem, chủ động mở đề tài nói chuyện: “Tôi vừa mua một phần, thật sự rất ngon.”

Không ngoài dự đoán, chỉ một câu nói này, thu hút Lương Diễn nhìn cô, nói: “Cái này sẽ do bộ phận tiêu thụ tiến hành thảo luận, căn cứ vào lượng người kỳ trước để tiến hành điều chỉnh.”

Thư Dao múc một thìa kem to, dán vào bên miệng, tâm cơ ấn vào đuôi thìa, có chút khổ não.

...Làm thế nào mới có thể để kem dính vào khoé môi tự nhiên nhất có thể, đáng yêu lại không quá lộ liễu, đây là một hạng mục kỹ thuật sống còn.

Thư Dao là ma mới, vẫn chưa đủ khả năng hiểu rõ điều huyền diệu trong đó, vẫn đang ngượng nghịu luyện tập.

Cùng lúc đó, qua tai Đặng Giới, chỉ dựa vào đôi ba câu vừa rồi của hai người đã nhìn rõ kịch bản trong đó, bật cười: “Cô gái ngồi ăn kem trước mặt anh à? Vậy thì đợi chút nữa kem dính lên mặt, anh đừng quên giúp người ta lau sạch. Cụ thể là dùng tay hay là dùng miệng, anh tự áng chừng mà làm ha ha ha.”

Lương Diễn không hề lên tiếng, anh nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Thư Dao vê đuôi thìa, dính vào khoé miệng.

Không nghĩ đến anh đột nhiên quay mặt, càng không ngờ ‘quá trình phạm tội" bị tóm trực tiếp, Thư Dao kinh sợ trợn tròn mắt, bàn tay cầm thìa buông ra, một giọt kem sớm đã bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy uốn lượn chảy xuống từ khe hở, thuận theo cằm cô chảy xuống.

Không nghiêng không lệch, rơi đúng vào trước ngực cô.

Yết hầu Lương Diễn hơi động.

Cùng lúc này, Đặng Giới trong tai nghe vẫn không biết gì ám muội nhắc nhở: “Cô gái cố ý để kem dính ở đâu thì chính là hy vọng anh hôn ở đó, nắm bắt cơ hội nha!”