Không Chọc Nổi Ngài

Chương 35: Ăn no căng đến nỗi buồn nôn



Người đời có câu, cái tinh tuý của ăn đồ nướng nằm ở việc ta vịn tường đi vào rồi lại vịn tường đi ra.

Tuy Ôn Nhã chưa làm được cái vế được gọi là “vịn tường đi vào”, nhưng lại hoàn thành xuất sắc vế thứ hai, cũng không biết bữa này đã uống hết mấy cân rồi, ăn uống xong xuôi là không đứng thẳng lưng nổi nữa.

Lưu Vân vừa xoa bụng vừa hài lòng nhìn Ôn Nhã: “Em yêu à, đúng là em sẽ không bao giờ để chị bị lỗ vốn mà.”

“Còn phải nói…” Ôn Nhã đang định nói thêm vài chữ nhưng không được rồi, cô sợ mình không cẩn thận một cái là nôn ra mất.

Thật sự là không thể ăn buffet thường xuyên được, quá tổn hại cơ thể.

No căng đến nỗi đau hết cả dạ dày.

Kiều Mộc dìu cô: “Chị Ôn Nhã, chị vẫn ổn chứ?”

Ôn Nhã yếu ớt gật đầu, một tay che cái bụng đã phình ra đến mức áo phông rộng cũng không thể che được, cô ước chừng cái bụng này chắc cũng phải năm tháng rồi.

“Em ấy không sao đâu!” Lưu Vân vỗ vai cô, ngẩng đầu hóp bụng tụ khí đan điền: “Ôn Nhã, sảng khoái không?!”

“Sảng khoái…”

“Bây giờ có thấy vui không?!”

Ôn Nhã thấy Lưu Vân tối nay có vẻ phấn khích hơn hẳn mọi ngày, cô còn tưởng chị ấy gặp phải chuyện gì không vui, thế là lập tức nén cơn đau bụng lại, xốc lại tinh thần: “Vui!”

Lưu Vân hài lòng gật gật đầu, lại vỗ vai cô thêm lần nữa: “Vậy thì để lũ đàn ông móng heo đó cút sang một bên đi, chân trời góc bể, có nơi đâu mà chẳng đầy hoa thơm cỏ lạ, kiểu gì chẳng có người tốt hơn cậu ta! Hãy để chúng ta hướng về phía trước, nhìn về nơi xa hơn, cao hơn!”

À, ra là chuyện này.

Cảm động quá.

Tuy rằng lời an ủi này đến hơi muộn, bây giờ cô đã không còn để tâm đến chuyện trước kia nữa rồi, nhưng Ôn Nhã vẫn rưng rưng nước mắt.

Kiều Mộc mơ hồ nhận ra chuyện gì đó, nhưng cô ấy rất hứng thú với danh tính của tên đàn ông móng heo kia: “Chị Ôn Nhã, chị tốt như vậy mà anh ta không biết trân trọng chị ư?”

“Đã qua cả rồi.” Ôn Nhã xua tay: “Bây giờ chị phải nhìn về phía trước, hướng về nơi xa hơn, cao hơn!”

“Không sai! À, thế thì Lâm Tuyết Hà cũng không tệ đấy!” Lưu Vân trở nên phấn khích như kiểu muốn tặng cho bản thân hai mươi nghìn lượt like vậy: “Tuy hơi hơi dữ nhưng chẳng phải lần trước còn cất công đến tận công ty xin lỗi em đấy à? Thật ra nhân phẩm cũng không tệ lắm đâu, chủ yếu là cũng đẹp trai nữa á! Ôn Nhã, xông lên đi, chiếm lấy cậu ấy đi!”

Cả thế giới đều đang thúc giục cô dấn thân vào con đường không có ngày trở về.

Ôn Nhã chắp tay xin tha: “Không trèo cao nổi, không trèo cao nổi.”

Kiều Mộc vừa nghe thấy cái tên Lâm Tuyết Hà là trong lòng lại chộn rộn không thôi, cô ấy nhìn sang Ôn Nhã, đột nhiên nhớ lại sự thân thiết vô cùng tự nhiên mà Lâm Tuyết Hà dành cho Ôn Nhã khi đến công ty lần trước, trong đầu “ầm” một phát, hồi chuông cảnh báo réo rắt trong đầu. Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà tiếp xúc với nhau nhiều như vậy, nhất cự ly…

Cô ấy đắn đo trong lòng một hồi lâu, sau đó lại lên tiếng hỏi dò: “Chị Ôn Nhã, sao lại nói là không trèo cao nổi chứ, chị cũng rất tốt mà.”

“Sao lại giống nhau cho được, mỗi lần đứng chung với anh ấy là chị đều tự thấy thẹn trong lòng, cứ buộc phải ngẩng đầu nhìn anh ấy thì chị cũng thấy mệt mỏi lắm chứ.” Ôn Nhã lắc đầu: “Anh Lâm là đóa hoa trên đỉnh núi cao vời vợi, chỉ ngắm nhìn thôi là đủ rồi.”

Biểu cảm của cô chỉ xen lẫn chút than thở, không hề có chút nào là thẹn thùng hay những cảm xúc tương tự khác, Kiều Mộc thầm thở phào một hơi, yên tâm được rồi.

Có lẽ ưu điểm lớn nhất của Ôn Nhã chính là tự biết thân biết phận.

Nghĩ đến đây, cô ấy buột miệng cười nói: “Vậy à, không ngờ là đến cả người như anh Lâm mà chị Ôn Nhã cũng không thích…”

“Uầy? Không phải là không thích đâu nhé.” Ôn Nhã sửa lại câu kia theo bản năng: “Chị cực kỳ thích anh ấy.”

Kiều Mộc vừa mới buông lỏng cảnh giác: “!!!!” Ý là đang dắt cô ấy xoay mòng mòng đó sao?!

Ôn Nhã vân vê cằm mình: “Chỉ là không có suy nghĩ muốn PR cho anh ấy mà thôi.”

Lưu Vân sờ sờ cánh tay mình, thấy trên đó da gà đã nổi lên rần rần thì lại rùng mình thêm cái nữa: “Lẽ nào giữa nam và nữ thật sự có tồn tại tình bạn đơn thuần ư?”

Ôn Nhã nhún vai: “Ai mà biết đâu.”

Nói chung là anh Lâm siêu đỉnh.

Yêu anh lắm.

Nhưng theo bản năng, Kiều Mộc lại cảm thấy không ổn, tình cảm giữa nam và nữ nào có phải chuyện đơn giản như vậy. Xem ra cô ấy buộc phải đẩy nhanh tốc độ, nghĩ cách tạo cơ hội tiếp xúc với Lâm Tuyết Hà mới được.

“Chị Ôn Nhã, hôm nay chị cũng lái xe của anh Lâm đến à, có thể đưa em về được không chị, tại em không lái xe tới đây.”

Xe cộ là cầu nối không tồi.

Ôn Nhã vần vò mái tóc đã được búi củ tỏi lên: “Chị tự ra ngoài đi chơi nên không lái xe của anh Lâm mà gọi taxi đến, dù sao thì đó cũng không phải là xe của chị…” Ăn chùa uống chực ở trước mặt anh thì cô cũng không thấy xấu hổ cho lắm, nhưng lúc Lâm Tuyết Hà không có mặt mà còn lái xe của anh đi rêu rao khắp nơi thì cô thấy hơi ngại.

Cũng coi như đây là lương tâm đ*o đức tuyệt vời hiếm có của cô đi vậy.

Kiều Mộc: “…”

Sao trông có vẻ khó nhằn hơn tưởng tượng thế này.

Lưu Vân thoải mái vung tay: “Chị lái xe đến đây đấy, lên xe chị hết đi, chị đưa hai đứa về.”

“Em thì khỏi đi ạ, chị Tiểu Lưu đưa Kiểu Mộc về đi, em đi dạo loanh quanh đây cho tiêu thức ăn cái đã, chỉ sợ lên xe ngồi mà hơi xóc một cái thôi là lại oẹ oẹ đầy xe chị mất.”

Lưu Vân nhìn giờ, thời gian ăn buffet rất lâu, bây giờ cũng đã chín giờ rồi. Tuy chị ấy nói là bỏ con lại, nhưng bây giờ đã muộn như vậy rồi, mà con thì vẫn còn nhỏ, chị ấy về quá muộn thì e là bé lại làm ầm làm ĩ lên, lão chồng vụng về lóng ngóng kia thì lại không thể dỗ được hai bé cưng cùng kêu gào.

“Hai người cứ về trước đi, nếu không thì chắc chắn lát nữa sẽ có liên hoàn call gọi dồn dập như muốn đòi mạng luôn đó.”

Lưu Vân khó xử không biết phải làm sao, nhưng điều Ôn Nhã nói là sự thật, thế là chị ấy chỉ đành bỏ cô lại, đưa Kiều Mộc đi trước.

Ôn Nhã vừa lấy một tay xoa xoa bụng, vừa đi lững thững dọc theo con đường mà không có bất kỳ chủ đích nào.

Trên mặt đất vẫn còn sót lại nhiệt độ của ánh mặt trời như thiêu như đốt lúc ban ngày, trên đường phố hơi ồn ào, nhưng lòng Ôn Nhã lại tĩnh lặng đến lạ.

Có vẻ gần đây vận may đang bắt đầu tăng trưởng trở lại rồi, Vu Mậu Thịnh không còn gửi hoa giấy đến tới tấp nữa, quan hệ với mẹ đã dịu đi, Kiều Mộc làm việc độc lập thì cũng coi như là suôn sẻ, hoa của anh Lâm cũng không bị chết, mỗi sáng đều có thể thưởng thức bữa sáng mỹ vị do đích thân anh Lâm làm…

Đời người thế là viên mãn.

Ôn Nhã dừng bước, một giây sau, cô khó chịu mà ôm bụng.

Hơi buồn nôn.

Khoảng ba phút trước, Lâm Tuyết Hà ở phía đối diện đã nhận ra cô, anh mất một lúc để đi sang đường, sau đó, anh vừa đến gần là đã thấy cô ôm bụng với sắc mặt tái nhợt.

Lâm Tuyết Hà chau mày, bước nhanh đến đưa tay ra đỡ lấy vai cô: “Ôn Nhã, cô…”

Ôn Nhã vội nhìn thoáng qua anh một cái, chữ “anh” vừa bật ra khỏi họng thì đã bị một chữ khác chen lên trước.

“Oẹ…”

Một giây sau, một mùi chua chua xộc lên nồng nặc, tuy anh đã cố gắng né người qua một bên nhờ vào dây thần kinh phản xạ nhạy bén, nhưng đáng thương thay, tay của anh vẫn đang đặt trên vai cô thì làm sao mà tránh né trót lọt được chứ. Trên chiếc quần thẳng thớm dính thêm một mảng vết bẩn lốm đốm, những người đi đường may mắn vừa “thoát nạn” khác đều nhìn anh với vẻ “thảm đến nỗi không nỡ nhìn”.

Mà, tất nhiên là, người không dám ngẩng đầu lên nhất vẫn là Ôn Nhã.

Mất mặt, quá là mất mặt.

Ôn Nhã tung hoành trong giới buffet đã nhiều năm nay, nhưng cô chưa phải nếm mùi thất bại như thế này bao giờ, thế mà nay cô lại “lật thuyền trong ống cống”, không ngờ là cô đã bị quá tải mất rồi.

Ôn Nhã ngồi xổm xuống mặt đất, đớn đau đến nỗi không còn thiết sống nữa, con mẹ nó chứ, thà chết quách đi cho xong.

Lâm Tuyết Hà chỉ cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, tứ chi và xương cốt khắp cơ thể đều cảm thấy ghê rợn như có côn trùng bò qua, anh nhắm mắt lại ba lần rồi mới dằn được cảm giác khó chịu xuống, sau đó móc chai nước suối trong túi nilon ra, vặn nắp rồi đưa cho cô.

“Cô nhét cả con bò vào bụng đấy à?”

Ôn Nhã đỏ hết cả mắt, cô đưa tay nhận chai nước, phải dùng hơn một nửa chai nước mới sục rửa hết được mùi hương lạ trong miệng: “Khụ khụ, tôi đảm bảo, đến cả trọng lượng của một cái đùi bò tôi cũng chưa ăn…”

Lâm Tuyết Hà ngẫm nghĩ về kích cỡ của cái đùi bò và sức chứa của cả cơ thể cô, rồi lại liếc nhanh xuống quần mình, chỉ muốn một chân sút cô ra đường quốc lộ, thế là xong chuyện.

“Anh Lâm, sao anh lại ở đây thế?”

Ôn Nhã nôn xong thì dễ chịu hơn hẳn, sau đó, cô rất tự giác lấy khăn giấy trong túi ra, đổ thêm nửa chai nước còn dư lại sau khi súc miệng để lau quần cho anh.

Một cảm giác lành lạnh chạm vào quần, Lâm Tuyết Hà nhíu chặt chân mày, xoay mặt nhìn ra chỗ khác.

“Cô nhìn xung quanh thử đi, không thấy quen lắm à?”

Vốn dĩ anh chỉ xuống mua màng bọc thực phẩm, tiện thể mua thêm chai nước thôi, ai mà ngờ được là sẽ bị ai đó ăn no quá nôn đầy người cơ chứ.

Ôn Nhã nhìn ngó xung quanh, lúc nhìn thấy tấm biển quảng cáo siêu to ở bên trái góc phố thì sực nhớ ra: “Ờ nhỉ, anh sống ở bên này mà.” Lúc trước cũng không để ý, hoá ra Tửu Tiên Cư và nhà của Lâm Tuyết Hà lại gần nhau đến vậy, chỉ cách nhau đúng hai con đường.

Cô đẩy nhanh tốc độ của bàn tay mình, lau xong thì đứng thẳng dậy, cười trừ với anh: “Hơ hơ hơ hơ anh mau về tắm rửa đi, tôi dọn dẹp chỗ này xong thì sẽ đến tận cửa nhận lỗi.”

Đến lúc đó thì phải giắt thêm hai cây roi mây sau lưng, mặc đánh mặc chửi, tuyệt đối không đánh trả!

“Cô định dọn dẹp thế nào?”

Ôn Nhã ngớ người ra, xoa xoa cái ót rồi nhìn ngó xung quanh, tầm mắt rơi vào trụ nước cứu hoả màu đỏ, đôi con ngươi như phát sáng.

Lâm Tuyết Hà: “…”

Vì không để xe cảnh sát gô cổ cô đi mất, Lâm Tuyết Hà không rời đi, anh nén cơn buồn nôn xuống, liếc nhìn đống bầy nhầy trên mặt đất một cái: “Phía đối diện có siêu thị đấy, cô đi mua một ký bột mì và một cái hốt rác về đây.”

Không có tro để thấm hút thì chỉ đành dùng tạm bột mì để thay thế vậy.

Ôn Nhã xoắn xuýt bẻ bẻ ngón tay mình, ngượng nghịu bảo: “Thôi, để tôi đứng đây thì hơn.” Chỗ người qua kẻ lại, trên mặt đất lại còn là một bãi nôn mửa nữa chứ, bị người ta nhìn chằm chằm thì mất mặt lắm, biết là Lâm Tuyết Hà chu đáo, nhưng cô không muốn khiến một người tinh tế như anh đây phải gánh chịu những điều này.

Cô da mặt dày mà, sợ gì mấy thứ này.

Lâm Tuyết Hà cười khẩy: “Chẳng lẽ cô muốn tôi đi lại với cái quần bẩn như thế này à?”

Ôn Nhã nôn ra đầy người anh, còn bản thân cô thì hoàn toàn không mảy may dính bẩn chút nào, quả là thần kỳ, thậm chí, nhìn lướt qua sau lưng thì thấy cô cũng khá sảng khoái nữa chứ.

Nhưng đây lại là sự thật, và cũng là cái cớ. Ôn Nhã tự nhận bản thân mình vẫn hiểu ra được, cô liếm liếm môi, xoay người chạy lon ton: “Vậy tôi đi nhanh rồi về nhanh nhé!”

Nơi lối băng qua đường dành cho người đi bộ không hề có đèn tín hiệu giao thông, cả hai đầu lối đi đều có hai, ba người đi bộ chặn đứng, dòng người chen chúc dồn đống rồi lại rồi hoà vào nhau. Xe cộ qua lại không ngớt, mới giây trước có ánh đèn xe phóng vụt qua, ngay giây sau đã có xe khác bám theo sát nút, hoạ hoằn lắm còn có chiếc xe bật đèn pha sáng trưng, nom rất láo lếu, chặn hết cả tầm nhìn của những người lái xe khác.

“Ôn Nhã!”

Ôn Nhã đang vội nhấc chân băng qua đường dành cho người đi bộ chợt dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Tuyết Hà đứng cách đó không xa một cái.

Dưới ánh đèn đường, người đàn ông với dáng người cao lớn thẳng tắp đang đứng ngược sáng, nhưng dù có là vậy, dường như nét mặt luôn nghiêm nghị của anh vẫn hiển hiện rõ nét vô cùng.

“Đừng vội, cẩn thận nhìn đường.”

Ôn Nhã không tự chủ được mà cong cong khoé môi lên, cô giơ tay làm động tác OK.

Sau khi xoay người lại, cô áp tay lên lồng ngực, nhẹ nhàng xoa ấn.

Vừa rồi, hình như nhịp tim của cô đã hẫng đi mất một nhịp.