Nghe thấy tiếng gõ cửa, ba Ôn – người đứng gần cửa nhất đứng dậy rồi đi ra mở cửa, miệng còn lẩm bẩm: “Cái chỗ tí tẹo này, ai đến thế…”
“Chắc là cô giáo Hàn đến mượn xì dầu đấy, bà ấy toàn quên mua xì dầu thôi.” Nhân lúc ông đi mở cửa, mẹ Ôn múc thêm bốn chiếc sủi cảo bỏ vào bát ông, định dùng cách này để “tiêu huỷ” hết đống sủi cảo còn dư.
Vừa dứt lời, Ôn Nhã buông bát đũa xuống rồi chạy ào ra cửa, suýt thì vấp phải dép của mình, loạng chà loạng choạng lao ra cửa thì thấy khuôn mặt biến sắc của ba mình.
Lâm Tuyết Hà giữ nguyên nụ cười lịch sự: “Bác trai, làm phiền rồi ạ.”
Nếu đã biết là mình làm phiền thì cút nhanh đi, cái thằng nhãi ranh này!
Mặt ba Ôn thờ ơ vô cảm, ông lạnh lùng “ờ” một tiếng.
Đúng là, bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng không vừa mắt.
Ôn Nhã cười xòa giảng hoà, đẩy nhẹ ba mình một một cái: “Ba, là con gọi anh ấy đến đấy, chẳng phải lần này mẹ lại gói nhiều sủi cảo quá hay sao, con gọi anh ấy đến cũng là giúp ba giảm áp lực, đỡ để mẹ hâm nóng sủi cảo thừa cho ba ăn thay cho bữa tối đó.”
“Hừ.” Ba Ôn hừ lạnh, xoay người rời đi.
Đến thì cũng đã đến rồi, không lẽ ông còn có thể cầm chổi đuổi cậu ta ra ngoài chắc?
Ôn Nhã không biết tại sao anh có thể đến đây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã thế, anh còn mua cả bánh ngọt rồi đem đến đây nữa chứ, sau khi nhận lấy hộp bánh, cô hỏi nhỏ: “Sao anh lại đến thật luôn vậy?”
Lâm Tuyết Hà không trả lời thẳng câu hỏi, anh chỉ hạ giọng xuống, nói nhỏ giống như cô: “Anh nghĩ là trong ngôi nhà này, người không chào đón anh chỉ có bác trai mà thôi.”
So với việc có chào đón hay không thì hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.
Ôn Nhã kéo anh vào trong: “Thế, nếu anh phải ăn sủi cảo còn thừa thật… thì có nuốt được không?”
“Ừm, anh vẫn chưa ăn gì nhiều.”
Nghe anh nói vậy, Ôn Nhã rất muốn hỏi là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, nhưng tình hình bây giờ không thích hợp để hỏi, vẫn nên để anh chào hỏi ba mẹ trước đã.
Tất nhiên là mẹ ôn thấy rất bất ngờ và vui vẻ khi Lâm Tuyết Hà đến nhà, chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng chào đón anh.
“Tuyết Hà đến rồi à, ôi trời, đã ăn cơm chưa cháu, ôi, cháu coi cháu kia kìa, đến thì cứ đến thôi, còn đem đồ tới làm gì… mau ngồi đi, ngồi đi cháu.” Mẹ Ôn muốn bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình để nói chuyện, còn sai bảo Ôn Nhã: “Đi, trong nồi vẫn còn sủi cảo đấy, đem ra đây cho người ta đi.”
Ôn Nhã nhìn vẻ mặt ngày càng sa sầm của ba, cảm thấy Lâm Tuyết Hà cần mình bảo vệ, thế là kéo luôn người ta vào phòng bếp: “Mẹ, hai người ăn trước đi, để con đưa anh ấy vào bưng sủi cảo ra…”
Nhà họ Ôn không lớn, chỉ vài bước chân đã băng qua phòng khách rồi đến căn bếp nhỏ, thoát khỏi ánh nhìn chằm chằm của ba Ôn.
Ôn Nhã lấy muôi vớt hết sủi cảo trong nồi ra: “Chỉ có một loại nhân thôi, là nhân tam tiên [*], tay nghề của mẹ em hơi bị được luôn đấy, anh chưa ăn cơm thì ăn chỗ này đi… xì dầu, giấm, dầu mè, anh có muốn thêm gì nữa không?”
[*] Nguyên văn là 三鲜, chỉ sủi cảo với phần nhân làm từ ba nguyên liệu chính là rau hẹ, trứng và tôm nõn. Phần nhân này có thể có sự thay đổi tùy thuộc vào từng vùng miền.
“Ừm… chẳng phải anh nói là anh phải ra ngoài ăn cơm với thím à, sao lại về thế?”
Hàng lông mày vừa mới thả lỏng ra của Lâm Tuyết Hà lại cau chặt lại nữa: “Cô gái ở công ty em cũng ở đó.”
“Cô gái?” Ôn Nhã nghi hoặc, hai giây sau mới nhận ra người nọ là ai: “Là… Kiều Mộc à?”
“Đúng rồi.” Lâm Tuyết Hà gật đầu, thấy vẻ mặt của Ôn Nhã thì bèn cố ý chèn thêm một câu vào: “Trước khi đến điểm hẹn thì anh hoàn toàn không biết chuyện này.”
“Em biết mà.” Chỉ nhìn thái độ của anh khi Kiều Mộc đi nhờ xe lần trước thôi là cô đã biết, chắc chắn anh Lâm không hề thích người ta, hơn nữa, lần này cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của người ngoài mà khó chịu tới mức phải rời tiệc ngay và luôn. Phải chi có duyên một chút thì đã không đi đến bước đường này: “Nhưng mà, chuyện Kiều Mộc và thím anh ở cạnh nhau ấy, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?”
Dù cô chủ lớn của Kiều Thị có mánh khoé thấu trời đến mức nào, thì cũng không thể lợi hại đến nỗi biết thím năm đã đến thành phố H rồi lại cố ý lợi dụng sơ hở được.
“Không rõ nữa.” Lâm Tuyết Hà dám chắc, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chỉ là tình cờ, nhưng không chắc là sự thân thiết sau đó có phải là cố ý hay không.
“Múc có mỗi chỗ sủi cảo này thôi mà con còn định ở trong bếp bao lâu nữa vậy.”
Một giọng nói bất thình lình vang lên, Ôn Nhã sợ hết hồn vì ba Ôn – không biết ông đã đứng lù lù ở cửa phòng bếp từ lúc nào, vội đưa sủi cảo cho Lâm Tuyết Hà, tạm thời gác lại chủ đề nói chuyện ở đây.
“Xong rồi, xong rồi, đi ra thôi.”
Thấy ba con họ tương tác qua lại với nhau, Lâm Tuyết Hà cong cong khoé môi, bất chợt thấy thoải mái hơn hẳn.
Ba người nhà họ Ôn gắn bó với nhau, cãi cọ chí choé cũng có, nhưng đến cuối cùng thì vẫn hoà hợp tốt đẹp.
Lớn bằng ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết Hà ăn cơm trên ghế sô pha, cảm giác này khiến anh không biết phải làm sao nhưng cũng thấy rất mới mẻ.
Tivi đang phát sóng gameshow vượt qua thử thách nào đó, trông mẹ Ôn có vẻ cực kỳ mê muội gameshow này, khi người chơi rơi xuống nước, bà sẽ nuốt không trôi, tiếc hùi hụi: “Đây là quán quân toàn quốc của năm trước hẳn hoi luôn, không ngờ, thế mà cũng rơi xuống nước…”
Lâm Tuyết Hà bị ba Ôn ngăn ở vị trí ngoài cùng bên trái, cách chỗ Ôn Nhã xa nhất.
Ánh mắt của anh rơi vào chiếc bát cho thêm ớt và rất nhiều giấm của Ôn Nhã, thầm lắc đầu trong lòng, biết ngay mà, lại là cái kiểu ăn uống như thế này.
Với hiểu biết của anh về Ôn Nhã, cô ăn thêm hai cái nữa là lại thấy ngán cho xem.
Quả nhiên, cùng với số lượng sủi cảo trong bát đang giảm dần, biểu cảm của cô cũng bắt đầu không còn hưởng thụ nữa, mà giống như cố nuốt xuống, như kiểu được giao nhiệm vụ hơn.
“Đổi hai cái không?”
Ôn Nhã ngẩng đầu, Lâm Tuyết Hà đang nhìn cô xuyên qua “năng lượng vô hình” của ba Ôn, nước dùng trong bát trên tay anh vẫn trong veo, sủi cảo cũng trắng trẻo giống như con người anh vậy, trông rất ngon miệng.
Ôn Nhã bưng bát nhoài người qua ngay: “Đổi chứ!”
Bấy giờ ba Ôn chưa phản ứng lại kịp, thìa của Lâm Tuyết Hà thì đã được đổi sang cho Ôn Nhã rồi, phía trên còn đặt một cái sủi cảo căng tròn, động tác vô cùng quen thuộc, hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.
Bất kể là ở nhà hay ở bên ngoài, Ôn Nhã đều có thói quen này, để cô ăn uống không còn “khổ sở” như vậy nữa, Lâm Tuyết Hà đều sẽ đổi cho cô, để cô thay đổi khẩu vị cân bằng vị giác.
Chắc chắn không phải là vừa mới ở bên nhau!
Lần trước đưa Ôn Nhã về nhà là đã thấy sai sai ở đâu rồi!
“Ăn của mình đi!” Ba Ôn sầm mặt xuống, cũng không biết câu này dành cho ai nữa.
Ba vợ thì đang giận sôi máu, còn chú chim sẻ trong lòng mẹ vợ thì đang nhảy múa tung tăng vui sướng, không hổ danh là con gái bà, cũng có bản lĩnh đó chứ!
Mặc kệ sắc mặt của ba Ôn khó coi đến nhường nào, cũng coi như bữa sủi cảo này đã để lại trong Ôn Nhã chút dư vị, hơn nữa, vì có thêm một người là Lâm Tuyết Hà mà chỗ sủi cảo còn dư lúc đầu cũng được giải quyết một cách hoàn mỹ, sau đó còn tiện thể cắt bánh ngọt cho mỗi người một miếng, coi như đây là món tráng miệng sau bữa cơm.
Nếu chỉ đứng từ góc độ của một người đàn ông, đúng là ba Ôn rất tán thưởng Lâm Tuyết Hà, anh biết tiến biết lùi, có chừng mực, lại có phong thái đạo mạo, nhưng với tư cách là một người ba thì ông không muốn giao con gái mình cho một người như vậy.
Người đàn ông này quá hoàn mỹ, địa vị quá cao, ông sợ khi Ôn Nhã gả qua đó thì cô sẽ phải chịu tủi nhục.
Nếu Ôn Nhã gả cho một người con trai có gia cảnh bình thường, dù hơi nghèo khó một chút cũng được, như vậy thì, sau này, nếu cô có phải chịu tủi thân khi ở nhà chồng thì ba Ôn vẫn sẽ có đủ sức mạnh và tự tin để dằn mặt đối phương, khiến bọn họ không dám ăn hiếp con gái nhà mình nữa. Nhưng còn nếu như cô ở bên người đàn ông tên Lâm Tuyết Hà này thì ông không thể làm gì được, đến lúc đó, nhỡ may Ôn Nhã chịu tủi nhục thì phải làm sao đây?
Ăn bánh ngọt xong, Lâm Tuyết Hà vẫn ngồi trên ghế sô pha trò chuyện câu được câu chăng với mẹ Ôn.
Tuy mẹ Ôn tỏ ra vô cùng hài lòng với chàng rể tương lai này, nhưng bà vẫn không ngừng quan sát anh, và cũng nhờ vậy mà dễ dàng phát hiện ra sự mệt mỏi của anh.
Tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc gì gì đó, rồi lại là một người làm việc cật lực ở bên ngoài, ắt hẳn là cũng phải đánh đổi không ít.
“Tuyết Hà, hay là ngủ một lát đi cháu?” Mẹ Ôn quan tâm mà nói: “Bác thấy cháu có vẻ mệt lắm.”
Từ lúc nãy Ôn Nhã đã nhận ra tinh thần anh không tốt rồi, nhưng ngại có ba Ôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói nên cô không dám nói ra, bây giờ, vừa hay mượn lời của mẹ bảo anh chợp mắt một lúc một cách quang minh chính.
“Tuy nhà em không có phòng dành cho khách, nhưng em không nghỉ trưa, anh cứ vào phòng em ngủ một lúc đi, hai tiếng sau em gọi anh.”
Sắc mặt ba Ôn không tốt đẹp gì: “Vào phòng Ôn Nhã ngủ thì còn ra cái thể …”
Giọng nói bất chợt ngưng bặt lại, mẹ Ôn rút cánh tay vừa nhéo đùi ông lại, bà ra hiệu bằng ánh mắt cho Ôn Nhã, cô cũng hành động ngay, kéo Lâm Tuyết Hà đứng dậy chui vào phòng mình, sau đó đóng sầm cửa lại.
Khi bước vào căn phòng tuy sạch sẽ nhưng lộn xộn này một lần nữa, đầu Lâm Tuyết Hà lại bắt đầu đau âm ỷ. Dù đây là phòng của Ôn Nhã, nhưng cái thế giới hỗn loạn, mất trật tự đến mức không nói nên lời này vẫn khiến anh thấy ngột ngạt, không sao kìm nén được.
Ôn Nhã không thích sắp xếp đồ đạc chứ đừng nói là bày biện cho ngay ngắn, dù là lúc ở nhà Lâm Tuyết Hà thì cô vẫn không bày ngay ngắn mấy chậu hoa đó, toàn để Lâm Tuyết Hà phải ra tay chỉnh lại ngay ngắn chậu nào ra chậu nấy lúc anh ra ban công ngồi đọc sách.
Bước đến đầu giường, Lâm Tuyết Hà lại đưa tay cân chỉnh giỏ hoa nhỏ treo ở đầu giường, hệt như lần đầu tiên đến đây vậy.
Anh ngồi ở mép giường, cụp mắt chậm rãi thu dọn đồ đạc bày biện trên tủ đầu giường cho cô.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại phát tác rồi…
Ôn Nhã thầm le lưỡi trong lòng, đưa tay ngăn anh lại: “Lần sau em sẽ thu dọn ngay ngắn… anh mau ngủ đi.”
Mu bàn tay cô bị ngón tay thon dài hữu lực của anh gõ nhẹ một cái, Ôn Nhã rụt tay lại liền, Lâm Tuyết Hà sắp xếp ngay ngắn đống đồ bừa bộn đó cho cô, thấy thừa ra một hộp bông tẩy trang, anh nghĩ ngợi một lúc rồi mở ngăn kéo ra.
Dây tai nghe, dây cáp dữ liệu lằng nhằng và cả mấy cục pin không biết đã dùng tới hay chưa… Chỉ một giây ngắn ngủi, “bộp” một tiếng, ngăn kéo đã đóng lại.
“Ôn Nhã.”
Ôn Nhã đứng nghiêm: “Lần sau!” em sẽ thu dọn sạch sẽ mà OTZ.
Lâm Tuyết Hà bỏ bông tẩy trang của cô xuống, xoa xoa mi tâm: “Về sau đừng qua lại quá gần gũi với cái người tên Kiều Mộc đó nữa.”
“… Hả?” Anh chuyển chủ đề quá nhanh, Ôn Nhã cảm thấy mình bắt đầu không bắt kịp anh nữa rồi.
“Từ xưa đến nay tập đoàn Kiều Thị luôn đi theo con đường liên hôn, chắc chắn con gái độc nhất trong thế hệ này của Kiều Thị cũng không thể thoát khỏi.”
Ôn Nhã hơi mù mờ: “Sao anh lại biết điều này vậy?”
“Anh từng nói với em rồi, người lớn trong nhà anh đã từng đến thành phố H vài năm trước.”
Ôn Nhã chợt nhớ ra, lúc ở quán trà độc đáo đó, Lâm Tuyết Hà đã nhắc đến chuyện quán trà này là do người lớn trong nhà vô tình phát hiện ra.
“Chung quy là tầm bốn năm trước ông ấy đã đến đây, vốn dĩ chỉ định khảo sát xem tập đoàn Kiều Thị đang phát triển như vũ bão có đủ khả năng để trở thành phía đối tác của công ty trong giai đoạn tiếp theo hay không. Nhưng vì đối phương quá nhiệt tình dẫn sang chủ đề hai nhà kết thành thông gia để thúc đẩy tập đoàn song phương cùng phát triển lên một tầm cao mới, thế là cuối cùng chuyện hợp tác bị bỏ ngỏ, chẳng đâu vào đâu.”
Ôn Nhã vẫn chưa nghe ra ý của anh: “Thế hợp tác thì vẫn phải hợp tác chứ…”
Lâm Tuyết Hà lắc đầu: “Em tính thử tuổi tác của cô bé đó đi.”
Ôn Nhã bừng tỉnh, Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học năm nay, nếu là bốn năm trước thì cô ta cũng chỉ mới vừa đủ tuổi thành niên, thế mà đã trở thành quân cờ làm ăn cho bậc cha bậc chú rồi…
“Đúng là làm con cái nhà có tiền không dễ dàng gì.”
Trước câu cảm thán này của Ôn Nhã, Lâm Tuyết Hà chế nhạo: “So với điều này, chẳng thà em nghĩ đến cái khác đi.”
“Cái khác…” Ôn Nhã vỗ đầu, chợt tỉnh ra: “Nếu không thể thoát được việc phải liên hôn, thế thì chắc chắn người vừa đẹp trai vừa cao ráo vừa tài giỏi như anh sẽ trở thành sự lựa chọn đầu tiên rồi!”
Quá gay go!
Lâm Tuyết Hà phớt lờ những từ ngữ hình dung khiến người ta thấy xấu hổ của cô, anh tháo hai nút áo sơ mi ra: “Chưa chắc cô ta thích anh thật hay không, nhưng để mà nói thì anh là đối tượng kết hôn khá phù hợp với cô ta. Hơn nữa, hai công ty lại có dính dáng làm ăn với nhau nên trừ khi cô ta thẳng thừng bày tỏ rõ ràng ý đồ của mình với anh, còn nếu không thì anh cũng không thể mở miệng khiến cô ta biến mất được, vậy nên, trước khi cô ta tự bỏ cuộc, chúng ta bị quấn lấy làm phiền cũng là điều khó mà tránh khỏi được.”
“Về việc thời gian bị làm phiền kéo dài bao lâu thì…” Lâm Tuyết Hà chợt dừng lại, ánh mắt chầm chậm rơi trên người nào đó ở phía đối diện đã ngầm hiểu, đồng thời, người nọ cũng đã được khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực.
Ôn Nhã nắm chặt tay lại thành quyền: “Phải xem biểu hiện của em rồi!”
Thông minh.
Lâm Tuyết Hà thầm tán thưởng cô trong lòng, nhưng ngoài miệng thì không hề lên tiếng khen ngợi cô, anh nghiêng người nằm lên chiếc giường nhỏ của cô với cơ thể nhức mỏi tê rần, sau đó nhắm mắt lại.
Đúng là tối qua ngủ hơi muộn một chút, bây giờ anh đã thấy mền mệt.
Thời tiết và nhiệt độ tháng chín vẫn lên xuống thất thường, sau khi bật một chiếc quạt điện nhỏ cho anh, Ôn Nhã lặng lẽ lui ra ngoài.
Điều kiện của anh Lâm quá tốt, nhiều ong bướm vây quanh cũng là điều khó mà tránh khỏi…
Ôn Nhã ngồi trên ghế sô pha, mặt mày đăm chiêu. Xem ra là phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào mới được.
Haiz…
Tâm trạng ba Ôn cực kỳ không thoải mái, đã thế lại nghe tiếng than ngắn thở dài của cô, thế là ông không nhịn được mà quát lớn, cũng là điều mà mấy chục năm nay chưa từng xuất hiện: “Ngẩng đầu dậy, thẳng cái lưng lên, cả ngày toàn nghĩ với ngợi cái gì thế!”
Ôn Nhã đang thất thần nên bị ông dọa giật mình, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Lâm Tuyết Hà, thậm chí, cô còn “suỵt” một tiếng theo phản xạ có điều kiện: “Ba, ba nhỏ tiếng một chút, anh Lâm bị suy nhược thần kinh, rất khó vào giấc đó.”
Ba Ôn : “…”
Lại yên ắng trở lại, Ôn Nhã đổi hướng khác, tiếp tục chìm trong suy tư.
Rốt cuộc nên dùng cách gì để giải quyết chuyện này thì mới tốt đây?
Bực ghê.
“Ôn Nhã.”
Một giọng nói âm trầm vang lên, Ôn Nhã ngẩng đầu dậy: “Dạ?”
Giọng ba Ôn rét lạnh: “Sao con biết cậu ta suy nhược thần kinh, khó ngủ hả?”
Một phút sau, mẹ Ôn đang tìm túi bỏ dưa chua tự làm vào cho Lâm Tuyết Hà mang đi, thì nghe thấy tiếng kêu gào tru tréo ngoài phòng khách, bà xông ra ngoài ngay tức thì.
“Thằng oắt con, mau ra đây cho tôi!”
“Ấy ấy ấy ba!”
“Không ra cái thể thống gì cả! Còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Ấy, ba! Ôi ba ơi! Ba đừng đánh anh ấy, cứ đánh con đi này…”
Khung cảnh gà bay chó chạy, loạn cào cào hết cả lên.
Giấc ngủ trưa của Lâm Tuyết Hà, cuối cùng, vẫn là tan thành mây khói.