Không Chọc Nổi Ngài

Chương 8: Xuân tình chớm nở, lỡ dở việc chính



Có thể tiết kiệm tiền thì còn gì bằng, đã thế Đoàn Minh An lại còn thân thiện, dễ gần nữa, thế là Ôn Nhã lên xe luôn mà không thèm chần chừ gì cả.

“Vậy em không khách sáo nữa, phải làm phiền sếp Đoàn đưa em về nhà rồi.”

Đoàn Minh An cười: “Không khách sáo càng tốt, lúc nãy mà em còn khách sáo thì anh thật sự không biết phải thuyết phục như thế nào cả. Đứng ngay trước cửa người ra người vào, lại còn chắn đường nữa. Làm việc ở đây thế nào, đã quen chưa?”

“Bầu không khí ở đây rất tốt, vừa vào làm đã gặp được chị Tiểu Lưu, vừa nhiệt tình lại còn chu đáo nữa, em chưa phải nếm trải cảm giác gượng gạo khi đến công ty mới luôn ấy ạ.”

“Đấy là do hai người hợp cạ thôi, chứ cô thư ký trước đó và cô ấy chẳng hợp nhau được như thế đâu. Sếp cũng khá dễ gần đúng không, chỉ là anh ấy hơi thích đùa một chút.”

Ôn Nhã vô cùng đồng tình: “Đúng là sếp lớn rất dễ gần, cũng tương đối thích nói mấy chuyện ngoài lề… Lúc em mới đến, anh ấy hỏi có muốn anh ấy giới thiệu mấy ông anh độc thân trong công ty cho em làm quen không, còn đặc biệt phân tích tường tận cho em nghe về sở thích tính cách của hai cậu nam sinh nữa, anh ấy cứ nói mãi không thôi, em không thể ngắt lời anh ấy được.”

“Ha ha ha ha…” Đoàn Minh An cười lớn: “Hồi ba năm trước, lúc anh mới đến cũng vậy đấy, sau này anh có hỏi rồi, nghe nói chính anh ấy cũng có mối tình công sở, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì anh ấy cực kỳ ủng hộ nội bộ công ty “tự ăn đồ của nhà trồng được”, cứ bảo là, nếu người này xin nghỉ phép thì thế nào người kia cũng phải gánh hết, lại còn không cần phải trả thêm tiền lương, giữa đồng nghiệp với nhau cũng sẽ hoà thuận hơn, kể cả khi không có ai xin nghỉ phép mà một mình lại không ôm đồm nổi, thì sẽ có người chủ động giúp một tay, vậy sẽ tiết kiệm được mớ tiền lương tăng ca…”

Ôn Nhã cũng không nén nổi mà bật cười: “Anh ấy nghĩ hay thật đấy.”

Ôi trời ơi, đúng là sếp Đoàn dễ gần thật đấy, chẳng cần phải tự tìm chủ đề nói chuyện gì luôn, anh ấy đã nói đệm hết rồi, cứ nói men theo đấy là được.

Nếu anh Lâm mà cũng được như vậy thì…

“Xin lỗi anh, em nghe điện thoại đã.”

Đoàn Minh An gật đầu: “Không sao, em cứ nghe đi.”

Ôn Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi đến thì đơ ra tầm ba giây rồi mới ấn nghe máy, vừa đằng hắng vừa nở nụ cười.

“A lô, tôi là Ôn Nhã.”

Đúng là gặp ma rồi, trong lòng vừa nhắc đến người này một cái là người ta gọi điện thoại đến luôn.

Rất rõ ràng, tông giọng kiểu “mới giây trước vẫn còn cười nói, giây sau đã quay ngoắt sang chế độ công việc” với giọng nói dịu dàng pha lẫn chút cố ý đã khiến Lâm Tuyết Hà thấy không thoải mái: “Đã tan làm rồi à?”

Theo lẽ thường tình, lẽ ra bây giờ cô phải đang “đầu tắt mặt tối” vì chuyện lắp đặt sửa sang mới đúng.

“Đúng vậy thưa anh Lâm, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tôi đã tan làm đúng giờ.”

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tan làm đúng giờ.

“Quần áo bị dính bẩn?”

Ôn Nhã sợ hết hồn: “Sao anh biết? Thần Toán Tử [*]? À không không không, là sếp nói cho anh biết à?”

[*] Nguyên văn là 神算子 hay Thần Toán Tử, là biệt danh của nhân vật hư cấu Tưởng Kính trong tiểu thuyết “Thuỷ Hử”. Ngày nay thường thì dùng để chỉ những người liệu sự như thần, đoán đâu trúng đó hoặc thầy bói.

Cô kinh ngạc đến mức quên cả việc phải dùng kính ngữ.

“Đoán bừa đấy.”

“Ôi trời, sao lại đoán được cái… À không phải, xin lỗi anh Lâm, tôi hơi kích động quá, anh có tiện giải đáp thắc mắc cho tôi không?”

Đoàn Minh An thấy cô thay đổi liên tục giữa hai trạng thái khác nhau thì cảm thấy rất thú vị, đồng thời, anh ấy cũng khá tò mò không biết đối phương là ai mà lại có thể khiến cô vừa dùng giọng điệu dè dặt, vừa truy hỏi cặn kẽ đầy mâu thuẫn và đối lập như vậy.

“Nếu là lý do sức khỏe, cô sẽ nói thẳng ra là cơ thể không khỏe.”

Ôn Nhã gật đầu, nói có lý.

“Nếu là chuyện trong gia đình, giọng điệu của cô sẽ không bình tĩnh được như vậy được.”

Ờ, chí lý.

“Nếu không phải lý do sức khỏe mà cũng chẳng phải lý do gia đình, vậy thì chỉ còn lại một lý do duy nhất để tan làm đúng giờ do có chuyện ngoài ý muốn thôi. Hôm nay cô có thể ra ngoài không, một số chi tiết trong quá trình lắp đặt cần phải gặp mặt xác nhận trực tiếp.”

Nghe thấy anh nói vậy, Ôn Nhã bỗng cảm thấy có một trận bi thương ùn ùn kéo đến, từ bao giờ cô chỉ muốn tan làm đúng giờ thôi mà còn phải chuẩn bị đầy đủ lý do thế?

“Được ạ, tôi thay quần áo rồi ra ngay, tầm khoảng năm giờ rưỡi.”

“Đợi tôi ở cổng khu nhà, tôi đến đón cô.”

“Vâng.”

Nghe thấy tiếng cúp máy ở đầu dây bên kia, Ôn Nhã thở phào một hơi, sau đó cất điện thoại lại vào trong túi.

Đoàn Minh An cười nói: “Có việc à? Chuyện của bên nào vậy, sao buổi tối mà vẫn phải ra ngoài thế?”

“Ừm… em họ của sếp lớn mới về nước không lâu, mới mua căn nhà nên cần phải lắp đặt sửa sang lại, bây giờ chuyện đó do em phụ trách.”

“Không thể liên lạc trực tiếp với phía công ty lắp đặt sao?”

“Phía công ty lắp đặt đang làm, nhưng vẫn cần có người theo dõi sát sao từng khâu mới được.”

Đoàn Minh An hiểu ra: “Anh Lâm đó, khá là tỉ mỉ à?”

Thật là ân cần tinh tế biết bao, ấy thế mà lại dùng từ “tỉ mỉ” cơ đấy… Ôn Nhã gật đầu trong làn nước mắt giàn giụa.

“Vậy tối nay hai người đi để xác nhận tiến độ lắp đặt à?”

“Vâng, ngoài việc đó ra thì không có quan hệ nào khác.”

Không ngờ Đoàn Minh An lại chau mày: “Chỉ có hai người bọn em thôi sao?”

Biết được sự quan tâm lo lắng của anh, Ôn Nhã thấy ấm lòng nhưng cũng có chút buồn cười: “Là do sếp Đoàn chưa gặp anh Lâm đấy thôi, nếu mà gặp rồi thì kiểu gì cũng nhắc nhở… Ôi, chết rồi, đáng ra phải rẽ chỗ đoạn đường giao ban nãy mới phải, em quên mất không nói!”

“Không sao, đến giao lộ phía trước rồi rẽ cũng được.”

Ôn Nhã lắc đầu, mặt vàng như nghệ: “Đoạn đường chuyển giao từ đại lộ Tây Cừ sang phố Ngọc Hoàn bị chặn rồi, ở đây cũng không quay đầu được…”

Đoàn Minh An an ủi cô: “Thế thì cũng không cần phải lo, đi đường vòng thêm một chút là được.”

“Nhưng lượng phương tiện ở mấy tuyến đường đó rất nhiều, giờ cao điểm sẽ tắc đường…”

“Không sao đâu.” Đoàn Minh An càng lúc càng cảm thấy cô thú vị: “Cũng chỉ muộn có vài phút đồng hồ, hơn nữa, anh cũng có trách nhiệm, em không phải lo.”

Ôn Nhã kéo căng khóe miệng một cách đầy khó nhọc: “Cảm ơn sếp Đoàn.”

Thế mà lại đến muộn những hai lần.

Cô tiêu đời rồi.

Tắc đường còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng, lúc đến khu nhà thì đã muộn hẳn hai mươi phút.

Còn một đoạn nữa mới đến cổng, Ôn Nhã nhìn thấy chiếc Porsche đang lặng lẽ nép mình trong góc thì không nén nổi mà rùng mình một cái, da đầu căng ra, vết ố cà phê đã khô ở trên vai như thể lại bắt đầu dấp dính nhơ nhớp trở lại.

“Là khu nhà ở ngay phía trước à?”

“Vâng, vâng ạ.”

Giọng nói căng thẳng khiến Đoàn Minh An nhìn sang, bật cười nói: “Sao đấy, tự nhiên lại căng thẳng thế.”

Ôn Nhã không có tâm trạng đùa giỡn nữa, lo lắng đến mức sắp bật khóc.

“Đưa em đến đây là được rồi, anh, anh về trước đi.”

“Đã đến tận đây rồi, còn vài bước nữa thôi.”

Đoàn Minh An lái xe qua đó, dừng đúng bên cạnh chiếc Porsche, hai chiếc xe chỉ cách nhau một khoảng đúng bằng một thân xe, Ôn Nhã ngồi ở ghế phụ nên vừa hay đối diện với ghế lái của đối phương, cửa sổ xe hé mở, góc nghiêng lạnh lùng của Lâm Tuyết Hà cứ thế đập thẳng vào mắt cô.

Dường như đã cảm nhận được gì đó, Lâm Tuyết Hà bỗng quay đầu lại, doạ cho Ôn Nhã đang cách một lớp cửa kính cũng phải vội quay mặt sang nói lời tạm biệt với Đoàn Minh An: “Cảm ơn sếp Đoàn, vậy em xin phép đi trước.”

Đoàn Minh An cười: “Được.”

Dứt lời, anh ấy cũng tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra, định xuống xe tiễn Ôn Nhã một đoạn, sau đó thì nhìn thấy chủ chiếc xe bên cạnh cũng bước xuống, Ôn Nhã còn cúi đầu một cái thật sâu với đối phương, nói chuyện cũng không dám phát ra tiếng thở dốc.

“Xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Lâm Tuyết Hà: “…”

Sau đó nhìn thấy Đoàn Minh An, anh khẽ nhíu mày: “Cô có hẹn?”

Ôn Nhã vội lắc đầu: “Không có!”

Thuận theo tầm mắt của anh, Ôn Nhã xoay người lại thì trông thấy gương mặt tươi cười của Đoàn Minh An, thế là vội vàng giới thiệu cho hai người: “Anh Lâm, vị này là sếp Đoàn phụ trách mảng kinh doanh ở công ty chúng tôi.”

“Sếp Đoàn, vị này là anh Lâm, cũng chính là em họ của chủ tịch.”

Hai ánh mắt giao nhau, đáy mắt Đoàn Minh Anh khẽ loé lên tia sáng, coi như cũng đã hiểu ra tâm trạng khi nói ra câu đó của Ôn Nhã. Một người khiến người ta không nhìn thấy được bất kỳ dục vọng nào, tựa như một khối băng, thật sự khó lòng mà liên tưởng được quan hệ giữa anh với những chuyện thấp hèn bỉ ổi đó.

Lâm Tuyết Hà gật đầu với anh ấy, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Ôn Nhã: “Đi thay quần áo đi.”

Thế mà cô lại không bị ăn mắng, Ôn Nhã nhìn Đoàn Minh An đầy cảm kích, may mà có sự xuất hiện của sếp Đoàn!

“Làm phiền anh phải đợi lâu như vậy, tôi thật sự rất xin lỗi, nên thôi khỏi thay quần áo làm gì cho nhỡ thời gian, chúng ta đi luôn thôi!”

Lâm Tuyết Hà nhìn vết ố bẩn trên chiếc áo sơ mi trắng, anh từ chối cô không do dự: “Đi thay đi.”

Bị ghét bỏ rồi 〒▽〒

Ôn Nhã cười xấu hổ nhìn sếp Đoàn, sau đó xách túi chạy thục mạng trên đôi giày cao gót.

Đợi cô thay xong quần áo rồi chạy hồng hộc quay trở lại thì Đoàn Minh An đã đi mất, chỉ còn lại một mình Lâm Tuyết Hà đứng dựa vào cửa xe, trong tay đang nghịch tấm danh thiếp màu đen.

Chưa đợi Ôn Nhã cười khan bước qua đó, Lâm Tuyết Hà đã ngẩng đầu lên trước, liếc cô một cái.

“Tưởng thoát được một kiếp rồi à?”

Chân tay Ôn Nhã cứng đờ, cúi đầu tiu nghỉu nhận lỗi thêm lần nữa: “Tôi xin lỗi.”

“Lý do gì?”

Chẳng phải lần trước còn không chịu nghe lý do ư! Đúng là đồ đàn ông dễ thay đổi!

Ôn Nhã cụp mắt, nói năng lí nhí: “Giờ cao điểm buổi tối nên tắc đường…”

“Tôi nhớ đoạn đường đó không tắc lắm…”

“Phải, phải đi ngược thêm một đoạn do tôi không chỉ đường kịp lúc…”

Lâm Tuyết Hà gật đầu hiểu ra ngay: “Buôn chuyện lỡ việc.”

“…” Ôn Nhã hơi bực nhưng không thể không thừa nhận anh đã tổng kết ra gốc rễ của vấn đề: “Tôi xin lỗi.”

Lâm Tuyết Hà nhìn lớp hồ hôi trên trán cô: “Lên xe đi.”

Vẫn ngồi ở ghế phụ như thường lệ, Ôn Nhã hạ cửa xe xuống, định để gió thổi cho mát mẻ.

“Trong ngăn đựng có khăn ướt.”

Ôn Nhã ngẩn người, cô đưa mắt nhìn lòng bàn tay mướt mát mồ hôi của mình, sau đó lại nhìn làn da khô ráo sạch sẽ và góc nghiêng nghiêm túc của đối phương, không hiểu sao tự nhiên mặt cô lại nóng ran lên, thế là vội vội vàng vàng rút khăn ướt ra áp lên mặt để che giấu, giọng nói không nhịn được mà nhẹ hơn hẳn một tông.

“Cảm ơn.”

Rõ ràng là chỉ cần thêm một vế “lấy ra thấm mồ hôi đi” nhét vào phía sau câu “trong ngăn đựng có khăn ướt” là đã dịu dàng hơn không biết bao nhiêu rồi.

Đúng là anh Lâm chẳng biết thả thính gì cả…

Ớ, không đúng.

Ôn Nhã sực tỉnh ngộ, Lâm Tuyết Hà thì cần gì phải thả với chẳng thính, anh chỉ cần ngồi đấy đợi được người khác thả thính thôi là được rồi.

Haiz… Khoảng cách của đời người là đây chứ đâu.

Đồ bỏ đi chỉ có cô mà thôi…

“Sao đột nhiên mặt mày của cô lại khiến người ta lo lắng thế kia?”

!

Thấy biểu cảm một lời khó nói hết của Lâm Tuyết Hà, Ôn Nhã bừng tỉnh, tuyệt vọng che mặt: “Cuộc, cuộc sống khó khăn quá.”