Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 46



Lạc Dương chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, Tử Ngâm mặc một cái áo màu tím xuất hiện trước mặt anh.

Cô vẻ mặt tươi cười sáng lạn giống như một đoá hoa oản đậu tươi non sau cơn mưa, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc.

“Tử Ngâm, thật xinh đẹp.”, Lạc Dương chợt giật mình sau đó mới chậm rãi mở miệng. Tô Phi vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Lạc Dương, đây là cơ hội nghìn năm mới có một để có thể nhìn thấy trên mặt Lạc Dương bày ra tình cảm cá nhân, anh ta luôn luôn cười khiêm tốn không thay đổi, nào có vì một cô gái mà có thời điểm thất thần thế mà bây giờ cô lại thấy được. Cô lần sau nhất định phải nói cho bạn bè xung quanh biết mới được.

Lạc Dương để ý gương mặt cười tà ma của Tô Phi, ngấm ngầm mưu tính, anh mở miệng hỏi: “Tô Phi, lại suy nghĩ lệch lạc cái gì vậy?”

“Nào có.”, Tô Phi lộ ra nụ cười thuần khiết, nói: “Tử Ngâm mặc cái áo này vào thật đẹp, Lạc Dương nơi này của tôi còn mấy cái mới nhập vào, muốn mua cho Tử Ngâm hai cái nữa không?”

“Không cần đâu chị Tô, chờ khi nào em có thể tự mình kiếm tiền thì lại đến mua nha, em bây giờ vẫn là sinh viên nghèo mà.”, Tử Ngâm cười và nói.

“Tử Ngâm, nếu thích thì liền đi lấy thêm hai cái đi, chuyện tiền bạc không cần cô quan tâm.”, Lạc Dương cười vô tư.

“Đúng vậy đó Tử Ngâm, cho dù là loại quần áo nào mặc lên người em đều rất đẹp, Lạc Dương có rất nhiều tiền, trước tiên để anh ấy cho em mượn tiền rồi chờ em có tiền trả lại anh ấy cũng không muộn, phải không Lạc Dương?”

“Thật sự không cần đâu!”, Tử Ngâm đứng đó cười, ngọt ngào mà thanh thuần.

Từ trong cửa hàng độc quyền đi ra, người đi trên đường cũng đã rất thưa thớt, chỉ có đèn đường mờ mờ và bóng dáng hai người.

“Tử Ngâm, đã trễ rồi, chúng ta bắt xe về đi, đừng để ba mẹ cô lo lắng được không?”

Tử Ngâm suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng không sai nên gật đầu đồng ý: “Được rồi!”

“Chúng ta đứng đây đợi đi!”, Lạc Dương nói xong thì nhìn ra đường, xe cộ cũng không nhiều.

Đột nhiên một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, từ trên xe bốn người đàn ông bước xuống, trong đó có một gã tóc vàng nhìn Lạc Dương và Tử Ngâm lạnh lùng hỏi: “Mày là Tử Ngâm?”

Lạc Dương đem Tử Ngâm đẩy ra phía sau người, âm thầm chuẩn bị đối phó với bốn người.

“Các người là ai?”, Lạc Dương giọng nói bình tĩnh hỏi. Tử Ngâm cũng ý thức được bốn người này cũng không tốt lành gì, trong lòng không khỏi nổi lên khẩn trương.

Gã tóc vàng cười lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Chúng tao là ai mày không cần phải xen vào, chỉ có người gọi chúng tao tới giáo huấn mày một chút.”, nói xong thì hắn giơ tay muốn bắt bả vai Tử Ngâm nhưng lại bị Lạc Dương nhanh chóng bắt lấy cổ tay. Anh nhẹ nhàng dùng một chút sức thì vẻ mặt gã đàn ông lập tức chuyển từ lạnh nhạt như vừa rồi sang đau đớn, khoé miệng cũng méo mó.

Ba gã bên cạnh thấy vậy thì liền xông lên, một người muốn từ bên cạnh vòng qua bắt Tử Ngâm ở phía sau, Lạc Dương dùng sức bỏ tay gã tóc vàng ra, đẩy hắn văng xa mấy bước, té ngã trên mặt đất, nhanh tay lẹ mắt nắm tay ngăn lại gã muốn vòng ra phía sau, nói với Tử Ngâm: “Cô trước tiên đứng ở một bên đi, mấy người này để tôi xử lý mấy gã này, gọi điện thoại gọi cảnh sát cũng được.”

Thấy trên mặt Lạc Dương cười như không có chuyện gì thì khẩn trương và sợ hãi trong lòng Tử Ngâm giảm xuống một chút, nghe lời lui về sau mấy bước, lo lắng nói: “Anh cẩn thận một chút nha Lạc Dương.”

“Ừ”, Lạc Dương cười trấn an cô, sau đó chuyển hướng về mấy gã đàn ông, trong chốc lát ánh mắt trở nên lạnh lùng, miệng nói: “Bất kể là ai sai bọn mày tới thì bọn mày đều nhớ cho kỹ cho tao, chỉ cần có Lạc Dương tao ở đây thì ai cũng đừng nghĩ xúc phạm tới Tử Ngâm.”

Thấy hai người kia đều bị Lạc Dương dễ dàng đánh ngã xuống mặt đất, một người ôm lấy cánh tay mình, một người ôm lấy cẳng chân của mình, vừa rồi Lạc Dương đưa chân đá về phía gã bị té ngã xuống đất, chân chắc là đã gãy rồi.

Hai gã còn lại thì thận trọng không động thủ, gã tóc vàng cầm đầu thấy Tử Ngâm gọi điện thoại báo cảnh sát thì trong lòng sợ hãi, nhìn nhìn Lạc Dương, biết bốn người bọn họ cũng không phải là đối thủ của anh, không chiếm được lợi ích gì cho nên đưa mắt ra hiệu với ba người còn lại, nhanh chóng bỏ trốn.

Lạc Dương vỗ vỗ tay, đi về phía Tử Ngâm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có doạ đến cô không?”

Tử Ngâm trong lòng khẽ mỉm cười kinh ngạc, hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc là ai muốn giáo huấn tôi đây, tôi cũng đâu có gây thù hận gì với ai đâu.”

Lạc Dương cũng thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Có phải là Lưu mập mạp phải không? Nghe nói hai ngày trước hắn xảy ra chuyện, bị người ta tố cáo nhận hối lộ. Chuyện lần trước ở quán bar hắn nhất định vẫn ghi nhớ trong lòng. Cô mấy ngày này không nên một mình bắt xe bus đi học,từ ngày mai tôi bắt đầu chở cô đến trường.”

“Lạc Dương, như vậy không tốt cho lắm. Anh còn phải đi làm mà. Ban ngày chắc bọn họ không dám làm gì đâu.”, cô khẽ nói, trong đầu đang cấp tốc tìm ra là ai có hận thù với mình.

Ai ngờ Lạc Dương luôn luôn nhã nhặn lần này lại không cho cô cự tuyệt mà bá đạo nói: “Không được, tôi ở đây chưa tra ra ai là người đứng phía sau sai khiến thì cô cũng không thể một mình bắt xe bus đi học, nghe lời, tôi đưa đón cô đi học.”

Nói đến câu cuối thì giọng nói vô tình dịu xuống.