Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 49



Tử Ngâm cười xoà, đó đã là chuyện hôm qua. Hơn nữa cô rất tin tưởng Lạc Dương, ánh mắt nhìn anh có ý kính trọng, nói với Mai Mai: “Mai Mai, cậu có biết không anh họ cậu lợi hại giống như đại hiệp trên TV đó.”

Mai Mai cười rồi nhìn Lạc Dương qua kính chiếu hậu nói: “Anh họ, Tử Ngâm không nói thì em cũng quên mất, anh lần trước đồng ý dạy em học Tae Kwon Do, nói mà sao lại không giữ lời?”

Lạc Dương vừa nhìn tình hình giao thông phía trước, đáy mắt có chút ý cười vui vẻ, vừa cười hồi đáp: “Hôm nào đi, chờ có dịp anh sẽ dạy em và Tử Ngâm máy chiêu võ thuật phòng thân, dùng để bảo vệ bản thân.”

Tới cổng trường, hai người nhìn Lạc Dương rời đi, vừa xoay người lại thì thấy xe của Lăng Thần từ xa xa chạy đến, chậm rãi dừng lại, Trần Nhiên Nhiên từ trong xe bước ra, Lăng Thần cũng từ bên kia bước xuống, hiển nhiên thấy được Tử Ngâm và Lục Mai đứng ở đó.

Anh đi về phía các cô, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, nói: “Tử Ngâm, em tới sớm vậy, chuyện tối hôm qua thật ngại.”

Trần Nhiên Nhiên cũng nối gót bước đến, cười dịu dàng và chào hỏi Tử Ngâm.

Tử Ngâm cũng cười nhẹ nhàng, nói với Lăng Thần: “Tụi em vào trước.” nói xong thì nháy mắt ra hiệu với Lục Mai. Hai người cùng đi vào trường.

“Nhiên Nhiên, sau khi tan học anh tới đón em”, Lăng Thần ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười nhìn về phía cô.

“Em tối nay muốn đến quán bar làm ngày cuối cùng, anh không cần tới đón em. Tối hôm qua anh và ba mẹ không mừng sinh nhật với nhau. Đêm nay anh ở nhà với họ đi. Em tự mình đi là được rồi. Tối em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Quán bar Không tịch mịch.

Lưu mập mạp và hai gã đàn em ba buổi tối liên tục đều đến quán bar Không tịch mịch uống rượu. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng không tự mình thừa nhận, không tin bọn họ có thể tìm được bằng chứng chính xác hắn nhận hối lộ, chuyện này hắn đã sớm có phòng bị, làm sao mà để bọn họ tìm được chứng cứ được.

Chẳng qua là trong lòng vô cùng khó chịu, là ai mà lớn gan như vậy, dám tố cáo Lưu mập mạp hắn, người nào mà chẳng biết hắn có chỗ dựa đằng sau, cũng không dễ dàng xuống đài như vậy.

“Lưu cục trưởng, chúng tôi đã điều tra qua nhưng không có một điểm đầu mối nào. Căn bản là không tra được là ai viết đơn tố cáo.”

Gã đàn ông ngồi đối diện hắn mở miệng nói, một gã đàn ông khác cũng không ngừng gật đầu, trên mặt có vẻ sợ hãi,ngập ngừng nói: “Tuy rằng chúng tôi có một ít manh mối nhưng mà không dám khẳng định, chuyện này hình như có liên quan đến Lăng Thần.”

Lưu mập mạp uống xong ly rượu, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Nhiên Nhiên từ xa đi đến. Hắn nhớ rõ cô gái xinh đẹp kia là cô gái đêm đó làm rớt ly lên người hắn.

Miệng lại hỏi: “Lăng Thần, nó là vì Tử Ngâm sao? Không thể tưởng tượng được nó lại dám đối nghịch với tôi, nghĩ rằng ba nó là cục trưởng cục cảnh sát là giỏi lắm hay sao? Tiếp tục điều tra, chuyện này tôi không dễ buông tha đâu.”

Trước khi mở lời, gã đàn ông nhìn mọi người xung quanh một chút rồi mới hạ giọng nói: “Nghe nói bạn gái Lăng Thần làm ở quán bar này, là cô gái lần trước chúng ta gặp, người mà làm rớt ly trên người ngài tên là Trần Nhiên Nhiên.”

Khoé miệng Lưu mập mạp khẽ hiện lên nụ cười ngoan độc, Lăng Thần sao, nếu anh cùng hắn đối nghịch thì đừng trách hắn ra tay độc ác. Ban đầu còn tưởng anh là vì trút giận cho Tử Ngâm, xem ra là anh không chỉ vì Tử Ngâm mà còn vì cô bạn gái xinh đẹp kia của anh.

“Cục trưởng, chúng ta có nên ra tay với bạn gái hắn ở đây không? Tôi qua đó thăm dò thì biết được đêm nay là đêm cuối cùng cô ta làm ở trong này, ngày mai sẽ không làm nữa.”, hắn dáng vẻ nịnh hót cười.

Lưu mập mạp nhìn thấy cách đó không xa là Trần Nhiên Nhiên đang bận rộn thì nói với một người đàn ông trong bàn: “Đến mời cô ta tới, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”

Gã đàn ông gật đầu rời khỏi.

Trần Nhiên Nhiên trong lòng vui vẻ, nghĩ đến kết thúc đêm nay nữa thôi thì sau này cô sẽ không tới nơi này làm nữa, Lăng Thần vì cô mà tìm một công việc khá nhẹ nhàng, vừa giải quyết được vấn đề cuộc sống của cô vừa có thể làm nền tảng cho sau này, quan trọng nhất là có Lăng Thần, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.

Khi trong lòng cô đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến Lăng Thần thì bên cạnh truyền đến tai một giọng nói đàn ông: “Trần Nhiên Nhiên tiểu thư phải không? Cục trưởng của chúng tôi muốn mời cô qua đó một chút.”

Trần Nhiên Nhiên trong lòng cả kinh, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông, nhìn theo phương hướng hắn chỉ thì vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, tươi cười chợt biến mất thay vào đó là một loại sợ hãi.

“Tôi không biết cục trưởng của các người, thực xin lỗi, tôi còn việc phải làm không thể đi được.”, Trần Nhiên Nhiên cố gắng làm cho tinh thần mình bình tĩnh, không để sự sợ hãi biểu hiện ra bên ngoài.

“Trần tiểu thư, nếu như nói mà cô không đi thì cục trưởng của chúng tôi sẽ không vui, cô cũng biết làm ông ấy tức giận thì hậu quả rất là nghiêm trọng.”, người đàn ông giọng nói trở nên nghiêm túc, biểu tình trên mặt càng làm cho sự sợ hãi ở đáy lòng Trần Nhiên Nhiên tăng lên.

Một lúc lâu sau, cô mới thản nhiên nói: “Được rồi, tôi qua đó với anh, nhưng mà mong anh chờ một chút, tôi dọn xong bàn này đã.”

“Không được, Trần tiểu thư, bây giờ liền qua đó, đừng làm cho cục trưởng chờ lâu.”

Trần Nhiên Nhiên đành phải cùng hắn đến bàn của Lưu mập mạp kia, cố gắng hết sức làm cho bản thân trở nên bình tĩnh, giọng nói mềm mỏng: “Chào ngài, không biết ngài cần gì?”