Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 56



Đám cưới của chú vô cùng long trọng, Tử Ngâm tâm trí cũng ngẩn ngơ.

Vu Lệ nhìn thấy được sự mất mác của Tử Ngâm cho nên ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng của cô, cô đi đến đâu thì bà liền theo tới đó.

Hoàng Húc Kiều cả buổi bận rộn tiếp đón quan khách nhìn thấy Tử Ngâm thì chỉ đơn giản tiếp đón vài câu.

Khi hôn lễ sắp bắt đầu thì Lạc Dương mới đến, khoé miệng nở nụ cười nhợt nhạt, mắt sáng mi tinh, gặt hái rực rỡ, có lẽ không phải anh phô bày ra mà là do chính trong con người anh sản sinh ra. Anh cười rất mê người, bộ dạng của anh rất đẹp trai cho nên tự nhiên sẽ thu hút phụ nữ liên tiếp quay đầu lại và bày ra ánh mắt ái mộ.

Chính là anh cũng rất nhanh nhìn thấy Tử Ngâm tránh ở góc, chỉ thấy cô cầm thức ăn trên bàn bỏ vào miệng. Nụ cười trên môi anh cũng hiện ra phơi phới, giống như đón gió xuân.

“Tử Ngâm.” Anh dịu dàng gọi, giọng nói trầm ấm, tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử lại làm cho ánh mắt của phần đông phụ nữ trở nên u ám.

Giống như là nghe được tiếng phụ nữ thở dài, Tử Ngâm đảo mắt nhìn xung quanh rồi cười rạng rỡ với Lạc Dương, nuốt thức ăn xuống rồi mới nhẹ nhàng nói: “Tôi đói bụng cho nên muốn ăn trước một vài món.”

“Cô hôm nay chưa ăn gì hay sao?” Nghe thấy lời cô nói thì Lạc Dương vô cùng đau lòng, Cô nói đói bụng muốn ăn cái gì đó trước thì có thể khẳng định rằng cô không phải đói bình thường, xem thái độ của cô có phần không tự nhiên chắc là anh đoán đúng rồi, cô hôm nay vẫn chưa ăn gì.

Cầm một ly nước ở bàn bên cạnh đưa cho cô, anh cười và nói: “Uống một ít nước đi, không thôi mắc nghẹn đấy.”

“Cám ơn anh, Lạc Dương.” Tử Ngâm cảm ơn anh rồi mới nhận lấy ly nước anh đưa uống một ít.

Vợ chồng Hiệp Truyền cũng đã đi tới đây, Lạc Dương cười và nói: “ Giám đốc Hiệp, cô Hoàng, hai người rốt cuộc cũng hỉ kết lương duyên, bạch đầu giai lão, trọn đời hạnh phúc.”

“Cám ơn cậu, Lạc Dương. Hiệp Truyền trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, nói xong thì nhìn về phía Tử Ngâm, quan tâm hỏi: “Tử Ngâm, tối hôm qua ngủ không được hay sao mà có cặp mắt đen thế này?”

Tử Ngâm đưa tay sờ sờ mắt mình, tươi cười nhìn chú và thím, liền nói: “Chú thím, con tưởng tượng đến ngày kết hôn hôm nay của hai người cho nên phấn khởi cả đêm không ngủ được vì vậy mới có đôi mắt đen thế này đây.”

Hiệp Truyền cười sang sảng, sau đó vui vẻ nói: “Tử Ngâm, lời của con là lời chúc phúc tốt nhất chú nghe đấy. Chú cảm ơn con.”

“Anh rễ, anh sao lại bị một câu đầu tiên của Tử Ngâm lừa gạt rồi.” phía sau nhàn nhã vang lên giọng nói trêu tức, Hoàng Húc Kiều đi về phía bọn họ.

Tươi cười trên mặt Tử Ngâm nhạt đi, Hoàng Húc Kiều là ai, luôn huỷ đi sự vui vẻ của cô, luôn thích đối nghịch với cô. Cô liếc qua một cái nhưng mà Hoàng Húc Kiều làm như không thấy, chỉ chăm chú nhìn Hiệp Truyền và chị anh

“Húc Kiều. Tử Ngâm nói chính là sự thật, không phải vì gạt giám đốc Hiệp mà nói như vậy.” Lạc Dương cười, thay cô nói chuyện, ánh mắt điềm đạm làm cho người ta tin tưởng và nghe theo.

“Anh Lạc, sao anh giờ mới đến?” Hoàng Húc Kiều nghe được giọng nói của Lạc Dương, không công kích Tử Ngâm nữa, anh chỉ là không thích cô một mình rầu rĩ trốn trong góc phòng cho nên mới nghĩ ra những lời nói đả kích cô, cảm thấy được rằng cho dù cô tức giận cũng tốt hơn so với trầm mặc.

“Vốn dĩ là có thể đến sớm nhưng mà lúc đó lại có việc vì vậy chậm trễ thời gian một chút.” Lạc Dương giải thích. Khi vừa mới rời khỏi cửa thì bạn của anh gọi tới nói là đã tra ra người đêm đó tìm Tử Ngâm gây phiền toái.

Anh bởi vì tiếp điện thoại gần một tiếng cho nên mới tới chậm nhưng mà cũng không đến mức quá trễ.

Hôn lễ chính thức bắt đầu, chủ hôn trang trọng đọc lời thề kết hôn, mọi người hâm mộ nhìn người mới kết hôn tình ý kéo dài. Hai người tuyên thệ sau đó trao đổi nhẫn tiếp đến là bắn pháo hoa.

Tình cảnh này không làm cho Tử Ngâm thật sự nở nụ cười, nụ cười của cô chỉ là một lại thái độ chứ không mang theo thành tâm.

Tử Ngâm luôn luôn cố tình trong vô tình để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, ánh mắt xuyên qua đám đông, cuối cùng vẫn là kết thúc chán chường.

Lạc Dương cũng phát hiện ra sự bất thường của cô, thấy ánh mắt cô luôn tìm kiếm trong đám đông, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, len lét quan sát cô.

Tử Ngâm vẫn là sớm bỏ chạy ra bên ngoài, không nói với bất kì ai, cô trong lòng nghĩ đến chuyện của Lăng Thần, không có tâm trí ở lại hôn lễ cho nên thừa dịp không có ai chú ý liền lén lút chuồn mất.

Đi một mình ở trên đường, trong lòng lại vô cùng cô đơn, nhìn một vài cặp tình nhân ngẫu nhiên đi qua trước mắt thì trong lòng cô lại suy sụp.

Không cần nhớ đến Lăng Thần, về sau sẽ không bao giờ nhớ Lăng Thần nữa. Cô ở trong lòng mình khăng khăng nói.

Lần cuối cùng vì anh mà rơi nước mắt, từ này về sau thì Tử Ngâm và Lăng Thần không còn liên quan gì đến nhau, không hề liên quan đến thất tình nữa, cũng sẽ không còn còn thương tâm khó khăn từ bỏ nữa. Cô phải một lần nữa trở lại làm Tử Ngâm ban đầu, cười rạng rỡ, sống tự do.

Bên cạnh vang lên một tiếng phanh lại, tiếp đó lại truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Tử Ngâm, lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn đường.”

Tử Ngâm ngẩng đầu lên, đón nhận chính là ánh mắt mang theo ý cười của Lạc Dương và gương mặt tuấn tú của anh.