Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 66



Tử Ngâm a lên một tiếng sợ hãi, nhắm mắt lại đợi xe đụng bay cô nhưng chợt thấy bên mình ấm áp rồi cơ thể bị một cái gì đánh bay, bản thân không cảm giác đớn khi  va chạm mặt đất ngược lại còn được ôm vào một lồng ngực rắn chắn.

Đầu óc bất chợt trống rỗng, chờ đến khi cô phản ứng lại, khẽ mở mắt ra thì đã thấy mình được Lạc Dương gắt gao ôm vào trong ngực, tình cảnh kế tiếp càng làm cho cô thêm hoảng hốt.

Lạc Dương vẫn nằm bất động trên mặt đất, hai cặp mắt nhắm chặt, khóe miệng cười như không cười, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại một chút, cánh tay lại gắt gao ôm cô, nhìn xuống chút nữa thì thấy trên đùi anh máu không ngừng chảy ra. Tử Ngâm sợ đến mức không làm chủ được tinh thần.

Khóc oa lên một tiếng, luống cuống gỡ cánh tay Lạc Dương ra rồi lại sợ làm đau anh, vừa khóc vừa gọi tên anh: “Lạc Dương, anh tỉnh tỉnh đi.”

Không có tiếng trả lời cô, Lạc Dương vẫn nhắm mắt chặt lại, lúc này đám đông đã vây quanh xem.

“Lạc Dương, anh đừng làm tôi sợ.” Tử Ngâm vừa khóc vừa gọi, tập trung chú ý vào người Lạc Dương, ngay cả gọi xe cấp cứu cũng quên mất.

Xe đụng Lạc Dương cũng không bỏ đi, chủ xe là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt đeo một cái mắt kiếng, nhìn qua lịch sự và nho nhã, anh đã gọi xe cấp cứu rồi, lúc này đi về phía cô, ngồi xổm kế bên cô rồi vừa xem xét tình trạng vết thương của Lạc Dương vừa nói: “Anh ấy bị hôn mê, Tử Ngâm, cô đầu tiên đừng khóc nữa, tôi gọi 120. Anh ấy không bị đụng vào đầu, chỉ có bị thương ở chân mà thôi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Tử Ngâm làm sao nghe vào được lời anh nói, cô chính là liều mạng  gọi tên Lạc Dương, bị cảm giác hối hận vây quanh, nếu Lạc Dương xảy ra chuyện không hay gì thì cô tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.

Vốn dĩ không phải lỗi của tài xế. Tử Ngâm xông thẳng ra đường nên mới bị đụng phải nhưng mà chủ xe trẻ tuổi này cũng không vì vậy mà bỏ đi, anh lo lắng nhìn Tử Ngâm, biết rằng Tử Ngâm không nhận ra mình. Thật ra khi Tử Ngâm lao tới thì anh liền thắng ngay lập tức nhưng mà do phanh gấp nên không có dừng lại tức khắc được vì vậy mới đụng trúng Lạc Dương làm bị thương.

Mỗi lần gọi tên Lạc Dương thì nước mắt Tử Ngâm rơi xuống tựa như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt vậy. Cho đến khi xe cấp cứu đến, bác sĩ sau khi kiểm tra thì nói với cô người bị thương chẳng qua là bị hôn mê, cũng không có gì đáng lo ngại. Sau khi đưa Lạc Dương lên xe thì cô mới dần dần ngừng khóc.

Ngồi trong xe, cô nắm thật chặt tay của Lạc Dương, cặp mắt sưng đỏ theo dõi anh.

Lạc Dương bị đụng xe lần này như là đụng vào lòng cô vậy, cô cảm giác lòng mình thật đau đớn, tình nguyện mình là người bị đụng trúng.

Lạc Dương rất nhanh được đưa đến bệnh viện, lập tức được đưa vào phòng giải phẫu, bác sĩ nói Tử Ngâm phải đi nộp tiền viện phí trước.

Tử Ngâm giật mình, mới nhớ ra bản thân không mang tiền theo bên người, chỉ có một ít tiền tiêu vặt mà thôi, đang lúc cô lúng túng thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Tôi đến nộp tiền, bao nhiêu tiền vậy?”

Tử Ngâm nhìn qua nơi có tiếng gọi thì thấy người đàn ông tối đó đi cùng Hoàng Húc Kiều, Tần Bân.

“Cám ơn anh, Tần Bân.”, cô không cười mà chỉ khẽ nói lời cảm ơn, thương tâm trên gương mặt rất rõ ràng.

“Tử Ngâm, cô đừng lo lắng quá, anh ấy không có việc gì đâu.” Tần Bân lại nói: “Tôi không kịp phanh lại nhưng mà anh ấy bị thương cũng không nặng lắm đâu.”

Tần Bân đóng tiền rất nhanh rồi trở lại bên ngoài phòng giải phẫu với Tử Ngâm.

“Đều là do tôi làm cho Lạc Dương bị như vậy.” Tử Ngâm nước mắt rưng rung ở khóe mắt, nghẹn ngào nói, ánh mắt lại gắt gao nhìn vào cánh cửa phòng giải phẫu.

Tần Bân là lần thứ hai gặp cô, cũng là lần thứ hai thấy cô khóc. Anh thấy thật kì lạ, không kiềm được mà hỏi: “Tử Ngâm, tối đó không phải nghe Hoàng Húc Kiều nói mấy người hôm nay có cuộc thi hùng biện hay sao? Cô sao lại bỏ đi như vậy?”

Anh đâu biết rằng Tử Ngâm là bởi vì đau lòng chuyện hùng biện nên mới có thể bỏ chạy ra ngoài trường, bùng nổ tức giận, lời vừa nói ra khỏi miệng thì thấy sắc mặt của Tử Ngâm càng thêm khó coi, đáy mắt hiện lên đủ loại cảm xúc, rốt cuộc làm cho anh nhìn thấy không đành lòng.

“Không muốn nói thì đừng nói nữa”, Tần Bân nhẹ giọng nói: “Lau nước mắt đi.” Nói xong thì lấy ra khăn tay đưa qua.

Tử Ngâm nhận lấy khăn tay lau qua loa rồi mới nhớ ra là chưa gọi điện thoại cho Lục Mai nên liền lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lục Mai.

Mới vừa vang lên hai tiếng thì chợt nghe được giọng nói chất chứa lo lắng của Lục Mai vang lên: “Tử Ngâm, cậu đang ở đâu? Anh họ mình có đi chung với cậu không?”

“Mai Mai, Lạc Dương bị xe đụng phải, hiện tại đang ở trong bệnh viện.” Tử Ngâm nghẹn ngào trả lời.

Lục Mai nghe được thì kinh sợ, liền hỏi: “Tử Ngâm, anh họ mình như thế nào. Cậu chờ mình, mình bây giờ tới bệnh viện.”

Tử Ngâm muốn khóc, hít hít mũi trả lời: “Đang ở phòng cấp cứu, tụi mình đang ở bệnh viện Thị Nhất.”