Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 71



Lạc Dương ngủ suốt một buổi chiều, trong lúc đó Tử Ngâm và Lục Mai thừa cơ hội này để đi ra ngoài mua nhiều vật dụng cần dùng gì đó.

Lúc Tử Ngâm đi dạo siêu thị thì lại trùng hợp gặp Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên. Tử Ngâm lúc đó đang rầu rĩ đứng trước một đống  trái cây băn khoăn không biết Lạc Dương thích ăn trái cây gì, đang muốn hỏi Lục Mai  nhưng mà quay người lại thì phát hiện ra Lục Mai không ở bên cạnh, chắc có lẽ là chạy đến khu vực bánh ngọt. Sau đó tầm mắt của cô thu vào hình ảnh Lăng Thần đang từ đối diện đi tới.

Lăng Thần hơi giật mình, có lẽ anh không ngờ lúc này lại gặp Tử Ngâm ở đây. Nhớ tới chuyện ngày hôm qua cô buồn bã mà chạy đi thì bàn tay đang cầm tay Trần Nhiên Nhiên vô thức buông lỏng ra, làm cho Trần Nhiên Nhiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sau đó chỉ thấy Tử Ngâm cười với Lăng Thần, ánh mắt vô tình đảo qua bàn tay đang nắm của họ thì Tử Ngâm vẫn tươi cười rạng rỡ như trước mà nhẹ nhàng hỏi: “Lăng Thần, hai người cũng đến đây mua đồ sao?”

Trần Nhiên Nhiên không đợi Lăng Thần trả lời mà ngay lập tức mở miệng: “Tử Ngâm, mình mấy ngày nữa sẽ ra nước ngoài. Lăng Thần đi theo giúp mình mua một số đồ dùng cần thiết gì đó. Sao hôm qua khi công bố kết quả cuộc thi lại không thấy bạn đâu nhỉ?”

Tử Ngâm rốt cuộc không còn đủ bình tĩnh nữa, Trần Nhiên Nhiên trước mặt đây vẫn luôn thất thố, nụ cười của cô cũng trở nên miễn cưỡng và trong ánh mắt hiện lên vẻ ưu thương nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô lại bình tĩnh nhìn Trần Nhiên Nhiên: “Chúc mừng cô, cô đi rồi thì Lăng Thần làm sao bây giờ? Tôi còn đợi uống rượu mừng của hai người đó.”

Trần Nhiên cười càng thêm dịu dàng, vẻ mặt hạnh phúc ngẩng lên nhìn Lăng Thần êm ái nói: “Lăng Thần sẽ thường xuyên đến mình. Anh ấy còn nói phải cùng mình đi ra nước ngoài nữa.”

“Tử Ngâm!” Lăng Thần hơi lo lắng nhìn Tử Ngâm. Ngày hôm qua cô đột nhiên xảy ra vấn đề làm cho anh rất khó hiểu, cũng rất lo lắng. Từ lúc cô bỏ chạy ra ngoài thì anh vốn dĩ chưa gặp lại cô. Buổi tối định gọi điện thoại cho cô nhưng mà Trần Nhiên Nhiên rất hưng phấn không để anh đi, muốn anh chúc mừng cô cho nên anh cả đêm đều ở bên cạnh Trần Nhiên Nhiên mà không có cơ hội quan tâm Tử Ngâm.

Thực ra anh cũng biết rằng chỉ cần Tử Ngâm mở miệng thì Hiệp Minh chắc chắn sẽ có biện pháp làm cho cô vào ba xếp hạng đầu nhưng mà anh hiểu Tử Ngâm có lòng tự trọng rất lớn nên sẽ không chịu để ba cô giúp cô có trong bảng xếp hạng.

Nhìn thấy vẻ quan tâm lộ ra trong mắt Lăng Thần thì trong lòng Tử Ngâm căng thẳng vì đã lâu rồi chưa từng đối diện với Lăng Thần như vậy nhưng mà lúc đó và bây giờ anh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Điều này làm cho Tử Ngâm vừa đau lòng vừa tức giận.

Cô có thể chấp nhận sự lạnh lùng và quyết định đoạn tuyệt của Lăng Thần nhưng mà lại không thể chấp nhận loại ánh mắt thương hại này của anh. Điều này làm cho lòng tự tôn và kiêu hãnh của cô bị tổn thương vì vậy cô ngẩng cao đầu mà thản nhiên nở một nụ cười trìu mến nhìn hai người trước mặt nửa đùa nửa thật nói: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió nha. Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời nhưng cũng ngập tràn chuyện xấu xa, Lăng Thần, anh cũng cần phải bảo vệ Nhiên Nhiên thật tốt đó.”

Lục Mai đi từ khu bánh ngọt đi tới, trong tay cầm theo một gói bánh ngọt to, gương mặt vốn dĩ tươi cười vui vẻ đi về phía Tử Ngâm nhưng khi nhìn thấy Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên thì nụ cười trên gương mặt cô nhanh chóng biến mất. Cô thật sự không có cảm tình với hai người, nhất là trong khoảng thời gian này, Tử Ngâm vẫn còn khổ sở không thôi vì chuyện bất thường xảy ra trong cuộc thi hùng biện ngày hôm qua. Sự xuất hiện của bọn họ vào thời điểm này chắc chắn đã gợi lên chuyện đau lòng của Tử Ngâm, điều này làm cho bạn tốt của Tử Ngâm là cô đây không chịu được.

“A, tôi còn tưởng là ai nữa chứ, không ngờ lại là nhân vật làm mưa làm gió trong trường nha. Hai người làm gì mà mua nhiều đồ vậy?”

Lục Mai luôn ngay thẳng, nói chuyện cũng không quanh co, giọng nói thì trong trẻo âm vang và có thể thấy được rằng giọng nói chứa đựng sự bất mãn.

Lăng Thần bởi vì vẫn còn áy này chuyện Tử Ngâm bị thương nên lúc này đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Lục Mai anh vẫn im lặng, không tức giận nhưng mà Trần Nhiên Nhiên bên cạnh anh thì cười chống chế: “Lăng Thần đi giúp mình mua một ít đồ dung linh tinh để ra nước ngoài. Lục Mai, nguyên lại là bạn cũng ở trong này, mình còn tưởng Tử Ngâm đi một mình đấy.”

“Phải vậy không? Nghe nói ở nước ngoài cái gì cũng đắt đỏ, mua đồ ở đây cũng tốt, ít nhất là có thể tiết kiệm rất nhiều tiền dù sao thì đối với Lăng Thần mà nói thì cũng không đáng nhắc đến.”

Trần Nhiên Nhiên biến sắc vì không ngờ Lục Mai lại trực tiếp sỉ nhục mình, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thần với đôi mắt uỷ khuất.

Sắc mặt của Lăng Thần cũng trầm xuống, chuẩn bị phát tác thì giọng nói của Lục Mai lại vang lên, lần này trong giọng nói lại mang theo sự kinh ngạc: “Trần Nhiên Nhiên, nhẫn của cô thật đẹp. Làm bằng kim cương sao? Hai người kết hôn rồi sao? Chuyện khi nào vậy? Sáng sớm hôm qua hình như không thấy cô đẹo mà.”

Tử Ngâm kéo Lục Mai lại, lấy bánh ngọt trong tay cô bỏ vào trong xe đẩy đi thì lại nghe thanh âm mang theo ý cười của Trần Nhiên Nhiên vang lên: “Ngày hôm qua vào lúc hùng biện, mình sợ bản thân căng thẳng nên để Lăng Thần đeo cho mình để mình có thể an tâm nhưng không ngờ rằng nó thật sự mang đến vận may khiến cho mình có thể nằm trong top 3”

Sắc mặt Lăng Thần khẽ thay đổi, nghĩ lại ngày hôm qua biểu cảm của Tử Ngâm khi xảy ra sai sót ở trên khán đài. Một giây trước cô vô cùng tự tin nhưng mà một giây sau sắc mặt lại bỗng nhiên thay đổi thì lòng anh chợt sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm.

Trần Nhiên Nhiên lúc nói cũng ngầm quan sát Tử Ngâm, thấy nụ cười trên gương mặt Tử Ngâm không biết biến mất từ khi nào, trên mi khẽ nhuốm một tầng ưu thương thì lòng của cô nhất thời vui sướng, hận ý trong đáy mắt rốt cuộc loé lên còn đáy lòng thì có một tiếng nói nho nhỏ vang lên: “Anh trai, em sẽ khiến cô ta phải đau khổ.”