Con người luôn có lúc cảm thấy mâu thuẫn, cũng giống như Tử Ngâm, cô và Lăng Thần cùng nhau vui chơi suốt cả ngày, hai người đều chơi thật sự vui vẻ phảng phất như là nhớ tới quá khứ đã và những chuyện xen vào giữa này giống như là giấc mộng vậy, nhưng mà cô cảm giác được một điều gì đó, trong lòng cô có cái thanh âm nói với chính mình là không giống như vậy.
Tuy nhiên cô không tìm được nguyên nhân vì sao không giống, Lăng Thần thay đổi hay chính là cô thay đổi hay là cả hai người đều thay đổi?
Xem phim xong thì lại đi ăn cơm, lúc về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ, cái lạnh của đêm mùa đông phả vào mặt lam cho Tử Ngâm vừa từ trên xe bước ra nhịn không được mà khẽ run lên. Lăng Thần lập tức vươn cánh tay đem cô ôm vào lòng, động tác tự nhiên mà thuần thục, cười nói: “Thời tiết lạnh nên mặc quần áo dày vào.”
Tử Ngâm theo bản năng mà nhích vào lòng anh, hai người cùng nhau đi về phía hành lang.
Vu Lệ ở nhà một mình, trong Tivi đang phát chương trình tạp kĩ, thấy Lăng Thần và Tử Ngâm cùng nhau về thì bà có chút kinh ngạc, cười cười nói: “Tiểu Thần, các con đã ăn cơm tối chưa?”
“Tụi con vừa mới ăn ở ngoài xong, chú Hiệp chưa về nhà sao dì?” Lăng Thần lễ phép trả lời, cùng Tử Ngâm đi đến trước ghế sôpha.
“Mẹ ơi, sao ba còn chưa về nữa? Mẹ đã ăn cơm chưa?” Tử Ngâm ngồi cạnh mẹ mình, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ, nhỏ nhẹ hỏi.
Vu Lệ thấy Tử Ngâm có vẻ rất vui thì trong lòng có chút khó hiểu nhưng mà cũng không hỏi mà chỉ cười hỏi: “Hai con hôm nay đi đâu chơi vậy? Hình như chơi rất vui vẻ phải không?”
“Mẹ, con và Lăng Thần đi chơi ở công viên trò chơi sau đó đi xem phim rồi sau cùng là đi ăn cơm, nhưng mà vui lắm, đã lâu rồi chưa được thư giãn như vậy.” Tử Ngâm trả lời thay cho Lăng Thần, vui vẻ hoa chân múa tay làm cho Vu Lệ hoa cả mắt, điều duy nhất bà hiểu được chính là cô rất vui vẻ.
“Tiểu Thần, hai ngày trước dì nghe mẹ con nói là con sắp kết hôn, có phải vậy không? Không phải Trần Nhiên Nhiên kia chưa tốt nghiệp sao?”
Lời bà vừa nói ra làm cho nụ cười trên mặt Tử Ngâm và Lăng Thần đông cứng, tay Tử Ngâm vẫn còn giơ giữa không trung nhưng lại không biết là nên bỏ xuống hay là vẫn duy trì trạng thái kia.
“Thưa dì, con và Trần Nhiên Nhiên chia tay rồi.” Lăng Thần trả lời qua loa, sắc mặt trầm xuống.
“Con bé ấy không phải ra nước ngoài sao? Sao lại chia tay vậy?” Vu Lệ đưa mắt nhìn Tử Ngâm rồi lại nhìn sang Lăng Thần, thấy bộ dạng của anh rất khó xử.
“Cô ấy bỏ cơ hội đi nước ngoài, nói với con tất cả chỉ là sai lầm rồi chúng con liền chia tay.” Lăng Thần cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cố gắng hết sức để làm cho giọng nói bình tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó Lăng Thần đứng lên nói: “Thưa dì, con về nhà trước, Tử Ngâm nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Để em tiễn anh.” Tử Ngâm cũng đứng lên, cùng đi về phía cửa. Vu Lệ hơi khó hiểu vì người trẻ tuổi nói chuyện tình cảm thay đổi cũng thật dễ dàng, nói chia tay thì liền chia tay.
Tử Ngâm sau khi tiễn Lăng Thần về thì đóng cửa và quay lại ghế sôpha và ngồi xuống ở vị trí vừa rồi.
“Tử Ngâm, mẹ đan cho con một cái áo len được lắm, con xem một chút xem có thích không nào? Mẹ thấy con mặc quần áo như vậy mỏng manh lắm, ngày mai đem cái này mặc vào, đừng để bị cảm đấy.” Vu Lệ lấy một cái áo len rất đẹp ở bên cạnh đưa cho Tử Ngâm.
Tử Ngâm cầm áo lên quan sát một chút, mặt trên là hoa văn đơn giản trang nhã, đặc biệt là cái áo kia có cổ áo là loại đang mốt nhất hiện nay nên cô rất thích, vô cùng phấn khích mà quay đầu lại hôn lên mặt Vu Lệ một cái, vui vẻ nói: “Con cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt.”
Vu Lệ cười sủng nịnh, nghiêm nghị hỏi: “Tử Ngâm, con còn thích Lăng Thần đúng không? Nó không phải chia tay vì con đấy chứ?”
Tử Ngâm bị mẹ hỏi thì cũng không sao nói rõ được, muốn trả lời vấn đề đầu tiên là về tình cảm nên có thể bỏ qua còn vấn đề thứ hai thì thật là chê cười. Nếu Lăng Thần vì cô mà chia tay thì sao lúc trước lại vì Trần Nhiên Nhiên mà làm tổn thương cô?
Cô bỏ áo trong tay xuống, vẻ mặt khổ sở nhìn Vu Lệ: “Mẹ, mẹ cũng quá đề cao con rồi, Lăng Thần sao có thể vì con mà chia tay được?”
“Tử Ngâm, mẹ chẳng qua là lo lắng cho con, sợ con bị tổn thương mà thôi. Hai ngày nay sao không thấy Lạc Dương tới đưa con đến trường vậy?”
“Anh ấy đi công tác, phải một tuần nữa mới về. Hơn nữa anh cũng không phải tài xế của con, không đến đón con cũng là chuyện bình thường mà.”
Tử Ngâm lúc này mới sực nhớ ra là Lạc Dương đi hai ngày rồi nhưng chưa gọi một cuộc điện thoại nào, không biết công việc của anh có thuận lợi hay không rồi cô đột nhiên đứng lên nói với Vu Lệ: “Mẹ ơi, con về phòng trước đây, áo lên này mai con sẽ mặc.”
Trở lại phòng thì lập tức bấm dãy số của Lạc Dương, điện thoại vang lên hai tiếng thì bị bên kia ngắt điện thoại làm cho cô trong lòng hơi khó chịu, không biết lí do tại sao, chỉ cảm thấy có chút luống cuống vì Lạc Dương không nhận điện thoại của cô.
Ủ rũ mở máy tính lên, đăng nhập QQ thì thấy Lục Mai đang online nên gửi cho Lục Mai một tin nhắn: “Anh họ cậu có gọi điện thoại cho cậu không?”
Lục Mai hai ngày nay cố ý tránh Tử Ngâm nhưng mà bây giờ cô không quản được nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là muốn biết Lạc Dương rốt cuộc là đang bận chuyện gì.
Mấy phút sau Lục Mai mới trả lời: “Không có, chắc anh ấy bận quá.”
Lục Mai tuy rằng hơi tức giận vì chuyện của Hoàng Húc Kiều nhưng mà đối với Lạc Dương cô vẫn là bảo vệ bởi vậy mới gửi tin nhắn lại cho Tử Ngâm.
“Mình vừa rồi có gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không bắt máy.” Tử Ngâm liền nói một câu.
Lần này Lục Mai trả lời rất nhanh: “Chắc là đang bận công việc, nghe nói vụ án kia hơi phiền phức.”
“Mai Mai, ngày mai cùng đi dạo phố được không?” Tử Ngâm hơi ngập ngừng, sợ bị Lục Mai từ chối, nhưng mà cô không muốn Lục Mai hiểu lầm, không muốn chỉ vì Hoàng Húc Kiều mà đánh mất một chị em tốt.