Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 91



Khi hoàng hôn buông xuống, những bông tuyết bay lả tả rốt cuộc cũng ngừng lại, những bông tuyết phủ trên đường sá sớm đã bị nhiều phương thức làm cho hỗn loạn không chịu nổi, không còn vẻ đẹp đẽ thuần khiết như vốn có nữa.

Gió thổi qua, những bông tuyết yên lặng trên cây ngẫu nhiên bị thổi bay đi không tình nguyện rớt xuống chân những người đi đường, nháy mắt đã không còn tung tích.

“Tử Ngâm, để Lăng Thần đưa con về nhà đi, mẹ con vừa mới tỉnh lại, phải ở lại bệnh viện một đêm, đêm nay để dì ở trong này chăm sóc mẹ con cho.” Dì nhỏ của Tử Ngâm đau lòng nhìn cô.

“Dì nhỏ, dì yên tâm đi, con bây giờ sẽ đưa Tử Ngâm về nhà.”

“Dì Vu, dì nghỉ ngơi cho thật tốt nha, con sẽ chăm sóc cho Tử Ngâm.” Lăng Thần quay đầu nói với Vu Lệ đang nằm trên giường.

Vu Lệ ở đây đang nghiêng người dựa vào thành giường, sau cổ gối một cái gối màu trắng, đắp một cái chăn màu trắng và gương mặt bà thì tái nhợt.

Trong đáy mắt là sự đau buồn không thể nào vơi bớt và sự áy náy sâu sắc với Tử Ngâm.

Nghe thấy lời Lăng Thần nói thì bà dùng hết sức lực để khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, khẽ nói: “Tiểu Thần, cám ơn con đã chăm sóc cho Tử Ngâm. Tử Ngâm ở nhà một mình sẽ sợ hãi, con đêm nay có thể đến nhà của dì ở cùng nó được hay không?”

Lăng Thần cố gắng gật đầu, nghiêm túc nhận lời: “Dì yên tâm đi, con sẽ ở bên cạnh Tử Ngâm.”

Mới vừa ra khỏi bệnh viện thì một luồng khí lạnh thấu xương ập đến, những mảnh tuyết trắng trên ngọn cây bị gió kéo theo dừng trên tóc cô, nháy mắt biến thành nước rồi biến mất không dấu vết.

“Tử Ngâm, có lạnh lắm không?”

Lăng Thân để ý thấy Tử Ngâm bên cạnh cơ thể khẽ run lên nên lập tức quan tâm hỏi, muốn cởi áo da của mình cho cô mặc.

“Lăng Thần, em không sao đâu, lên xe sẽ không lạnh nữa.” Tử Ngâm ánh mắt khẽ hạ thấp xuống, nhìn chăm chú vào màu trắng hỗn độn không thể chịu nổi dưới bàn chân.

“Vậy em ở đây đợi một lát, anh đi lấy xe chạy đến đây.” Lăng Thần nói xong thì đi về phía bãi đỗ xe.

“Tử Ngâm!” Một âm thanh quen thuộc cách đó không xa vang lên, Tử Ngâm theo phản xạ mà nhìn về phía phát ra âm thanh, trong bóng đêm có một bóng dáng  quen thuộc đứng ở phía trước bên trái, đèn đường mờ nhạt vừa vặn đem hình dáng của anh chiếu lên mặt đất đầy tuyết trắng, tạo thành một cái bóng thật dài. Trên gương mặt anh khẽ tươi cười, đáy mắt tràn đầy thương yêu.

Trong lòng nóng lên, tất cả đau đớn lại phả vào gương mặt, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại tràn mi rơi xuống, không suy nghĩ bất kì điều gì, lập tức chạy về phía anh.

Lạc Dương trong lòng căng thẳng tiếp đến là một hồi vui sướng tràn dâng trong lòng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tử Ngâm đang vội vã chạy về phía anh, lệ trong mắt cô và cảm xúc của cô khi gặp anh đều làm cho anh vừa vui sướng mà vừa đau lòng.

Mấy ngày đêm không gặp, cô vẫn trước sau quanh quẩn trong lòng anh, không thể nào chuyển đi được, nỗi nhớ nhung nồng nàn như rượu, trong cay có một chút đắng, lại có vị ngọt nhè nhẹ chạy thẳng vào đáy lòng. Anh vẫn tình nguyện cho dù đau khổ cũng muốn tưởng niệm như vậy, mỗi ngày làm việc tăng ca vì thầm nghĩ muốn trở về sớm một chút để nhìn thấy cô.

Khi anh biết được tin tức ba cô gặp chuyện không may thì chỉ hận không thể lập tức bay về an ủi cô, bây giờ anh thật sự đã trở về, đã tưởng tượng ngàn vạn lần cảnh tượng lúc gặp cô nhưng lại không ngờ rằng Tử Ngâm khi thấy anh lại kích động như thế.

Lúc Tử Ngâm chạy đến trước mặt, anh giang hai tay đem cô ôm vào lòng thật chặt, cảm thấy Tử Ngâm ở trong lòng run nhè nhè, khẽ nức nỡ thì lòng anh đau xót, mở miệng tự trách: “Tử Ngâm, thật xin lỗi, anh bây giờ mới trở về.”

Tử Ngâm cũng không rõ vì sao ở trước mặt Lạc Dương cô không chút nào che dấu sự đau khổ và yếu đuối của bản thân, chỉ biết là lúc vừa nhìn thấy anh thì trong lòng vừa uỷ khuất vừa vui sướng, uỷ khuất là vì mấy ngày nay không thấy bóng dáng anh, vui sướng là vì trong lúc bất chợt anh lại xuất hiện trước mặt cô, khoé miệng nở một nụ cười chua xót, cô cảm thấy được bản thân giống như trong bóng đêm lại thấy được ánh sáng nhè nhẹ. Cô không hiểu vì sao lại cảm thấy có thể dựa dẫm vào Lạc Dương, mấy ngày nay ở chung, sự giúp đỡ của anh dành cho cô, đều làm cho không do dự chạy về phía anh.

Một lúc sau Tử Ngâm mới nức nở nói với anh: “Lạc Dương, ba em ba em…”

“Tử Ngâm, đừng nói nữa, anh biết hết rồi.” Lạc Dương lập tức chặn ngang lời cô, đau lòng nâng gương mặt của cô lên để cho cô nhìn thấy mắt anh.

Tử Ngâm hai mắt ngân ngấn nước mắt nhìn vào hai tròng mắt trấn tĩnh của Lạc Dương, trên gương mặt điển trai hiện lên một chút bình tĩnh khiến đáy lòng cô chợt xuất hiện một sự khác thường mà cô chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất, cũng không biết nó là cảm giác gì.

Đèn đường mờ mờ bao phủ đỉnh đầu hai người, khẽ mang theo một chút lạnh, lẽo, dịu dàng chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của Tử Ngâm.

Lạc Dương nhìn thật sâu vào mắt Tử Ngâm, nhẹ nhàng giơ tơ lau đi nước mắt trên gương mặt cô. Tuy rằng trời đông tuyết rơi giá rét nhưng nước mắt của Tử Ngâm lại đốt nóng tim anh, làm cho anh đau lòng không thôi.

“Tử Ngâm, anh biết em rất khó chịu cũng như rất khó chấp nhận chuyện ba em đã qua đời nhưng mà đã khóc rồi thì sau này phải mạnh mẽ lên, em còn có mẹ, còn có rất nhiều người quan tâm đến em mà, được không nào?”

Giọng nói của Lạc Dương vừa trầm ấm mà vừa dịu dàng, giống như là bạch dược Vân Nam bôi lên vết thương đang rỉ máu của cô, nháy mắt làm cho sự đau đớn trong lòng cô từ từ vơi bớt.

Lăng Thần lẳng lặng ngồi trong buồng lái, nhìn đèn đường lạnh lẽo chiếu xuống Lạc Dương đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tử Ngâm, trong lòng khẽ động, đáy mắt hiện lên một chút ghen tuông.