Không Có Kiếp Sau (Một Hữu Lai Sinh)

Chương 113: Ollie là bé chíp mưu mô



"... Chào cả nhà?" Nhìn mọi người trong nhà, Olivia luôn luôn bình tĩnh bỗng đâm ra ngượng ngùng, ngón tay chống trên khung cửa có chút cứng đờ, giọng chào hơi khẩn trương.
Không ai biết hắn giờ đây căng thẳng cỡ nào đâu, giọng cũng run lẩy bẩy luôn mà.
Ngay từ khắc biết mình được nghỉ về nhà, Olivia đã bắt đầu khẩn trương, chẳng biết đối diện thứ cảm xúc khẩn trương này như nào nên hắn không thông báo với ai, không nói tiếng nào về chuyện trở về.
"Con phải nói là: Con về rồi đây." Alpha quay đầu, màn hình tối lóe xanh một phát. Xét trên phương diện nào đó, bác cả đúng là cứng nhắc cứng nhơ hết biết  ̄▽ ̄.
"Con... con về rồi đây..." Olivia nhanh chóng lắp bắp lặp lại lần nữa. Xưa kia chưa từng có "nhà" để về, hắn thiệt chẳng biết lúc về nhà phải nói gì.
"Hoan nghênh về nhà." Thế là bác cả cũng đúng lý hợp tình nói ra câu tiếp theo, nhưng hắn phản ứng rất nhanh: "Không phải Học viện quân sự đế quốc ba ngày sau mới nghỉ à? Sao giờ con đã về rồi?"
Alpha chưa từng làm việc gì mà không chuẩn bị, Eta đã xâm nhập Học viện quân sự đế quốc và nắm được thời gian nghỉ, thành thử bọn họ đã sớm xếp người đi đón Olivia, vé mua xong hết rồi, hôm sau sẽ xuất phát.
"Ắc — ba ngày sau là với mấy đứa thi lại thôi, con không có môn cần thi lại nên được về trước! Bác cả à, con đứng nhất lận nha! Còn có học bổng nữa!" Nói đoạn, không đợi Olivia tỏ ý, Manh Manh đứng bên chân hắn đã nhảy xổ ra, hào hứng lôi ra một bài thi và... một tấm thẻ điện tử, số dư trên đó có không ít số 0 đâu!
"Với lại, năm nay Học viện quân sự đế quốc không ai cần thi lại, nên cả trường được nghỉ từ hai bữa trước rồi! Đầu năm nay còn đứa nào phải thi lại sao trời?"
Olivia nào biết mình nói sai cái chi, hắn nhạy cảm nhận thấy rằng sau khi mình nói xong câu đó, toàn bộ người trong phòng (bao gồm cả người máy) đều chết cứng.
Tầm mắt mọi người tập trung lên Mục Căn đang mặc tạp dề và bưng một đĩa bánh thật to.
"À nè... Ollie... ngày mai tớ phải thi lại..." Mục Căn cất giọng ếu ớt, bả vai triệt để sụp xuống, thoạt nhìn uể oải cực kỳ.
Đừng nói học bổng, cậu ngay cả đạt chuẩn cũng khó...
Olivia: o(╯□╰)o!!! Thôi toi! Nói hớ rồi! Phải lảng sang chuyện khác liền!
Vì vậy, Olivia lập tức nói sang chuyện khác.
"Tôi bỏ lỡ giờ ăn tối rồi hả? Bánh ngọt nhìn ngon ghê ha..."
Hắn sải bước thật dài, rốt cuộc bước vào cửa, đoạn tiến thẳng về phía Dobby.... lấy cái đĩa trong tay cậu ta. Olivia đột ngột về nhà cắt ngang hành động xơi bánh của Dobby, Dobby thả bánh ngọt mới cầm lên xuống.
Dè đâu vừa dứt lời, Mục Căn trông càng ủ rũ hơn.
"Món bánh quả thông này là bài Mục Căn phải thi lại." Dobby hạ thấp giọng, nhanh chóng giải thích sơ cho Olivia hiểu.
Nụ cười trên mặt Olivia lại sượng đơ, hắn vội vàng cầm đĩa bánh của Dobby, "Lần này cậu đậu là cái chắc, bánh nom có vẻ ngon lắm nha!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả nhà, Olivia rất không tao nhã mà cắn một miếng bánh to — đùng!
Mọi màn hình tối đều chĩa vào Olivia, Mục Căn cũng hồi hộp nhìn thẳng hắn, chỉ mình Dobby phiền muộn nhòm nhòm cái đĩa rỗng tuếch: Bên Mục Căn có nguyên miếng bánh tổ chảng Olivia hổng lấy, mắc gì cứ chăm chăm bánh trong đĩa mình nha? Mình mới cầm có tí chớ mấy, thôi rồi lượm ơi... hồi nãy mình còn đi WC... mà... quên rửa tay...
Chính bởi thế, Dobby cũng nơm nớp dòm Olivia.
Theo âm thanh răng rắc, Olivia nhai nhai bánh quả thông trong miệng, cổ họng khẽ động, bánh được nuốt xuống.
"Sao, sao?" Mục Căn ôm chút chờ mong hỏi ý kiến hắn.
"Có, có..." Thúi hông? Dobby cũng lo lo. Tuy rằng theo như cậu ta biết, Olivia thoạt trông rất tốt tính, nhưng chẳng hiểu sao Dobby cứ sờ sợ hắn.
Olivia gian nan nuốt bánh.
Kiềm nén xúc động muốn phun ra, hắn kiên cường giơ ngón cái với Mục Căn.
Dobby vẫn chưa yên tâm lắm, bèn hỏi bóng hỏi gió: "Hương vị bình thường hông? Có mùi gì khó ngửi..."
Dầu gì cậu ta cũng mới đi phịt phịt xong...
Dobby chưa dứt lời đã bị Olivia chặn họng.
"Gì mà khó ngửi? Bánh thơm ngon hết sảy."
Lời chân thành của Olivia bác bỏ lo lắng nơi Dobby, hắn kiên định nhìn về phía Mục Căn, thấy Mục Căn tỏ vẻ trút được gánh nặng, Olivia rốt cuộc thở phào.
Dobby và Mục Căn cũng thở phào.
Cố nhịn cảm giác muốn ói, Olivia nhoẻn cười với Dobby: "Dobby nè, cậu cũng phải thi lại hở? Sao giờ còn chưa về nhà?"
"À, Mục Căn giúp tôi làm một người máy, còn bác Alpha cung cấp trí năng cho nó, nên tôi ở lại nếm bánh giùm Mục Căn coi như cám ơn." Dobby thiệt thà đáp.
"Vậy hả, cám ơn cậu nhé." Olivia cười tủm tỉm, ra hiệu Manh Manh đưa hành lý cho mình, đoạn hắn cúi xuống lục lọi hồi lâu trong mớ đồ, cuối cùng lấy ra một hộp quà đẹp đẽ: "Dobby, đây là quà tôi mua tặng cậu ở hành tinh Hằng Thiên, gối ngủ chuyên dụng trên phi thuyền dành cho Lôi long, cậu có thể ngủ ngon trên đường về nhà rồi ~\(≧▽≦)/~"
"A! Phải ha! Chiều mai tôi phải bay về rồi." Đề tài của Olivia khiến Dobby sực nhớ tới tấm vé của mình.
"Hành lý dọn xong hết chưa? Mua quà cho người nhà chưa?" Olivia tiếp tục dẫn dắt cậu ta từng bước một.
"Chưa làm gì hết á!"
"Vậy cậu phải mau lên, trước khi về nhà tôi tốn cả ngày để dọn hành lý với mua quà lận đó." Xạo quá đi, lúc biết được về nhà, Olivia chỉ đóng gói Manh Manh và Sừng To rồi tức tốc lên đường, quà là trên đường nghĩ đến mới mua.
Manh Manh ngơ ngác nhìn Olivia trợn mắt nói xạo, hoàn toàn hổng hiểu hắn có ý gì.
"Dạ bác Alpha, xin lỗi bác nha, tự dưng con nhớ ra vẫn chưa dọn hành lý trong ký túc xá, quà cũng chưa mua, nên là... con về trước được không ạ?!" Dobby quay sang hỏi Alpha mà áy náy khôn xiết.
"Được." Olivia đã khen Mục Căn lần này làm ngon, vậy mai thi chắc không thành vấn đề đâu, suy ra Dobby có thể về nhà → Alpha khẽ gật đầu.
Kết quả, Dobby liền ôm người máy nóng sốt mới ra lò, khẩn cấp ngồi xe về ký túc xá!
Rốt cuộc chỉ còn người nhà mình thôi ~\(≧▽≦)/~
Olivia cuối cùng cũng hài lòng.
Tâm trạng vừa thả lỏng, dạ dày Olivia liền đau lâm râm, sắc mặt hắn cứng đơ đơ, phải miễn cưỡng duy trì nụ cười mỉm, rồi hỏa tốc lao về phía toilet.
Chờ Olivia đi ra lần nữa, hắn phát hiện hành lý của mình đã được dọn xong, tất cả quà đều đặt trên bàn, chờ hắn phân phát.
"Bác cả, đây là quà cho bác, sản phẩm đặc biệt của Sở nghiên cứu vật liệu học Học viện quân sự đế quốc: Kem dưỡng giúp gia tăng độ dung hợp của vật liệu!" Đầu tiên, Olivia cầm lên một hộp kem lớn!
Sử dụng móng tay Sừng To cống hiến làm nguyên liệu, kem dưỡng dành riêng cho máy móc có tác dụng chữa trị thần kỳ! Có khả năng giúp hai loại nguyên liệu dung hợp càng thêm tự nhiên! Triệt tiêu hoàn toàn tính bài xích!
Trên mặt Alpha từng có một miếng khuyết, sau này Mục Căn dùng vật liệu khác lắp vào, nhưng độ dung hợp không tốt lắm, Alpha buộc phải dành thời gian dọn dẹp bụi bặm có khả năng lọt vào kẽ, hôm nay có kem dưỡng này, vấn đề loáng cái được giải quyết ngon ơ!
Thận trọng nhận lấy hộp kem dưỡng còn bự hơn tay mình, Alpha cám ơn Olivia.
"Quà của ba ba tiểu A là một giỏ rau tùy thân! Có chức năng tự động phân biệt, đi chợ không sợ giỏ rau bị thất lạc nữa đâu! Nó biết chủ động đi theo chủ nhân, về nhà còn tự động bay về vị trí ban đầu!" Ngay tiếp theo, Olivia biến ra một giỏ đựng rau bự chà bá. Bình thường, người chịu trách nhiệm mua đồ nấu ăn là người máy A, song ngón tay của ba ba A vẫn mang hình dạng thô to sơ khai, không làm được những hoạt động đòi hỏi sự khéo léo, giỏ rau thường xuyên bị rơi xuống đất, giờ có giỏ rau mới, ba ba A hết lo rồi nhen!
Quả nhiên, ba ba A nhận quà cũng cực kỳ cao hứng.
Tặng bác Beta một dao găm đặc chế;
Tặng bác Eta phần mềm diệt virus mới nhất;
Tặng bác Pi máy tăng cường tín hiệu;
Còn bác Epsilon là sản phẩm game thống lĩnh thị trường năm nay!
Từng bác đều nhận được món quà hợp ý, Sigma cũng không bị bỏ rơi, Olivia tặng hắn đôi chân làm từ vật liệu đặc thù, cộng thêm cặp mông cho đủ bộ sậu!
Sigma lập tức đánh số cho vật tư tàng mới của mình, rồi trân trọng đặt vào không gian cất trữ, xong tặng nước trà lấy được hồi trước cho Olivia làm quà đáp lễ.
Nhìn trà nóng Sigma bưng ra (← đã cất trong bụng Sigma cỡ năm chớ mấy), Olivia không nghĩ nhiều mà một hơi uống cạn tách trà màu sắc quái dị, để rồi...
Đến đêm hắn lại chạy vô WC mấy chuyến orz.
Olivia không lấy quà của Mục Căn ra, Mục Căn cũng chẳng hỏi, hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó cùng cười.
Tối ấy, Olivia giành mặc tạp dề trước khi kịp Mục Căn nấu cơm. Tuy đã một năm không động vào xẻng xào, tuy động tác có chút lạ lẫm, nhưng Olivia vẫn tặng cả nhà một bàn cơm thịnh soạn.
"Người" ngồi quanh bàn rất đông, song chỉ có hai người ăn, Olivia nấu rõ là lắm thức ăn. Mục Căn phát giác Olivia cứ ngó nghiêng quanh quất, không khỏi tò mò hỏi: "Ollie, cậu tìm gì đó? Mọi người ngồi đủ rồi mà."
"Tôi đang tìm Sừng To." Sừng To rất ngoan, mặc kệ ban ngày chơi ở đâu, chỉ cần đến giờ cơm đều chạy về ăn chung với Olivia. Olivia đã quen đặt thau cơm của nó dưới gầm bàn.
"Sừng To?"
"Ừa, con đế long trăng rằm cậu tặng tôi đó, nó về với tôi mà... Cậu không thấy nó hả?"
"Thấy mà, Ollie giỏi ghê, nuôi nó mập ú ụ luôn." Mục Căn cắn một miếng bánh mì, gật gật đầu: "Dòm nó cũng ngon lắm, tớ mang nó vô nhà bếp rồi."
Nhà – bếp?! Nghĩ đến ý nghĩa của điều ấy, Olivia thoắt cái hóa đá!
Hắn cứng ngắc cúi xuống nhìn lướt qua đống thức ăn mình mới nấu – thịt đế long trăng rằm, tươi mới, đẫm máu...
"A a a a a!" Olivia hét một tiếng thê lương.
***
Nhật ký của Sừng To:
Bữa nay Sừng To về nhà cùng ba ba. Ba ba nói về nhà là gặp được ma ma rồi nha (← ý là đế long trăng rằm). Ma ma khỏe dữ, lúc ba ba đi xuỵt xuỵt, ma ma lập tức ôm lấy Sừng To, sau đó Sừng To bị ma ma nhốt vô lồng.
Tuy trong lồng có trải cỏ, tuy lồng rất rộng, nhưng nhòm kiểu chi cũng là lồng à nha!
Ma ma ơi! Sừng To là đế long trăng rằm quý báu mà! Bác sĩ bảo hổng được ngủ trong lồng đâu — cách lớp lồng, Sừng To "moo" một tiếng đầy bi thương não nề.
Rồi, bên cạnh liền có người nói chuyện với Sừng To.
"Đế long trăng rằm cái méo, mi là long thú một sừng. Ê lính mới, mau lại đây phụ cái coi!" Sừng To tập trung nhìn kỹ, lại phát hiện tên đang nói chuyện là một đế long trăng rằm giống mình y đúc. Cơ mà, trên đầu thằng kia có một cái sừng to xinh đẹp, vóc dáng cũng đô hơn mình, trên người đeo công cụ nặng trịch, và đang kéo-cối-xay!
Sừng To đần thối.
Bên trái một đế long trăng rằm, bên phải một đế long trăng rằm... Trong lồng thế mà cũng nhung nhúc toàn đế long trăng rằm! Toàn bộ đế long trăng rằm đều đeo bộ công cụ đó, lồng rành rành là một xưởng nhỏ! (bột mì ra lò từ chỗ này nè)
Sừng To lớn lên giữa hào quang tức thì cảm thấy bản thân nhỏ bé không thể tả.
Vì thế, khi ba ba Olivia tới đây cứu Sừng To, Sừng To đã là một tay kéo máy xay điêu luyện rồi.
Sao mà cừ thế hổng biết ~
︿( ̄︶ ̄)︿
--------------------------------------------------------
Sừng To con hỡi, con hiểu sai ý "ma ma" trong lời ba ba con rồi con ơi, ma ma hổng phải bạn đó đâu ~ =)))