Adrian nửa tựa trên hành lang bên cạnh cổng vòm ra vào, một tay đút trong túi đồng phục, một tay không ngừng lướt trên màn hình ảo thiết bị đầu cuối cá nhân, lật xem tin tức hôm nay.
“Tiếp tục mở rộng rồi!” Cánh chim của ‘Điệp’ sắp bao trùm tinh khu Navi! Chín mươi năm qua, năm mươi hai tinh khu bao gồm cả Thủ đô tinh, công dân Liên Bang ở hơn một trăm tinh cầu, đều lần lượt được dẫn dắt bởi trí thông minh nhân tạo đời thứ hai – Điệp hưởng thụ cuộc sống tiện lợi, năng suất. Cuộc họp báo của Thượng nghị viện ngày hôm nay đã công bố, tinh khu Navi – tinh khu nằm xa nhất trong bản đồ Liên Bang, cuối cùng đã nghênh đón được ánh sáng của nền văn minh…”
Adrian đọc được mấy chữ “ánh sáng của nền văn minh”, chẳng thèm che giấu mà xùy một cái, không kiên nhẫn mở phần bình luận:
“Hoan hô! Liên Bang cuối cùng cũng hoàn chỉnh!”
“Cuối cùng tinh khu Navi cũng trở về dưới sự quản lý của Điệp, nghe nói nơi ấy vừa nghèo vừa loạn.”
“Nơi duy nhất còn chưa được Điệp tiếp quản ư, vậy không phải là nơi đào phạm trốn tới sao. Không có AI quản lý, chỉ dùng con người cai quản, quả thật là thiên đường cho tội phạm, vậy có thể không loạn được chắc?”
“Gì cơ??? Tui xuyên về thời kỳ địa cầu cổ đại rồi sao? Tới giờ vẫn có nơi không nằm trong phạm vi quản lý của AI á??? Vậy họ sống làm sao?”
“Không có kiến thức thì đừng tự làm mất mặt nhau, đâu cần cường điệu như vậy? Điệp cũng mới được tạo ra từ chín mươi năm trước mà, chín mươi năm trước không có Điệp vẫn sống bình thường đó thôi?”
“Chín mươi năm trước có Kiển mà! Hai đời trí tuệ nhân tạo đã quản lý Liên Bang được hơn hai trăm năm rồi đó! Trước nữa chắc tính là thời kỳ cổ đại rồi!”
“Lầu trên vừa nói đã biết ngay dân thủ đô rồi, thời kỳ trước Kiển không tiếp quản toàn bộ Liên Bang mà chỉ dừng lại ở phạm vi quanh Thủ đô tinh thôi.”
“Tui cũng là lần đầu biết thì ra Liên Bang bây giờ còn có nơi dùng con người quản lý đó… Vậy ở đó họ làm sao kết hôn?”
“Thì cứ kết hôn đại thôi, không thì các ông nói xem sao tinh khu Navi lại lạc hậu?”
“Thượng nghị viện thổi phồng mà không biết ngượng, đến cả thường thức thông thường cũng không có, cánh bướm mà cũng gọi là cánh chim được à?”
“Ở đâu ra tên não tàn phản trí tuệ nhân tạo vậy, không có trí tuệ nhân tạo nhà mi ngay cả rác rưởi cũng không bằng đâu!”
…
…
…
Adrian buồn chán lướt thêm mấy cái, hiển nhiên phía sau đều là chửi bới.
Liên Bang hiện tại gồm năm mươi ba tinh khu, hơn trăm tinh cầu có con người sinh sống. Thủ đô tinh và các tinh khu phát triển lân cận đã nằm dưới sự quản lý của siêu cấp trí năng đời hai – Điệp – hơn chín mươi năm; năm mươi hai tinh khu còn lại cũng đã được Điệp tiếp quản từ ba mươi bảy năm trước. Tinh khu Navi vì quá xa xôi, lại thêm vấn đề lịch sử phức tạp nên mới kéo dài mãi đến bây giờ.
Mà lúc này, tinh khu cuối cùng rốt cuộc cũng đã bị… thất thủ sao.
Adrian like bình luận ‘thổi phồng’ kia rồi tắt màn hình.
Nhờ phúc của trí năng nhân tạo, hiện giờ con người đã không còn bất cứ tư ẩn nào nữa, dù ngoài đời hay trên internet, tất cả hành vi đều được công khai. Có lẽ không bao lâu nữa, các blogger lớn sẽ đưa tin: Adrian Yate – một trong hai sao Song Tử của Học viện Liên Bang Tối cao đã nhấn like cho bình luận có nội dung công kích Điệp.
Nhưng đối với điều này, Adrian chẳng quan tâm lắm. Đã gần tới lúc tốt nghiệp, trong số những người trẻ tuổi sắp bước vào xã hội lần này, lại đặc biệt là một trong hai người được chú ý nhất, nhất cử nhất động của hắn đều có vô số người quan tâm, hắn đã quen từ lâu. Thân là con trai trưởng dòng chính của gia tộc Yate cổ xưa, hắn đã nhiều lần biểu đạt thái độ kiên định phản đối lập trường trí năng nhân tạo sau khi gia nhập Học viện, đứng ở thế đối lập với gia tộc mình và Thượng nghị viện. Vậy nên vị đại thiếu gia này tuy còn còn chưa chính thức đặt chân vào xã hội nhưng đã sớm nổi tiếng khắp Liên Bang từ lâu.
Có một lớp học đã tan, một nhóm học sinh năm nhất nối đuôi nhau ra khỏi cổng vòm.
Một nhóm nữ sinh liên tục nhìn về phía Adrian, che miệng cười trộm với nhau rồi lại đẩy tới đẩy lui. Lát sau, một cô gái có vẻ hoạt bát nhất bước tới, hỏi, “Đàn anh Yate, anh đang chờ Hội trưởng Chung hả?”
Adrian thoải mái cười đáp: “Đúng vậy.”
“Ôi!”
“Thật lãng mạn!”
Họ rời đi, tiếng các nữ sinh xì xào bàn tán cũng dần xa. Tâm trạng Adrian lúc này mới khá hơn một chút —— Hội trưởng Chung mà họ đang nhắc đến, cũng chính là người hắn đang đợi, Chung Yến.
Một nhân vật truyền kỳ khác của Học viện Liên Bang Tối cao, một cô nhi thường dân không có bối cảnh dùng điểm số khiến người ta ngưỡng mộ để thi vào Học viện. Sau khi theo học lại có biểu hiện vô cùng xuất sắc, đến năm hai còn đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội học sinh, chẳng những vừa xử lý công việc trong trường học mà còn luôn giữ vị trí đứng đầu chuyên ngành, cùng Trưởng ban Quân sự – Adrian Yate được gọi là Sao Song Tử.
Tất cả mọi người đều suy đoán, Sao Song Tử của Học viện Tối cao, hai nhân vật trẻ tuổi nổi trội Liên Bang này, sau khi tốt nghiệp sẽ đi đến đâu.
“Hội trưởng.” Bạn cùng bàn lặng lẽ dùng đuôi bút cảm ứng chọc Chung Yến, “Trưởng ban Yate nhà cậu đang chờ ở ngoài kìa.”
Chung Yến nhìn thoáng qua giảng viên đang nói đến say mê, đè thấp giọng hỏi: “Sao cậu biết?”
“Tớ ngồi lướt diễn đàn thấy. Share cho cậu xem này ——”
Chung Yến điều chỉnh độ trong suốt của màn hình ảo trước mặt rồi mới mở ra, lén lút mở thiết bị đầu cuối cá nhân, ấn vào đường link đến diễn đàn trường mà bạn cùng bàn gửi tới.
“#Sao Song Tử# Bắt gặp đàn anh Yate đang chờ Hội trưởng Chung: Ảnh chụp.jpg”.
Chung Yến không xem bình luận mà tỉ mỉ nhìn tấm hình hồi lâu.
Ba năm trước, lúc y vừa mới quen Adrian, hai người đều mới chỉ mười bảy. Adrian năm mười bảy tuổi mặc đồng phục mới tinh, được các đàn anh đàn chị cũng xuất thân từ gia tộc thượng lưu vây quanh, giữa lông mày là ý cười lịch sự mà xa cách, cho đến khi Chung Yến xuất hiện, đôi mắt hắn mới tỏa sáng, gọi: “Chung Yến!”
Nhờ sự phát triển của mạng lưới internet hiện đại, từ khi công bố thành tích thi, hình ảnh tân trạng nguyên năm ấy đã sớm lan truyền tới khắp ngóc ngách của Liên Bang, chỉ một thời gian ngắn đã khiến dư luận phải xôn xao. Mọi người đều không ngừng thảo luận về thân phận cô nhi và mỹ mạo kinh người của vị trạng nguyên mới này.
So ra thì, người đứng thứ hai năm đó lại bị vắng vẻ hơn nhiều. Đây cũng là lý do khiến vị đứng thứ hai ___ Adrian Yate ___ đặc biệt quan tâm tới vị trạng nguyên có thành tích vượt trội hơn mình này, cũng là nguyên nhân hắn nhận ra người ta từ ánh nhìn đầu tiên.
Chung Yến năm mười bảy tuổi còn lâu mới khôn khéo được như bây giờ, nhưng do tính cách bẩm sinh nên y vẫn trấn định như cũ. Giữa những ánh mắt đầy soi mói của đám con em nhà giàu, y gật đầu đáp: “Chào cậu, cậu Yate.”
“Gọi tôi là Adrian được rồi.” Đại thiếu gia tự phụ ban nãy như biến thành một người khác, vừa nhiệt tình vừa hiền hòa, “Chúng ta ở cùng ký túc xá, để tớ dẫn cậu đi, đi thôi.”
Chung Yến đi theo, nhẹ nhàng nói với một đám thiếu gia tiểu thơ mặt mày khó coi một câu: “Thất lễ rồi.”
Một thời gian dài về sau, Chung Yến vẫn cho rằng hành động lần đó của Adrian là có dụng ý gì; nhưng mãi về sau y mới biết, đây chẳng qua là tính tình thiếu gia của người ta mà thôi —— một khi không thích, không cùng quan điểm thì đến cả giả vờ hắn cũng lười, càng không thèm để ý những người nọ có khó chịu hay không. Mượn một câu hắn từng nói để hình dung chính là: “Ở trường này người có khuôn mặt đẹp nhất đỉnh nhất chính là bạn cùng phòng của tôi, tôi cần gì phải cố giữ mặt mũi cho đám sâu mọt đó làm gì?”
Ba năm trôi qua. Thanh niên anh tuấn trên ảnh từ lâu đã trút bỏ vẻ ngây ngô của năm ấy. Khi hắn không cười, đường cong sắc sảo, ngũ quan chẳng giận mà tự uy; nhưng người này lại vẫn luôn cười, giống như trong bức ảnh này. Khóe miệng hắn treo nụ cười thản nhiên. Có một mảnh hoa hồng phấn rơi trên tóc đen của hắn, hắn lại hồn nhiên không biết, vẫn cúi đầu xem màn hình cá nhân của mình. Đôi mắt màu bạc đặc trưng của gia tộc Yate nửa khép, không thấy rõ suy nghĩ.
Bài đăng này được post ở khu bát quái, ngẫm lại cũng đoán được bình luận đang nói về điều gì. Ba năm qua, khu bát quái của học viện có đến một phần tư gán nhãn “Sao Song Tử”, Chung Yến không định xem tiếp, y tắt màn hình, đoạn nói nhỏ với bạn cùng bàn: “Đừng lướt diễn đàn nữa, mắt giảng viên tinh lắm đấy.”
Bạn cùng bàn chưa hết thoả mãn tắt màn hình ảo đi, đáp: “Mấy bà cô này nói mà tớ cũng suýt tin rồi đó. Này, có phải hai cậu ——”
“Không phải.” Chung Yến ngắt lời.
***
“Đợi lâu chưa!” Chung Yến thở gấp, “Khóa đề chưa giảng xong nên giáo sư dạy thêm một lúc…”
Adrian nhận lấy balo của y đeo lên lưng, tay thì khoác vai y nói: “Thêm thì thêm, cậu chạy làm gì.”
Chung Yến cười với hắn, “Tớ sợ cậu phải chờ.”
Vì chạy tới nên khuôn mặt trắng nõn của Chung Yến hơi ửng hồng. Khuôn mặt vốn đã tinh xảo tuấn tú nay lại trông trẻ hơn đến mấy tuổi, không giống thanh niên hai mươi mà giống tân sinh mười sáu mười bảy mới nhập học hơn, khiến Adrian không khỏi ngẩn người nhìn.
“Về thôi.” Chung Yến giật nhẹ áo hắn, “Camera bay tới kìa.”
Adrian lấy lại tinh thần, lúc này mới để ý thấy một đôi camera tuần tra đang bay tới. Nhận thấy có học sinh đang đứng đó, chúng dừng lại giữa không trung đến độ cao bằng người, một trước một sau tiến lại gần.
Adrian quay mặt về phía camera hình cầu bay tới, tạo dáng chụp ảnh. Hai người cùng bật cười, vai sóng vai đi về hướng ký túc xá.
***
“Adrian Yate!”
Trong hội trường là đủ mọi loại tiếng hoan hô, đủ thấy được người được gọi tên này nổi danh cỡ nào. Adrian lưu loát vọt nhảy lên lễ đài, đối với buổi lễ trang trọng như vậy, hành động này có vẻ không ổn trọng cho lắm.
Nhưng rất nhanh đã chẳng ai để ý đến vấn đề nghi lễ gì nữa. Bởi vừa bước lên sân khấu, thậm chí còn chẳng đợi màn hình ảo to lớn phía sau công bố kết quả, hắn đã quả quyết nói: “Tôi từ chối đề xuất chức nghiệp tối ưu của trí năng nhân tạo. Hoá đơn tiền phạt cứ gửi về tài khoản của tôi, cảm ơn.”
Hệ thống âm thanh khuếch đại tiếng hắn vang lên khắp hội trường: “Các bạn! Hẹn gặp lại ở tinh khu Navi!”
Tiếng hưởng ứng, hoan hô, tiếng huýt sáo cùng tiếng nghi ngờ lẫn lộn vào nhau. Adrian hăm hở nhảy xuống lễ đài, vòng tay ôm lấy một bạn học cũng mặc áo của ban quân sự giống mình rồi xoay người nhìn về phía vị lên sân khấu cuối cùng.
Hội trưởng hội học sinh trong truyền kỳ – Chung Yến.
Đợi sau khi Chung Yến từ chối đề nghị của trí tuệ nhân tạo… Adrian mỉm cười chăm chú nhìn người trên lễ đài: Thanh niên mới vừa đầy hai mươi, mắt đen tóc đen, môi đỏ răng trắng, mỹ nhân trong tranh vẽ chắc cũng chỉ bậc này. Nhanh thôi, chỉ vài giây nữa ——
Chung Yến sau khi nhìn rõ đề xuất chức nghiệp tối ưu, cũng không nhìn về phía dưới đài hay bất kỳ người nào, thậm chí không hề suy xét hồi lâu như đại bộ phận các học sinh khác.
“Tôi tiếp nhận.”
Toàn trường xôn xao. Một nửa xì xào bàn tán, một nửa khác nhìn về phía Adrian.
Nụ cười của Adrian bị kinh ngạc thay thế, đến lúc này hắn mới nhớ phải nhìn lên màn hình ảo cỡ lớn kia, bên trên hiện chức vụ Chung Yến vừa tiếp nhận: Nghị viên, Thượng nghị viện, Thủ đô tinh.
Hơn hai trăm năm nay, Nghị viện này đã một tay thúc đẩy kế hoạch trí năng nhân tạo. Nội các của Điệp còn được gọi là Thượng nghị viện.