Chung Yến vừa nói vừa đưa tay muốn cướp thiết bị đầu cuối của Adrian.
“Đừng lộn xộn, vết thương của em không đau à?” Adrian nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay y, buồn cười nói, “Xem tiền đồ em bây giờ kìa, còn giật đồ trong tay tôi, em từng giật được lần nào chưa?”
Đừng nói hiện giờ đang là bệnh nhân, dù là lúc thể lực dồi dào, Chung Yến cũng không thể nào dùng vũ lực cướp được đồ từ tay Adrian được. Bản thân y cũng nhanh chóng ý thức được điểm này, lập tức trở nên ỉu xìu, hết cách đành phải hạ mềm giọng: “Anh mau xoá đi… Xoá đi mà…”
Chính Chung Yến cũng không ý thức được, lúc này y đang làm nũng với Adrian.
Nghe được giọng nói vừa ngoan vừa dễ thương này, cho dù Adrian chưa được nghe qua trước đây cũng cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, được đằng chân lân đằng đầu yêu cầu nói: “Em nói ngọt nữa đi rồi tôi xoá.”
Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung, “Vậy đi, gọi một tiếng ông xã tôi nghe thử, gọi xong tôi sẽ xoá âm báo này cho em.”
Khuôn mặt trắng nõn của Chung Yến ửng lên một vầng hồng nhạt, “Đừng đùa vậy… Sao có thể đặt làm âm báo được, nhỡ người khác nghe thấy thì làm sao?”
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, vật sống gần nhất cũng chỉ có hai con thỏ, đâu ra người nào khác.” Adrian cố ý xuyên tạc ý y, “Lại nói, bị nghe thấy thì có sao, tôi không phải ông xã của em à?”
Da mặt Chung Yến trước nay rất mỏng, bị một tiếng ‘ông xã’ của Adrian làm cho mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng cũng nghe ra là Adrian đang cố ý đùa mình, xấu hổ chui vào trong chăn không chịu lộ diện.
“Tiểu Yến? Tiểu Yến đừng giận mà.” Adrian thấy mình đùa quá trớn, vội vàng dỗ người ta, “Vậy thế này nhé, giảm giá cho bạn đời đã được pháp luật công nhận, chỉ cần hôn tôi một cái, tôi sẽ xoá âm báo ngay. Hầy? Vậy cũng không được à? Vậy em cho tôi hôn một cái nhé, vậy được không? Em xem, tôi đã chịu thua thiệt vậy rồi, em còn không đồng ý thì cuộc làm ăn này xem như thất bại đó nha.”
Chung Yến lộ một đôi mắt ra khỏi chăn, chớp chớp.
Adrian cúi người nhẹ đặt xuống khoé mắt y một nụ hôn, người đang nằm lại bỗng ngẩng đầu, chạm nhẹ lên khoé miệng hắn một cái.
Adrian mở to mắt vuốt khoé miệng vừa bị chạm nhẹ tới, Chung Yến khẽ nói: “Phục vụ không tệ, boa cho anh.”
Đây là lần đầu trong đời y tán tỉnh cùng người khác, phong thái rất ư không thuần thục, mắt còn chẳng dám nhìn Adrian lấy một cái, lời chưa dứt bản thân đã tự xấu hổ đỏ hết cả tai. Adrian bị bất ngờ ngọt ngào này làm cho hơi ngây người, quý trọng nâng mặt Chung Yến không biết làm sao mới tốt. Khóe miệng Chung Yến cong lên, hơi đẩy hắn ra nhắc nhở: “Âm báo.”
“Được được được, xoá ngay đây.” Adrian nghe lời giơ cổ tay lên, thiết bị đầu cuối vừa vặn vang lên tiếng đồng hồ báo thức nhắc nhở.
“Đến giờ rồi.” Adrian tắt báo thức, thấy Chung Yến đang nhìn mình nghi hoặc, bèn giải thích: “Sáng nay chuyên gia dinh dưỡng sẽ đến lập thực đơn sức khoẻ cho em, mấy ngày nay đều lấy thức ăn lỏng làm chủ, chờ em khôi phục tốt, chúng ta sẽ nghiêm ngặt dựa theo thực đơn này để ăn, một ngày ba bữa đều phải đúng giờ. Sau này mỗi ngày tôi sẽ phụ trách giám thị em ăn cơm.”
Hắn còn chưa nói hết, thực ra còn có một kế hoạch biểu rèn luyện nữa, đợi vết thương của Chung Yến ổn thoả sẽ bắt đầu áp dụng. Chung Yến nhất mực ghét vận động, vẫn nên để khi đó lại nói thì hơn. Suýt thì đi tới quỷ môn quan một lần, sức khỏe Chung Yến vốn đã yếu nay còn trọng thương tới nguyên khí, nếu muốn điều dưỡng thân thể hư nhược cho tốt, Adrian sâu sắc cảm thấy được nhiệm vụ trên vai rất nặng nề đây.
Đang định chuẩn bị đứng lên chuẩn bị bữa tối cho Chung Yến, bỗng nhiên góc áo hắn bị kéo nhẹ lấy.
Chung Yến vô thức níu lấy góc áo Adrian, sau đó bỗng nhiên co chặt người —— y nhớ ra, tháng trước Adrian đã từng cảnh cáo mình không được kéo áo hắn nữa. Hôm qua y nghĩ mình sắp chết rồi, là tình huống khẩn cấp, nhưng giờ… Y còn đang định tranh thủ thời gian trước khi Adrian nổi giận để xin lỗi, bàn tay đang rụt về lại bị cầm lấy, Adrian cúi người dịu dàng hỏi: “Sao thế? Có gì muốn nói với tôi sao?”
“Anh…” Chung Yến lập tức quên mất vừa rồi định nói gì, Adrian kiên nhẫn chờ đợi, nhẹ nhàng đáp: “Hử?”
“Anh phải trở về sớm nhé.” Chung Yến ngượng ngùng nói. Vừa rồi khi Adrian quay người muốn đi khiến y cảm thấy rất bất an, bao lần tỉnh mộng giữa đêm, y mơ thấy trong ngày tốt nghiệp, bóng lưng Adrian thất vọng giận dữ rời đi, y xuống đài đuổi theo, nhưng người đã đi, phòng cũng lạnh, từ đấy từ biệt bảy năm.
Nhưng giờ Adrian chỉ định ra ngoài nấu cơm tối thôi mà. Chính Chung Yến cũng cảm thấy mình thật quái đản, đang muốn nói gì đó chữa thẹn, Adrian đã mở miệng: “Được, tôi đi nhanh rồi sẽ về.”
Hắn nắm chặt tay Chung Yến, một chân quỳ xuống, trịnh trọng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của y.
“Tính mạng tôi là do em liều mạng cứu về, từ nay về sau, một đời đều bên cạnh em, dù cho xảy ra chuyện gì đều vĩnh viễn không rời không bỏ.”
Ăn tối xong, Adrian dọn bát đĩa ra ngoài xếp vào máy rửa bát. Lúc trở lại lần nữa, đã thấy Chung Yến đang mở thiết bị đầu cuối xem tin tức trên màn hình ảo.
Adrian kéo ghế tới ngồi bên giường, khuyên nhủ: “Vết thương còn chưa khỏi, em nghỉ ngơi sớm đi. Để tôi xử lý là được, chuyện bên em cũng có Intron giải quyết rồi.”
“Em vẫn nên tự làm thì hơn, dù sao cũng có thể phân tán lực chú ý, bây giờ…” Sắc mặt Chung Yến còn trắng hơn bình thường, y lộ ra nụ cười yếu ớt, “Có hơi đau.”
Có thể khiến Chung Yến chủ động nói ‘đau’, vậy chắc chắn là đau không chịu nổi. Adrian lập tức đứng ngồi không yên, hận không thể chịu đau thay y, do dự nói: “Hay là tôi tiêm cho em một mũi giảm đau nhé? Đây là liều cho ngày mai, để tôi hỏi Úy Lam xem giờ có dùng được không.”
“Không cần đâu… em vẫn nhịn được.” Chung Yến hơi thở hổn hển, hỏi Adrian, “Tối nay anh ngủ ở đâu.”
“Tôi không ngủ, tôi chăm em, tựa cạnh giường nghỉ cũng được rồi.”
Chung Yến lập tức muốn nói gì đó, Adrian còn tưởng y định khuyên mình lên tầng ngủ, vội nói: “Không sao đâu, buổi sáng trước khi em tỉnh tôi đã ngủ rồi, giờ không buồn ngủ nữa.”
“Không phải…” Chung Yến mấp máy môi, tự xét xem mình nói như vậy có quá chủ động hay không, nhưng mà —— trước đó Adrian đã nói rồi, cưới cũng đã cưới. Bạn đời hợp pháp như vậy rất bình thường, y không ngừng kiến thiết tâm lý cho bản thân, nhưng khi nói ra miệng vẫn hơi chần chờ, “Em muốn hỏi anh là, ừm, ý em là nếu anh muốn, có thể cùng ngủ một giường với em.”
Adrian ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Thật sao? Tôi sợ khi ngủ đụng đến em —— à phải, dù sao tôi thức chăm em cũng không ngủ được. Vậy giờ tôi có thể lên không?”
Chung Yến gật đầu, Adrian trước nay thuộc phái hành động, hắn cẩn thận từng li từng tí dịch Chung Yến vào nửa giường trong. Bình thường, thể trọng của Chung Yến hắn có thể thoải mái nâng bằng một tay, nhưng lúc này lại sợ động tác mạnh làm ảnh hưởng tới vết thương của Chung Yến nên chỉ dám chuyển đầu chuyển chân, động mạnh một chút cũng phải hỏi ‘có đau không’. Giày vò chừng mấy phút, đến cả tính tình dễ chịu như Chung Yến cũng không chịu nổi, trách giận: “Chỗ đó nào cần cẩn thận thế, kỹ thuật phẫu thuật hiện giờ cũng đâu phải giống mấy ngàn năm trước, em qua mấy ngày là khỏi thôi mà.”
“Đó là người khác, tố chất thân thể em kém cỡ nào em còn không biết sao? Không đến mười ngày nửa tháng làm sao đỡ được.” Adrian nói xong thì lên giường, thay Chung Yến dém chăn kỹ lưỡng, sau đó ôm cả người lẫn chăn vào lòng, “Lại nói, đương nhiên phải cẩn thận rồi, tôi chỉ có một bảo bối này thôi, đụng vỡ rồi tôi biết đi đâu mà khóc chứ.”
Chung Yến nghe vậy cười không ngừng, “Anh bọc cả tay em vào chăn thế này, em xem tin tức thế nào được.”
“Đừng xem nữa, tôi nói chuyện cùng em, giúp em rời lực chú ý.” Adrian nói, “Em muốn biết gì, tôi nói em nghe. Đúng rồi, thật sự có chuyện phải kể với em. Tôi đã nhờ Uý Lam thuận tiện xoá… vết sẹo dưới xương sườn của em rồi.”
Chung Yến hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi —— phải rồi, vết sẹo trên người y! Lúc phẫu thuật, những bác sĩ kia chắc chắn đều trông thấy…
“Đừng gấp, tôi biết em chưa tẩy vết sẹo đó là vì không chịu đựng được người khác nhìn thấy nó, nhưng hôm qua vết dao đã tổn hại đến vết sẹo rồi, không nhìn ra chữ gì cả. Giờ tôi đã nhờ Uý Lam xóa những dấu vết còn lại đi… Về sau sẽ không còn ai biết nữa.” Adrian nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mềm mại của y, “Thù em cũng đã báo, vậy đoạn quá khứ kia hãy để nó qua đi. Sau này có tôi ở bên cạnh giúp em, chúng ta cùng nhau tạo nên hồi ức mới, hãy quên những điều không tốt kia đi.”
Trong chăn, Chung Yến cách lớp quần áo sờ phía dưới xương sườn mình. Nơi đó từng có một ẩn ký sỉ nhục, không phải y không muốn xoá đi, nhưng nỗi hổ thẹn khi bị bất luận kẻ nào trông thấy y đều không chịu nổi, cho dù là bác sĩ phẫu thuật cũng không. Buổi tối hai ngày trước, đêm y và Adrian lần đầu có tiếp xúc da thịt, y cũng vì lạc ấn này mà tự ti, không dám c0i đồ trước ánh sáng. Hiện giờ, lạc ấn theo y nửa đời, không lúc nào không ép y nhớ lại hồi ức sỉ nhục của tuổi thơ giờ đã triệt để biến mất.
Y lấy mình làm khiên cứu mạng Adrian, cũng cho bản thân một cuộc sống mới.
“Đừng khóc, cục cưng, đừng khóc.” Adrian thấy viền mắt y đỏ bừng, sợ y khóc, nhưng Uý Lam đã từng dặn hai ngày này không được để cảm xúc kích động, nên hắn cố ý giả vờ ung dung đùa: “Ý tôi là, chúng ta sau này có phải không cần tắt đèn nữa rồi không?”
Chung Yến quả nhiên bị hắn chọc cười: “Anh không nhắc em còn tính hỏi đây, bạn giường trước kia của anh chưa từng nói gì sao?”
Bạn giường trước kia của hắn? Hắn có bạn giường nào đâu ta? Adrian mơ màng, lúc này mới nhớ ra hai ngày trước, vì để khoe khoang nên đã khoác loác với Chung Yến rằng mình ‘kinh nghiệm phong phú’. Cũng định giải thích mình thật ra là lần đầu tiên, nhưng trước đó hắn không ngại nghe xem Chung Yến muốn nói gì, tự tin cho rằng nhất định là khen ngợi, thế là hắn đắc ý hỏi: “Nói gì? Nói tôi lớn phỏng?”
Chung Yến bị tên này thẳng thắn khoe khoang làm cho nghẹn lời, cách lớp chăn tức giận đẩy Adrian một cái, “Không phải! Em xem phổ cập khoa học rồi, trên lý thuyết có nói, nếu như thao tác thoả đáng, hai bên hẳn đều có thể có kho4i cảm cao mới đúng, nhưng hôm đó… Chính là, ờm, chưa có ai nói anh… kỹ thuật kém sao?”