“Tinh khu Labor có biến rồi, anh cũng chơi thỏ luôn hở?”
“Má ơi Thỏ khổng lồ vũ trụ tai cụp!!! Dễ thương chết tui! Li3m li3m li3m! Lông bị cháy cũng siêu đáng yêu!”
“Yate nhìn sao cũng không giống người thích thỏ. Tui nhớ có một người cũng rất nổi tiếng nhé, cả thế giới đều biết ổng thích Thỏ khổng lồ vũ trụ…”
“Mị hiểu mà, ý Tổng chỉ huy là muốn nướng Thỏ khổng lồ vũ trụ lên ăn đấy, chắc cãi nhau với Chung Yến đây mà! Để mị phiên dịch cho mà nghe này, hỏi chừng nào thay lông tức là muốn nhổ lông, ảnh lông cháy ám chỉ là định nướng ăn đó. Bài đăng này ẩn ý là ổng với Chung Yến nước lửa không dung rồi. Không phải đã có bác nào đào được tuyến thời gian rồi à, hai ông này rất có thể là do bất ngờ bị tập kích nên mới không kịp nộp tiền phạt phải kết hôn. Xem ra hôn nhân của hai người này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.”
“Đừng có đoán bừa, hai chính chủ đều đã chính miệng thừa nhận vì không có tiền mới kết hôn/ không ly hôn rồi.”
“Lại có người tin hai ông này không có tiền thật cơ à, phục thực sự. Một bên là Thượng nghị sĩ, một bên là trùm của cả một tinh khu lại không đóng nổi tiền phạt ly hôn, lừa ai vậy? Đằng sau Chung Yến vốn có nhà Yate hậu thuẫn, ngay từ đầu tôi đã biết việc này không phải ngẫu nhiên rồi. Dù sao giờ cả Liên Bang cũng biết rằng Điệp căn bản không phán xử theo nguyên tắc nữa rồi.”
“Đừng có tiện mồm vơ cả Liên Bang, không có Điệp thì giờ chúng ta có cuộc sống ổn định như bây giờ không? Yate xúi giục thế hệ trẻ tạo phản, hắn nhất định sẽ gặp báo ứng!”
“Sao trên trang chủ của Chỉ huy cũng có fan gây sự thế nhờ, không thì ông thử giải thích hai lần phán oan gần đây xem? Chỉ sợ lần sau ông làm gì không vừa mắt Thủ đô tinh cũng sẽ bị ‘phán oan’ đấy.”
“Này là đáp trả nha. Mấy bác còn nhớ hôm kỷ niệm thành lập Học viện Tối cao hồi hai tháng trước không, họ Chung dùng ngôn ngữ môi nói với họ Yate hai chữ, về sau bị mấy đại thần nhận ra là ‘Ở trên’. Đây là họ Chung khiêu khích họ Yate, ý là kết hôn ổng muốn ở trên. Giờ kết hôn rồi, họ Yate chụp hình để đáp trả, muốn nướng Thỏ khổng lồ vũ trụ lên ăn.
“Đáp trả hay lắm! Chỉ huy uy vũ!”
“Mọi người điên hết rồi! Yate có xíu đẹp trai thôi mà đã coi hắn ta là thần tượng luôn đấy hở? Ăn thịt Thỏ khổng lồ vũ trụ là phạm pháp, luật cấm săn bắt Thỏ khổng lồ vũ trụ có ghi đấy? Toàn là người thiếu kiến thức pháp luật phỏng?”
“Tôi cảm thấy Chỉ huy không chỉ ‘có xíu đẹp trai’ thôi đâu…”
“Đây là Thỏ khổng lồ vũ trụ hở mọi người? Sao nhìn có chút éc vậy? Bé như này ném vào vũ trụ thì sao mà thấy.”
“Thỏ khổng lồ vũ trụ không phải sinh ra vì cho mấy người xem đâu, làm ơn. Loại này nhỏ hơn loại phổ thông một chút.”
“Thì người ta đã nói gì đâu ơ hay? Đâu ra mấy ông bà fan thỏ cực đoan thế nhờ, có mấy con thỏ bị phóng xạ biến dị chứ gì căng? Một đám toàn tà giáo hết.”
“Bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ đều có ý nghĩa trọng đại trong nghiên cứu khoa học sinh vật học và vật lý học. Rảnh thì đi phổ cập khoa học đi, bớt lên mạng mắng người lại.”
“Trả lời bình luận nào đó ở trên, Yate đã cho người huỷ hệ thống theo dõi trên tinh khu Labor rồi, hiến pháp còn coi thường thì luật cấm săn bắt nhằm nhò gì?”
“Liên Bang rung chuyển, loạn thế sắp tới rồi. Mấy ông bà còn thảo phận chuyện phạm pháp còn chẳng bằng đi dự trữ thức ăn.”
“??? Ổng chẳng lẽ không thể đơn thuần hỏi xem con thỏ chừng nào thay lông à? Bình luận đều nói gì đấy, tôi chẳng hiểu gì?”
…
…
…
Đợi tới khi Chung Yến và Intron bàn bạc công việc xong, thay quần áo, lại mở thiết bị đầu cuối phát hiện ra điểm không đúng, chiều hướng sự tình đã không thể khống chế được.
Từ năm mười bảy tuổi trúng Trạng nguyên, danh tiếng vang xa, Chung Yến mỗi lần phát biểu trên mạng đều phải cẩn thận cân nhắc từng chữ, nhìn được hai tấm hình mà mình chụp xong cảm giác hơi đứng không vững.
Toàn bộ khu bình luận có thể nói là hỗn loạn theo đủ chiều hướng. Có người phân tích ẩn ý của Adrian, kẻ phê phán Adrian ngang nhiên làm trái luật săn bắt, lại có người tranh cãi lợi và hại của trí tuệ nhân tạo, kẻ lợi dụng li3m thỏ. Chung Yến có lòng muốn phân phó thủ hạ cho người tới khống chế bình luận, nhất thời lại không biết nên khống chế từ đâu.
Trong số bình luận hot thế mà còn có một cái quảng cáo, nhìn ra là mua tương tác mới lên được top hot. Chẳng qua chạy quảng cáo không đáng sợ, đáng sợ là nội dung của nó.
“Thiết kế châu báu Agriste, thương hiệu châu báu cá nhân của nhà thiết kế cao cấp nhất tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật – trực thuộc Học viện Tối cao. Sự lựa chọn tuyệt vời nhất cho các cặp đôi, được Adrian Yate và Chung Yến lựa chọn! Kiểu dáng mới đã lên kệ, tùy chỉnh theo kích thước mỗi người, cam kết đem lại sự trải nghiệm có một không hai! Chi tiết xin xem tại…”
Không phải, chỉ do Adrian lựa chọn thôi, y không chọn mà!
Đang lúc Chung Yến khó đỡ nâng trán đọc quảng cáo này, đồng thời cầu mong mọi người có thể xem vị bạn học này là người tới cọ nhiệt lừa đảo thì chuyện càng thêm đáng sợ hơn lại phát sinh. Adrian hiển nhiên cũng đang xem bình luận, thấy quảng cáo nọ còn like một cái.
Chung Yến: “…” Lần này thì hết nói nổi rồi.
Adrian đang lái xe lại có người gọi tới, đang định từ chối lại thấy thông tin liên hệ phía dưới là của Chung Yến.
Trước kia khi họ còn đi học, vì học viện và ký túc xá cách nhau quá xa nên hắn cũng từng thuê một chiếc xe điện để tiện hàng ngày đi học trong trường. Chung Yến xưa nay vẫn luôn không gọi đến lúc hắn lái xe, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì?
Hắn dừng xe ven đường, nhận máy của Chung Yến, hỏi: “Sao thế? Tôi mới từ Tổng bộ về.”
“Em…” Chung Yến lúc đầu muốn nói thẳng về bài viết kia của hắn, nhưng dù sao cũng là việc tư, hơn nữa nếu có Uý Lam ở đó, làm mất mặt mũi của Adrian trước mặt người ngoài cũng không tốt lắm, bèn hỏi: “Anh đón bác sĩ chưa?”
“Cậu ấy không ngồi xe tôi, vừa lúc Fayn cũng ở chỗ y vụ nên nói muốn cùng đi luôn. Cũng khéo thật, tái khám xong cậu ta có thể đưa Uý Lam về, không cần tôi đích thân làm nữa.”
“Suster cũng tới sao?” Chung Yến sững sờ, lực chú ý bị chuyển đi, “Vậy để em chuẩn bị bữa tối, lúc chiều chỉ đặt có ba phần cơm, cậu ta đến lại không đủ.”
Adrian không để ý nói: “Thì đặt thêm một phần nữa là được mà, em đừng làm vội. Cùng lắm thì khám xong hai người họ tự ra ngoài ăn cũng được.”
“Đến vào giờ cơm tối, sao lại không mời người ta ở lại ăn cơm cho được? Như vậy cũng quá không chu đáo. Không sao đâu, em vừa xử lý xong công việc rồi, giờ cũng đang rảnh… Không đúng, em không phải định nói với anh chuyện này!” Chung Yến cuối cùng cũng nhớ ra mình gọi tới để làm gì, “Bài đăng anh post là thế nào?”
“Bài đăng làm sao?” Adrian không hiểu gì, “Tôi còn hỏi em mà, em còn đồng ý thây?”
Chung Yến quả thực dở khóc dở cười, “Em… Thôi được rồi, quên đi. Anh hỏi thì hỏi, còn đăng ảnh làm gì, thỏ nhà chúng ta cũng mất hết mặt mũi rồi!”
“Tôi cũng vậy! Không phải em bảo tôi đăng cả ảnh lên hử? Đúng rồi, em xem bình luận chưa? Có người bảo cháy lông bên ngoài không ảnh hưởng gì cả.”
“Ai quan tâm chứ, em xem bình luận xong suýt thì nổ phổi rồi.” Chung Yến tức giận nói, “Một đám người chẳng biết gì đã mắng anh.”
Adrian cười lên: “Em tức họ làm gì? Tôi đăng thế nào cũng có người mắng cả.”
“Người khác mắng anh em không chịu được.” Chung Yến nói, “Bên em có đoàn đội chuyện dẫn hướng dư luận…”
“Đừng bận lòng, em yêu. Em khó chịu thì để tôi xóa bài, dù sao cũng hỏi được rồi.”
“Đừng xóa, xóa xong lại có tin khác. Giờ em phải chuẩn bị bữa tối, để tí nữa rồi trả lời vậy.” Chung Yến nói, “Anh đang lái xe hả? Thế em không quấy rầy anh nữa.”
“Không phải, tôi dừng xe bên đường rồi. Cơm tối em làm đơn giản thôi, đừng để bản thân mệt.”
Chung Yến đáp lời, cúp máy, nhưng nguyên liệu nấu ăn y chuẩn bị lại không đơn giản hơn chút nào.
Nhà lần đầu tiên có khách tới, phải tiếp đón thật chu toàn mới được.
Fayn và Uý Lam vào cửa, ánh mắt không khỏi dừng lại trên thân người mở cửa một giây.
Hôm nay Chung Yến mặc một bộ màu sắc mà y chưa từng —— chí ít là sau khi trưởng thành chưa từng mặc, màu đỏ tươi. Màu đỏ tươi không phải ai mặc cũng hợp, nhất là đàn ông. Nhưng cố tình da Chung Yến lại rất trắng, mặc áo màu đỏ ngược lại càng thêm có sức sống, không giống phong cách lạnh nhạt nhất quan của y chút nào. Tuy vậy, đây lại không phải là nguyên nhân khiến hai người đặc biệt chú ý tới nó.
“Tôi còn bảo sao, vừa nãy thấy Adrian tôi đã giật mình rồi, biết cậu ta gần mười năm nay mà chưa thấy cậu ta mặc đồ đỏ bao giờ, tốn nửa ngày mới biết là đồ đôi mua với cậu.” Fayn nói.
Cậu mới biết anh ấy chín năm thôi, người quen anh ấy mười năm là tôi, Chung Yến yên lặng sửa lại trong lòng. Nhưng nói vậy với khách thì thật quá thất lễ, hắn chỉ cười nhạt rồi chuyển sang nói với Uý Lam: “Bác sĩ, hòm thuốc cứ đặt tạm ở đây đi, hai người uống gì không? Chúng tôi bình thường không uống đồ ngoài, nhưng tôi mới mua chút nước trái cây xong.”
Chung Yến cười với anh ta, còn hỏi anh ta muốn uống nước trái cây không này! Fayn bị dọa cho phát sợ. Phải biết là anh ta và Chung Yến không tiếp xúc với nhau được mấy lần, bình thường Chung Yến đều không nhìn anh ta. Nếu Adrian không có mặt, y còn không hề che giấu địch ý cơ. Hôm nay Chung Yến còn chưa về nhà mà thái độ của y đã thân thiết như này rồi!
Chung Yến dẫn họ vào ngồi xuống ghế salon trong phòng khách. Fayn uống nước trái cây được Chung Yến đích thân rót cho, nghiêm túc suy nghĩ xem phẫu thuật và kết hôn chuyện nào có thể khiến người ta đổi tính hơn. Uý Lam hơi: “Vừa rồi lúc trên xe chúng tôi thấy trang chủ của chỉ huy có đổi mới, hai người tới Trung tâm bảo hộ Thỏ khổng lồ vũ trụ nào đó chơi à? Thời gian này anh tốt nhất đừng nên đi đường dài, mệt mỏi sẽ bất lợi cho bình phục.”
“Không…” Chung Yến đang muốn giải thích, cửa lại cạch một tiếng, Adrian về.
Ba người ngồi trên ghế đều đứng lên. Vì ở ngoài nên Fayn và Uý Lam không chào lễ, chỉ nói chào chỉ huy mà thôi. Chung Yến nhận lấy áo hắn cởi ra, treo lên giá.
“Hai người tới rồi à? Ngồi đi.” Adrian gật đầu với hai người trong phòng khách. Hắn mặc áo màu đỏ tươi cùng kiểu với Chung Yến, mới nãy ở Tổng bộ Fayn thấy được còn cảm thấy Adrian luôn mặc đồ đen đột nhiên mặc áo màu sáng như vậy thật khó quen. Nhưng khi hắn vào nhà đứng cạnh Chung Yến lại giống như trở nên hài hòa lên nhiều, khí chất lãnh ngạnh thiết huyết cũng bị hòa tan không ít, cả người đều nhu hòa.
“Chà, thơm thật đấy, em làm bò beefsteak tiêu đen hả?” Adrian hỏi, sau đó lại cảm thấy không đúng, “Mùi quen nhỉ, không phải nhà hàng beefsteak kia không bán ngoài sao?”
Chung Yến không muốn nói mình vì một lời khen của Adrian mà đi mua ngay công thức của người ta trước mặt người ngoài, y kéo góc áo Adrian, Adrian hơi cúi đầu xuống, Chung Yến ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Là em làm, chờ… đêm sẽ nói anh biết.”
Chủ nhà đang nói chuyện riêng nên để lịch sự Fayn rời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhà Adrian có sân sau rất rộng, sắc trời còn chưa tối, chỉ thấy sau một hàng cây thưa thớt là một cục lông trắng to bự đang ngoan ngoãn nằm.
Fayn dụi mạnh mắt một cái.
Một cục lông trắng bự cao hơn năm mét thật sự vẫn còn đó.
“Uý Lam.” Fayn đờ đẫn hỏi, “Anh chưa nuôi thỏ bao giờ, em có biết một con thỏ trắng to cỡ bàn tay trong nửa tháng có thể lớn được cỡ nào không?”