Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 70



Thủ đô tinh vừa thừa nhận phán oan xong, những nơi khác trên Liên Bang và trên cộng đồng ảo đều náo nhiệt so sánh. Ngược lại, Adrian lại nhàn tản hơn nhiều, mỗi ngày phải có đến nửa ngày là ở nhà.

Điều này đồng nghĩa với cuộc sống hạnh phúc của Chung Yến đã kết thúc như vậy.

Buổi sáng một ngày nọ, Adrian thần thần bí bí dẫn Chung Yến ra sau nhà. Chung Yến hỏi hắn muốn làm gì, hắn trả lời: “Em đến rồi sẽ biết.”

Adrian tuyệt đối có thể xem là một người đàn ông lãng mạn. Ví như Chung Yến thích ăn bánh kem, hắn liền mua máy ủ bột tự học làm. Đã mấy ngày liền Chung Yến phải ăn bánh hoặc hơi xém hoặc quên thêm đường, mặc dù là vậy, y vẫn cực lực tán dương bánh Adrian ngon hơn ngoài tiệm làm nhiều.

Hiện giờ dẫn y ra sau nhà, có thể là Adrian đã thêm chức năng gì mới cho ổ thỏ, hoặc không chính là đồ trang sức nơ cỡ đại gì đó cho thỏ bự. Chung Yến nắm tay Adrian, đang lúc y tưởng tượng ra hình ảnh nơ bướm đính trên chiếc tai cụp của nó thì họ đã đến ổ thỏ. Con thỏ vẫn như thường lệ, đang nằm sang một góc phơi nắng.

Ổ thỏ vẫn là ổ thỏ đó, thỏ cũng vẫn là thỏ kia.

“Anh định cho em xem gì vậy?” Chung Yến nghi ngờ nói, y ngồi xuống xách thỏ nhỏ khỏi ổ của nó, còn chưa kịp ôm lên đã bị Adrian cướp đi.

“Trước tiên không chơi thỏ vội. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu áp dụng kế hoạch chạy bộ rèn luyện.” Adrian ném ra một câu sấm sét giữa trời quang. Chung Yến ngây người hai giây, tỉnh ra đã quay đầu tính chạy mất.

Adrian nhay tay kéo y trở về, tiến lên một bước khoá chặt người trong ngực.

“Em chạy cái gì? Còn trốn được à?” Adrian thoải mái dùng một tay chặn người trong ngực không cho giãy dụa, trong bàn tay còn nâng thỏ nhỏ, cười nói, “Cũng không phải không được, lộ tuyến tôi sắp xếp cho em cũng không cần làm theo nữa. Em từ đây chạy về phòng, tôi lại bắt người về, rồi em lại chạy, mười lần như thế tôi cũng xem như em đã hoàn thành kế hoạch. Sao?”

Chung Yến biết việc này sợ là không thể thương lượng, bất đắc dĩ hỏi: “Thế kế hoạch ban đầu thì như thế nào?”

“Không nhiều đâu.” Adrian đáp, “Em nhìn trên đất xem.”

Chung Yến lúc này mới phát hiện, bãi cỏ vốn xanh biết xung quanh ổ thỏ đã được dùng thuốc vẽ màu trắng vẽ ra một đường chạy cỡ nhỏ hình bầu dục, vừa vặn đặt ổ thỏ ở chính giữa.

“Mới tập nên mỗi ngày chỉ phải chạy năm vòng thôi.” Adrian nói.

“Năm vòng?” Chung Yến khiếp sợ lên án, “Mới nãy anh còn nói không nhiều!”

“Đường chạy này mỗi vòng chỉ có một trăm mét, năm vòng mới được năm trăm mét thôi mà.”

“Thế cũng… Em mới làm phẫu thuật đấy!”

“Em khỏi hẳn rồi, lượng vận động này là do bác sĩ đưa ra.”

Chung Yến kéo tay áo Adrian, tội nghiệp ngẩng đầu nói: “Năm vòng nhiều quá, em không chạy nổi đâu.”

“Xà nẹo cũng vô tác dụng.” Adrian sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói.

Chung Yến nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hỏi: “Thế hôn thì có tác dụng không?”

Adrian trực tiếp bị đánh trúng tim, cố khắc chế không nhếch miệng lên, ra vẻ nói: “Phải hôn thử tôi mới cân nhắc được.”

Chung Yến níu lấy vạt áo trước của hắn, nhón chân lên đặt trên khoé miệng Adrian một nụ hôn, sau đó vội hỏi: “Có thể bỏ bớt hai vòng được không?”

“Hừm…” Adrian làm bộ cân nhắc hai giây, nhưng sau đó lại chém đinh chặt sắt trả lời: “Không được.”

Chung Yến lúc này mới biết mình bị hố, tức đến thở phì phì, “Anh trêu em!”

“Không trêu em, tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ, giờ tôi nghĩ xong rồi, không được.” Một tay Adrian nâng cằm Chung Yến lên, cúi đầu hôn chụt lên môi y một cái, “Được rồi, tiền cọc cũng trả lại cho em, thế này là không lỗ nhé.”

Với Adrian mềm không được cứng không xong, lại còn hay giở trò lưu manh, Chung Yến triệt để hết cách, đành phải uất nghẹn theo Adrian chạy bộ.

Lúc Chung Yến theo Adrian chạy tới vòng thứ hai, Thỏ bự đang phơi nắng bị hai người hấp dẫn chạy tới vây xem, thân hình to lớn của nó ghé vào đường chạy. Chung Yến thở phì phò hỏi: “Vòng qua con thỏ, có thể, bớt nửa vòng không?”

Adrian còn chạy nhanh hơn Chung Yến, Chung Yến đã tụt từ phía sau từ lúc nào mà hắn vẫn chạy phía trước, hơi thở khi nói chuyện còn ổn định như thể đang đi bộ: “Gì mà bớt nửa vòng, vòng qua thêm được mấy bước đâu?”

Chung Yến túm ngực áo, vừa nói vừa phải thở, nhưng vẫn kiên trì cố nói: “Một lần, không được mấy bước, nhưng mà, mỗi vòng đều phải, vòng qua nó.”

“Em yên tâm đi, vòng sau nó sẽ không ở đây nữa.” Adrian đảm bảo nói. Hắn để Chung Yến đi trước, mình thì đi qua vuot ve cái mũi xù lông của Thỏ bự. Thỏ ta tưởng là hắn muốn chơi cùng mình, vui vẻ đi theo người ta rời khỏi đường chạy.

Adrian trở lại đường chạy đuổi kịp Chung Yến, Chung Yến xoắn xuýt nhìn quần áo của hắn, khó khăn chạy cùng nói: “Trên quần áo của anh, tất cả đều là, lông, thỏ thỏ…”

“Không được ra vẻ đáng yêu, lông thỏ thì lông thỏ, gì mà lông thỏ thỏ.” Adrian cố ý nhân lúc y nói chuyện không lưu loát mà trêu trọc, thưởng thức dáng vẻ giận mà không nói ra lời, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm của Chung Yến, “Rồi rồi, không phải vừa mới mua cây lăn lông rồi sao, chạy xong về lăn là được. Tôi dẫn con thỏ rời khỏi đường chạy rồi.”

Khi hắn nói lời này, hai người vừa vặn chạy tới bên này ổ thỏ, không thấy được Thỏ bự ở phía bên kia. Đợi đến khi họ lần nữa vòng qua ổ thỏ, chỉ thấy trên bãi cỏ đã trống trải.

Chung Yến chạy đến thiếu dưỡng khí, toàn bộ tinh thần hay thể xác đều để trên đường, không chú ý tới tình huống xung quanh, vẫn là Adrian phát hiện điểm không thích hợp: “Chờ chút, thỏ đâu?”

“Mới rồi không phải anh mới,” Chung Yến dừng bước, chống lên gối thở d0c, “Thả về ổ sao?”

“Không phải con thỏ nhỏ đó, hình như không thấy Thỏ bự đâu hết!” Adrian khiếp sợ nói. Trong sân ngoài trừ ổ thỏ thì không còn vật che chắn nào khắc, một con thỏ lớn như vậy chỉ cần ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ trên bãi cỏ lại trống trơn, “Hồi nãy nó còn nằm đây mà.”

Chung Yến cũng kinh ngạc đến ngây người, nhưng y nhớ đến đồ vật mấu chốt: “Dây thì sao?”

Vì phòng ngừa thỏ ta chạy loạn, họ đã dùng dây dắt chuyên dụng cho sủng vật Thỏ khổng lồ vũ trụ dài ba trăm mét để buộc vào một bên chân nó, đầu còn lại cố định với cửa ổ thỏ. Hai người vội chạy tới cửa ổ nhìn xem, dây vẫn còn đó, chỉ là sợi dây vốn nên rủ xuống lại kéo thẳng lên trời.”

Adrian và Chung Yến thuận theo dây mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trên ba trăm mét, phía cuối dây thừng là một quả bóng lông màu trắng đang lơ lửng trong không trung.

… Phải rồi, Thỏ khổng lồ vũ trụ không nhất định phải sinh hoạt trên đất bằng mà!

Chúng được mệnh danh là Thỏ khổng lồ vũ trụ cũng bởi vì chúng là loại động vật lưỡng thể có thể sống cả ở vũ trụ và mặt đất. Ngoại trừ hình thể to lớn, điều khiến các nhà khoa học mê muội nhất chính là loại sinh vật này có thể vượt qua trọng lực một cách có tự chủ.

Con thỏ này của nhà họ, từ lúc bắt đầu nuôi vẫn luôn lười biếng, bình thường chỉ thích nằm ườn ra đó, chưa từng thấy nó bay lên bao giờ, dẫn đến hai người trong nhà đã hoàn toàn quên mất một đặc tính khác của nó.

Adrian và Chung Yến song song đứng dưới đất nhìn nó một hồi, Chung Yến còn mở thiết bị đầu cuối ra chụp mấy phát.

“Nhìn từ xa nó có vẻ hơi… tròn nhỉ?” Chung Yến vừa ngắm ảnh mình chụp vừa nói, “Trước qua chúng ta tới tinh cầu du lịch kia ngắm Thỏ khổng lồ vũ trụ, nhìn từ xa như vậy cũng có thể nhìn ra đó là thỏ mà.”

“Nó là thỏ tai cụp, chân còn ngắn nữa. Thỏ khác tai đều đứng thẳng, nhìn từ xa dĩ nhiên là nhận ra. Lại nói, có phải em hiểu lầm gì với thỏ nhà mình không? Nó chính là béo thôi.”

“Nhất định là cho ăn nhiều rồi.” Chung Yến chắc chắn nói, “Đã bảo anh đừng cho ăn hai ngày một lần rồi, một tuần cho ăn một lần là đủ. Hầy, gần đây chúng ta đều bận rộn quá, thực ra Thỏ khổng lồ vũ trụ nên định kỳ dắt vào vũ trụ chơi.”

Adrian đồng ý: “Thế đêm nay dắt nó đi.”

“Còn hai vòng rưỡi nữa, chúng ta chạy nốt đã.”

“Sao đột nhiên em lại tích cực vậy?” Adrian hơi kinh ngạc nói, “Mới rồi còn đau khổ không muốn sống kia mà?”

“Giờ vẫn đau khổ không muốn sống.” Chung Yến nói, “Nhưng em cũng biết thể chất em quá kém… Ngày đó em có hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo nếu còn không cải thiện sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ…”

Adrian nghe xong giận lắm: “Cậu ta nói vớ vẩn gì vậy? Ảnh hưởng tuổi thọ cái gì? Lời này mà cậu ta cũng nói với bệnh nhân được hay sao?”

Úy Lam người này y thuật cực cao, duy chỉ không biết lựa lời tùy trường hợp mà nói. Adrian oán thầm, nhớ lại mấy ngày nay Fayn đi đường cũng phải nhảy chân sáo, hận không thể khoe cho cả tổng bộ biết Uý Lam đồng ý hẹn hò với mình, cũng không biết hẹn hò với Uý Lam có gì hay mà đắc chí.

Chung Yến vội kéo lấy áo hắn, “Anh giận chó đánh mèo lên bác sĩ làm gì? Chính em tự hỏi cậu ấy có ảnh hưởng gì không mà, cậu ấy cũng đâu thể nói láo. Thực ra trước kia em không bận tâm đến những điều ấy lắm, cảm thấy có thể sống tầm thường một trăm năm còn chẳng bằng sống huy hoàng năm mươi năm. Sức khỏe không tốt thì không tốt, chỉ cần còn có thể làm việc, giảm thọ cũng không có gì đáng sợ cả. Nhưng giờ thì không giống vậy nữa. Em đã kết hôn với anh, em sợ lắm, em muốn sống được lâu thêm nữa.”

“Em dĩ nhiên có thể sống thật lâu rồi.” Adrian kiên định nói, “Từ giờ trở đi chúng ta rèn luyện mỗi ngày, mỗi ngày dựa theo thực đơn dinh dưỡng để ăn. Tôi không tin lại không làm được.”

Chung Yến tiến lên ôm hắn, chôn mặt vào lòng hắn, nghèn nghẹn nói được.

Bọn họ không lãng mạn được bao lâu, thiết bị đầu cuối của Adrian đã vang lên.

Tình hình bên phía tinh khu Labor đã dần ổn định nên hôm nay Adrian không tới tổng bộ. Hắn còn tưởng rằng bên Labor đã xảy ra chuyện gì cần mình quyết định, nhưng thấy thông báo gọi tới thế mà lại là của bên tiếp đãi của tổng bộ.

Đây là số của phòng đối ngoại. Tinh khu navi dù sao cũng còn có rất nhiều người thân quân nhân sinh sống. Tinh khu này không có Nghị viện, những công dân bình thường không có quân tịch nếu có điều gì cần thông báo hay giúp đỡ sẽ gọi tới số này. Adrian còn không nhớ là mình đã từng lưu đầu số này lại từ bao giờ, nghi hoặc nhận máy, hỏi bên kia có chuyện gì không.

“Chỉ huy, vừa rồi có liên tục có hai gia đình gọi tới thông báo. Họ nói trên bầu trời khu vực phụ cận xuất hiện một vật thể cầu không thể xác minh có màu trắng. Chúng tôi đang đi theo định vị vị trí họ gửi tới, hình như khu đó là khu vực trên không ngay nơi ở riêng của ngài —— Hiện giờ ngài vẫn an toàn chứ? Ngài có biết vật thể cầu không thể xác minh có màu trắng kia là gì không?”

- Hết chương 70-