Đòn công kích chính thức bị thổi lên là vào một buổi sáng nắng đẹp của một tháng sau.
Vì cả đêm cùng nghiên cứu thực hành, Chung Yến vẫn còn đang ngủ. Adrian rời giường trước, vào bếp làm đồ ăn sáng cho y. Lúc thiết bị đầu cuối kêu lên, hắn đang tráng trứng —— đây cũng là kỹ năng mới mà gần đây Adrian vừa mới học được. Hắn đổ trứng tráng ra đĩa xong, lại mở thiết bị đầu cuối ra xem tin tức, lập tức liếc mắt thấy ba chữ ‘Lệnh Vinh quang’ màu đỏ chói.
Adrian lập tức đi vào phòng định đánh thức Chung Yến dậy, không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy y đang ngồi xem tin tức.
Tiết đông còn chưa tới hẳn, nhưng nhờ trong phòng có hệ thống điều hòa không khí nên ngôi nhà bốn mùa đều ấm áp như xuân. Mấy hôm trước bồn hoa Chung Yến trồng đã nở hoa, khi Adrian đẩy cửa ra, gió thổi khiến mấy đoá hoa mơn mởn tươi xinh cũng hơi đung đưa theo.
Chung Yến ngẩng mặt nhìn về phía cửa. Y vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt ửng phớt hồng còn kiều diễm hơn hoa, nhưng ánh mắt y đã trở nên trầm tĩnh mà trấn định. Tầm mắt hai người chạm nhau, không cần mở lời đã biết người kia đã thấy được tin tức.
“Có phải anh phải tới tổng bộ không?” Chung Yến hỏi.
“Đúng vậy, tôi phải đi ngay đây. Bữa sáng đã làm xong, tôi mang vào cho em nhé?”
“Để em ra ngoài ăn cũng được, tiện thể tiễn anh đi luôn. Hôm nay trời bắt đầu nổi gió rồi, để em lấy cho anh cái áo khoác dày, hôm qua em mới phơi nắng xong.”
Adrian nói: “Em đừng đứng dậy, để tôi mang đồ ăn vào, ăn xong em ngủ thêm một lúc đi. Áo khoác tôi tự lấy cũng được.”
“Sao mà ngủ thêm được nữa? Hôm nay chắc chắn có rất nhiều cuộc họp đang chờ em.” Chung Yến nói rồi khoác áo đi xuống giường. Lại nói, hắn cực kỳ nghi ngờ Adrian sẽ không cầm được đúng áo.
Buổi sáng mấy hôm trước, Chung Yến xem dự báo thời tiết thấy trời có thể sẽ hạ nhiệt độ, sợ Adrian đi ra ngoài sẽ bị lạnh nên định cho hắn mặc dày hơn. Bình thường đều là Chung Yến lấy quần áo cho hắn, hôm đó vừa vặn Thủ đô tinh có cuộc gọi khẩn nên dặn hắn tự khoác thêm một chiếc áo khoác nhung màu xanh lá đậm. Nhưng khi Adrian ra ngoài xong, Chung Yến lại phát hiện ra chiếc áo khoác kia vẫn còn treo nguyên trong tủ quần áo —— một cái áo khoác mỏng xuân thu màu xanh lá đậm khác lại bị mặc đi mất, sau đó Adrian còn mờ mịt nói không lạnh mà. Chung Yến tới lúc đó mới phát hiện bảo hắn đi lấy một bộ đồ cụ thể nào đó là chuyện rất khó khăn, bởi thể chất tốt, kháng lạnh kháng nóng, yêu cầu của Adrian đối với quần áo là rất thấp. Trước khi Chung Yến đến, một năm bốn mùa trên cơ bản chỉ có hai bộ đông hạ mà thôi, hiện giờ bỗng nhiên liên tục mua thêm đủ loại quần áo mùa đông, cũng khó trách hắn không nhận ra được.
Chung Yến mặc thêm áo khoác cho Adrian, cẩn thận chỉnh lại cổ áo. Adrian đặt lên trán y một nụ hôn rồi vội vàng ra ngoài.
“Tóm tắt cho những ai lười đọc hết về Lệnh Vinh quang mới được đưa ra và chấp hành từ đầu tháng sau là gì: Bắt đầu từ tháng sau, nếu cự tuyệt đề nghị của Điệp không phải chỉ dùng tiền đã có thể giải quyết được sự việc. Việc nhỏ sẽ phạt cao tới mức anh có thể phá sản, việc lớn thì trực tiếp ngồi từ. Ví dụ như Điệp bảo anh sinh con mà anh không sinh, ngồi tù. Điệp bảo anh thích hợp học xong giáo dục cơ sở thì đi làm nhân viên vệ sinh, anh mà còn muốn học tiếp, ngồi tù. Điệp muốn anh về hưu, anh cảm thấy mình còn làm tiếp, được thôi, tích góp mấy chục năm đem sung công hết. Thượng nghị viện nói là vì hai năm này xã hội không ổn định, để tăng cường biện pháp quản lý, muốn mọi người phục tùng mệnh lệnh này như một loại vinh quang.”
“Tôi sợ luôn, sau này liệu có phải sẽ có lệnh phải chết không? Anh không có tác dụng gì với xã hội, phục tùng mệnh lệnh đi chết, hơn nữa người ta bảo anh chết đi anh còn phải thấy vinh quang, vì đây là cống hiến cho xã hội.”
“Vì xã hội không ổn định? Như này là đổ lỗi cho tinh khu Navi à? Rõ ràng là một số Nghị viên phía sau Thượng nghị viện giở trò quỷ, thật không biết xấu hổ.
“Cái méo gì vậy? Tôi vừa ngủ dậy đã thấy vụ động trời này. Mục đích chúng tôi sống chẳng lẽ chỉ vì giữ gìn sự ổn định của Liên Bang, vì vận hành hiệu xuất cao cho xã hội thôi à? Suy nghĩ của động vật cấp cao đâu rồi? Tự do đâu rồi?”
“Rối ren thực sự. Từ khi Kiển tiến hoá thành Điệp đã thấy rối ren rồi, giờ sai lại càng sai.”
“Trước kia không bàn, hiện giờ Điệp liệu còn phù hợp không? Hai năm gần đây không phải nó thường xuyên xảy ra vấn đề sao? Nên đổi một cái trí tuệ nhân tạo khác đi thôi.”
“Tại sao chúng ta cứ phải có trí tuệ nhân tạo mới được? Ban đầu Kiển được tạo ra chỉ là để xử lý các loại số liệu, tiết kiệm chi phí nhân công mà thôi. Giờ thì sao, bất cứ chuyện gì cũng giao cho nó xử lý, hơn nữa không phục tùng thì không được. Chẳng cần biết nó xử lý đúng hay sai, thế này đã đủ quái dị rồi. Mấy ông bà luôn cảm thấy không liên quan gì đến mình kia, hiện giờ nhìn thấy cái Lệnh Vinh Quang này rồi không biết có còn cảm thấy không liên quan nữa không nhỉ? Mỗi con người muốn tự do, muốn tôn nghiêm đều phải có nghĩa vụ ủng hộ khôi phục nhân loại tự trị.”
“Một đám nhãi ranh luôn mồm hô khẩu hiệu tự do tôn nghiêm cái gì vậy! Không có Điệp thì đâu có xã hội an toàn ổn định bây giờ? Ở trong phúc mà không biết phúc, đúng là một đám ong nuôi tay áo.
“Thế luôn, thế thì ông tự đi mà quỳ nó ban ân cho một đời làm rối vinh quang luôn đi. Ngại ghê, tôi chẳng thấy đây là vinh quang gì cả, có mà sỉ nhục thì có.”
“Dọn đồ tới tinh khu Labor chạy nạn đây, hẹn gặp lại mọi người.”
“Lầu trên ngây thơ ghê á. Chỉ cần thân phận của bác còn ở năm mươi mốt tinh khu còn lại, nằm trong phạm vi quản lý của Điệp thì không thoát nổi đâu. Bác nghĩ vì sao ông Yate ở Navi tận bảy năm mà vẫn không thoát khỏi bị phối hôn.”
“Hệ thống đúng là do Điệp quản lý, cơ mà có bắt được người đâu? Thủ đô tinh dám phái binh đánh vào tinh khu Navi với tinh khu Labor bắt người chắc?”
“Thế khác gì ở chui hay trốn tù đâu?”
“Ôi trời mấy bác còn chưa tỏ tình hình à. Đã loạn như thế này rồi, còn lo có phải ở chui ở trốn hay không làm gì, chờ trốn được hẵng hay. Chứ chờ con bướm chết bầm này nó bắt đi kết hôn sinh con với tên bỉ ổi nào đấy, nếu không sẽ tống tù thì chẳng kịp đâu!”
“Chỉ huy Yate bắn bỏ Thủ đô tinh đi!”
Chung Yến đóng một bài đăng tổng hợp hiện đang được chú ý nhất lại, thản nhiên nói: “Các bài phân tích dài trong một giờ phải đẩy hết ra.”
“Đã biết, nếu đăng hết ngay sẽ bị nhận ra mất. Ngài yên tâm, chút kinh nghiệm này chúng ta vẫn có.” Giọng nói nghe không ra nam nữ được phần mềm xử lý truyền tới từ thiết bị đầu cuối của Chung Yến, “Các bài đăng đã được đặt giờ để đăng lên, giờ chỉ cần chờ đến lúc mà thôi. Đảm bảo các bài đăng có lý có cứ sẽ xen kẽ nhau oanh tạc trên các cộng động và diễn đàn lớn.”
“Vậy thì tốt, giữ liên lạc nhé, bên tôi có chút việc.” Chung Yến ngắt cuộc gọi dù là ai cũng không tra được thông tin này, nhận máy của Intron.
“Ngài Chung, vừa rồi thầy vừa gọi cho tôi gấp…” Intron gấp gáp nói. Chung Yến ngắt lời: “Thầy nào?”
“Thầy chúng ta —— tôi xin lỗi, là thầy dạy năm ba ở Học viện Tối cao của chúng ta.”
Chung Yến và Intron cùng theo học một thầy, là sư huynh đệ chân chính, người thầy này cũng là một thành viên chủ lực của Tiêu bản ở Học viện Tối Cao.
“Nói rằng học sinh Học viện Tối cao chuẩn bị tổ chức hoạt động biểu tình đúng không?” Chung Yến suy đoán nói.
“Tôi —— làm sao ngài biết được?” Intron kinh ngạc đến mức kính ngữ cũng quên mất, “Đúng, ông ấy nói như vậy.”
Mấy năm này số người từ chối chức nghiệp đề xuất phải có tới gần nửa, nửa còn lại đại đa số là do đề nghị của Điệp phù hợp với ý mình nên mới không cự tuyệt, không có nghĩa là lập trường của họ ở bên phía ủng hộ trí tuệ nhân tạo. Hiện giờ loại pháp lệnh này vừa ban hành, kẻ đứng mũi chịu sào chính là các học sinh sắp tốt nghiệp, chuẩn bị ra ngoài xã hội. Không cần Intron báo, vừa rồi Chung Yến đã lần lượt nhận được tình báo từ nhiều nơi, các trường phổ thông lớn đều có phản ứng tương đương.
Chung Yến bình tĩnh ra lệnh: “Giờ cậu gửi lời cho giáo sư, nói ông tới cửa hàng tiêu bản trong Học viện Tối cao, bảo với nhân viên cửa hàng rằng muốn lấy một đơn hàng. Nhân viên sẽ hỏi đơn đặt hàng là bao nhiêu, trả lời cô ấy là đơn đặt tiêu bản côn trùng hẹn từ hai tháng trước, sau đó ông ấy sẽ nhận được một bản kế hoạch. Chuyện sau đó cứ giao cho phân bộ của chúng ta ở Học viện Tối cao đi…”
Intron không khỏi hỏi: “Kế hoạch gì vậy thưa ngài?”
“Kế hoạch liên hợp các trường phổ thông để kháng nghị Lệnh Vinh Quang ban hành.”
Lệnh Vinh Quang chưa chính thức bắt đầu áp dụng, những điều quân đội Navi có thể làm kỳ thật có hạn. Adrian mở cuộc họp hội ý ở quân bộ, để bộ phận quan hệ xã hội sớm chuẩn bị kỹ công hàm đăng trên trang chủ chính thức của quân đội Navi.
Trên công hàm ghi rõ tinh khu Navi cùng tinh khu Labor hoan nghênh và tiếp nhận các đồng bào nhân loại tự trị vào ở, cũng vui vẻ trợ giúp các nhiều người trở về với nhân loại tự trị hơn nữa.
Đây rõ ràng là một trong số những văn bản công khai khiêu khích hiếm hoi. Ngay lúc bài đăng được đăng lên chưa bao lâu, trang chủ phòng làm việc của Chung Yến cũng đăng bài với nội dung chặt chẽ, tuyên bố ngài Chung Yến vẫn luôn ở lại tinh khu Navi dưỡng thương, đối với chuyện Lệnh Vinh Quang tuyệt đối không hề cảm kích. Ban hành pháp lệnh vốn nên thông qua Hội nghị bàn tròn bỏ phiếu tán thành, ngài Chung Yến mạnh mẽ lên án hành vi không hợp quy tắc lần này, đồng thời ít ngày nữa sẽ trở về Thủ đô tinh xử lý việc này.
Pháp lệnh lấy danh nghĩa Điệp để ban bố, thế mà lại bị một Thượng nghị sĩ công khai lên án hành vi là không hợp quy tắc. Đây là chuyện kể từ khi thiết lập Hội nghị bàn tròn và mười hai vị Thượng nghị sĩ, cả trăm năm đều chưa từng xảy ra. Không chỉ vậy, sau khi Chung Yến phát biểu tuyên bố xong, một Thượng nghị sĩ khác là Vahl Cayman cũng đăng tải tuyên bố có nội dung tương tự. Nhất thời làn sóng nghị luận thi nhau nổi lên trên khắp Liên Bang. Nội bộ chia rẽ của Thượng nghị viện cũng là lần đầu tiên bị tr4n trụi phơi bày trước công chúng.
Khi Adrian về đến nhà, Chung Yến không có trong phòng. Hắn cởi áo khoác ra đằng sau tìm người, phát hiện Chung Yến đang ở trên người Thỏ bự để nhổ lông cho nó.
Con thỏ non này mấy ngày gần đây đang thay lông, ngày nào cũng sẽ bị rụng một lượng lông lớn. Hàng ngày mỗi khi Chung Yến chạy bộ đều có thể nhặt được một rổ đầy lông. Y nói muốn gom lông lại để làm khăn quàng cổ cho Adrian và mình.
“Em làm gì thế?” Adrian hỏi.
“Hở? Anh về sớm thế?” Chung Yến nói, “Mấy ngày nữa em phải đi rồi. Vừa nãy em liên hệ với tiệm làm khăn, lông rụng vẫn chưa đủ mà hôm nay phải gửi đi rồi, nhổ thêm ít nữa là đủ.”
“Để tôi giúp em.” Adrian nói, không đợi một câu ‘không cần’ của Chung Yến nói ra miệng, hắn đã tiến tay nhỏ mấy nhúm lông thỏ bên dưới cho vào giỏ của Chung Yến.
“Ai bảo anh kéo lông nó!” Chung Yến kêu lên.
Adrian một tay cầm lông thỏ không biết làm sao: “Không phải em cũng đang kéo sao?”
“Kéo gì chứ?” Chung Yến tức giận nói, “Có nhiều lông rụng rồi kẹt trên người nó chưa rơi xuống, em chỉ đang nhặt ra thôi!”
Giống như mọi lần nấu ăn hoặc dọn vệ sinh trong bếp, Adrian – lần nào có ý định giúp cũng chỉ gây thêm trở ngại – bị đuổi đi, đành phải hậm hực trừng Thỏ bự một cái. Chung Yến sắp phải đi rồi, chờ Chung Yến đi hắn phải cạo trọc con thỏ này làm chăn lông thỏ mới được.