Stalvern dùng ánh mắt dò xét nhìn Chung Yến, tựa như đang ước lượng xem lời y nói có bao nhiêu đáng tin cậy. Chung Yến nhíu mày nói: “Ngài không muốn biết người ban đầu Điệp đề nghị cho tôi là ai sao? Ngài không hứng thú, hay là… thật ra ngài đã sớm biết rồi? Dù sao quan hệ huyết thống của người kia và ngài hình như cũng khá gần nhỉ.”
Nếu như nói vừa nãy trên mặt Stalvern có mấy phần là giả vờ, thì hiện giờ ông ta mới thật sự đổi sắc mặt. Vừa rồi Chung Yến chủ động ám chỉ việc y và Adrian thành đôi là do chính y động tay động chân, Stalvern tuy trên mặt kinh ngạc nhưng trong lòng lại không mấy tin tưởng. Bởi vì việc hôn nhân của Chung Yến ông ta cũng xem như biết chút nội tình, lời Chung Yến có thể chỉ là căn cứ vào kết quả để bịa bừa mà thôi. Nhưng tới khi Chung Yến nói ra lời này, vậy thật sự chứng tỏ rằng y biết thật, cũng thật sự nhúng tay vào việc ghép đôi của bản thân.
Vẻ mặt Stalvern thay đổi mấy lần, cuối cùng cười lạnh nối: “Thì ra là vậy, quả nhiên cậu đã sắp xếp cục diện từ mấy năm trước… Khi tuyên bố người phù hợp nhất với cậu là thằng cháu trai không nên thân của ta, ta còn tưởng trong quá trình đã xảy ra điều gì sai sót. Hoá ra không phải sai sót, mà là cậu chủ động tìm Điệp, yêu cầu nó đổi đối tượng ghép đôi với mình thành thằng bất hiếu kia.”
“Đúng vậy. Năm ngoái tôi vì chuyện này mà đã tới tầng thứ chín. Sau khi tôi nói rõ ý đồ, Điệp nói với tôi rằng trước đó nó đã có lựa chọn người phù hợp nhất với tôi rồi, tôi vừa nhìn họ Yate của người kia đã hiểu… Chỉ sợ không phải do Điệp lựa chọn người phù hợp nhất, mà là ngài chọn phải không?”
Stalvern không phủ nhận. Sau khi ông ta từ chức, rất nhanh sau đó đã đạt thành hợp tác với Chung Yến. Chẳng qua người thừa kế có quan hệ ruột thịt thì đã chạy trốn, Chung Yến lại là người ngoài, không thể kế thừa nhà họ Yate. Hơn nữa Chung Yến khi còn trẻ thì không sao, y chỉ có thể dựa vào ông ta, vậy nếu mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau thì sao? Ông ta nhất định phải nghĩ ra cách trói buộc Chung Yến vào gia tộc họ mới được.
Chung Yến là một đứa cô nhi, không có người thân nào khác, biện pháp trói buộc tốt nhất chính là hôn nhân.
Toà Nghị viện Tối cao có tổng cộng chín tầng, tầng thứ tám là nơi chuyên dụng cho Hội nghị bàn tròn, chỉ có Thượng nghị viên cùng trợ lý của họ mới có thể đi lên. Tầng chín càng thêm ít người đặt chân tới hơn —— thế nhân đều truyền tai nhau rằng, tầng thứ chín chính là vị trí bản thể của Điệp. Bất kể có phải hay không, tầng thứ chín là nơi chỉ có mười hai Thượng nghị viên có quyền hạn đi lên. Năm đầu tiên sau khi Stalvern về hưu, vì chậm chạp không có người tiếp nhận vị trí bỏ trống nên quyền hạn của ông ta tạm thời chưa bị xoá mất. Vậy nên ông ta mượn cơ hội trở về nghị viện xử lý công việc để mật đàm với Điệp hai lần.
Chuyện này ở Nghị viện tối cao không phải bí mật gì. Không lâu sau đó Chung Yến thượng vị, tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng hai lần đó Stalvern đã tiến cử Chung Yến cho Điệp mà thôi. Trên thực tế, chỉ có Stalvern tự biết rằng Điệp rất rộng lượng với nhà họ Yate luôn trung thành tận tâm, ngay lần đầu tiên ông ta tiến cử nó đã đồng ý rồi, còn lần thứ hai ông ta tìm nó lại là vì chuyện hôn sự của Chung Yến.
Khi đó tuổi Chung Yến còn chưa lớn. Tuổi thọ con người kéo dài khiến tuổi kết hôn cũng trở nên muộn hơn. Ba mươi tuổi mới kết hôn là chuyện rất bình thường. Thời điểm đó đối với Chung Yến dường như hơi sớm, huống hồ ông ta còn mới vừa đưa Chung Yến lên vị trí ấy. Đột nhiên Điệp tuyên bố y và một trong những người thừa kế nhà họ Yate là bạn đời phù hợp nhất không khỏi cũng quá trắng trợn, dù là bên ngoài hay trong nghị viện nói ra đều không dễ nghe, không ngại cứ kéo dài thêm mấy năm nữa.
Việc này cứ thế quyết định, Điệp hứa hẹn sẽ chọn một trong đám con cháu nhà họ Yate để ghép đôi cho Chung Yến. Trong hai năm này Stalvern thật ra đã trù bị mấy phương án, thăm dò rõ ràng hết tất cả con cháu nam nữ trong dòng họ. Đến lúc đó, dù người Điệp chọn có là ai, ông ta cũng đều có thể khống chế được tình hình. Chẳng qua ông ta lại không ngờ được rằng người đó sẽ là Adrian.
Tuy nói Adrian đúng thật cũng là con cháu nhà họ Yate, Điệp thực sự đã tuân thủ lời hứa, nhưng Stalvern mất ăn mất ngủ mấy ngày cũng không nắm chắc thâm ý đằng sau một chiêu này. Về sau Chung Yến chủ động tới xin đến tinh khu Navi tìm tòi thực hư, ông ta mới ít nhiều khẳng định được rằng: Có lẽ giằng co với tinh khu Navi đã quá lâu, Điệp cũng bắt đầu gấp rồi. Đây chính là lí do vì sao khi ấy mặc dù phương án của Chung Yến có hơi không hợp lý và liều lĩnh nhưng Stalvern vẫn dốc sức ủng hộ. Ông ta coi hành vi của Chung Yến là được Điệp ở phía sau bày mưu.
Stalvern tự sắp xếp tiền căn hậu quả như ý, lúc này mới nói: “Thế mà Điệp lại có thể đồng ý lời thỉnh cầu của cậu, ghép đôi cậu với thằng nhóc kia.”
“Khi đó tất cả mọi người đều nói tôi là con rối của ngài, Thượng nghị viên như tôi có hay không cũng chẳng có mấy tác dụng. Tôi thỉnh cầu nó cho tôi một cơ hội lập chiến tích, phá vỡ cục diện bế tắc của Thủ đô tinh.” Chung Yến cười nói, “Không phải tôi đã làm được rồi sao?”
Stalvern châm chọc nói: “Không sai, nhưng không phải chỉ là phá vỡ cục diễn bế tắc thôi sao? Lúc này đã sắp trở thành thế chết rồi. Giúp Thủ đô tinh phá vỡ cục diện bế tắc là giả, cậu nóng lòng xây dựng chiến tích cho bản thân mới là thật.”
“Sống từ chỗ chết, không phá thì không xây lại được, đối với Thủ đô tinh chưa chắc đã không phải chuyện tốt.” Chung Yến hững hờ nói, “Vậy ngài nghĩ sao?”
“Ta khinh thường việc cùng cậu chia sẻ, nhưng…” Stalvern chậm rãi nói, “Nhưng ta cũng sẽ không thấy Điệp chết mà không cứu. Chúng ta bàn chi tiết cụ thể đi.”
Thành rồi.
Chung Yến khẽ thở phào trong lòng, ngoài mặt mỉm cười thuật lại toàn bộ kế hoạch luận tội.
Từ sau khi Chung Yến dưỡng thương ở tinh khu Navi mấy tháng mới trở về, bầu không khí trong toà Thượng nghị viện Thủ đô tinh đã trở nên kỳ lạ.
Vị Thượng nghị viên này giờ đã khác xưa. Bây giờ y kết hôn cùng sếp sòng của quân đội Navi, đủ loại dấu hiệu cho thấy quan hệ của họ sau khi kết hôn —— chí ít là quan hệ họ muốn thể hiện cho thế nhân nhìn —— còn rất hài hoà. Nói cách khác, phía sau Chung Yến có quân đội Navi làm chỗ dựa. Mà ngay lúc Nghị viện bị bàn dân thiên hạ chỉ mũi mắng chửi, thì Chung Yến vì thời gian dài không có mặt ở Thủ đô tinh, lại thêm ngay lập tức phát biểu tuyên bố phủi sạch quan hệ, lòng oán giận của người dân đối với Thủ đô tinh không có chút nào lan tới y.
Càng khiến người ta không hiểu chính là, việc đầu tiên làm sau khi trở lại Thủ đô tinh của Nghị viên Chung Yến này là bái phỏng gia chủ nhà họ Yate. Chuyến này đi suốt cả buổi sáng cũng chưa thấy người đi ra, cho tới lúc trời đã tối, y mới ra khỏi nhà họ Yate, hôm sau mới trở lại Nghị viện làm việc —— Nhà họ Yate và chỉ huy Yate hẳn là thù công thêm thù riêng, không đội trời chung; thời gian lâu như vậy, Chung Yến và lão Yate rốt cuộc đã nói với nhau những gì?
Người quan tâm đến chuyện này, có một phần nhỏ rất nhanh sau đó được lão Yate liên hệ, biết được đáp án.
Trong mấy ngày lão Yate bắt đầu thông báo kế hoạch của y tới đảng bảo thủ, Chung Yến lại tới Nghị viện Tối cao đi làm như thường. Y mặc dù phủi tay mặc kể không để ý tới Lệnh Vinh quang lần này, nhưng những công việc không thể xử lý từ xa mấy tháng nay cũng làm y phải bù đầu vì bận rộn. Hôm nay phải tới lúc sắc trời đã tối đen y mới đi ra khỏi Nghị viện.
Trên xe y chưa từng có nhiều người ngồi như lúc này. Hai vệ sĩ Adrian cho y ngồi ở ghế trước, Intron và y cùng ngồi phía sau. Gần đây tình hình rất căng thẳng, đi ngoài đường một mình trong đêm không an toàn nên y dứt khoát cho Intron ngồi cùng xe, đưa cậu ta về nhà.
Vừa lên xe, Chung Yến đã nói: “Mở thiết bị nhiễu sóng đi.”
Intron hơi do dự nhưng vẫn nghe lời mở thiết bị, sau đó mới nói: “Ngài Chung, mỗi ngày chúng ta vừa lên xe đều mở máy cản tín hiệu liệu có khiến trí tuệ nhân tạo cảm thấy bất thường không?”
Chung Yến khẽ cười nói: “Cậu nghĩ chúng ta là người dùng nhiều nhất sao? Hiện giờ mười hai Thượng nghị viên chỉ sợ ai cũng dùng. Lầu cao sắp đổ, còn có ai không có kế hoạch bí mật muốn cùng thương lượng với cấp dưới chứ? Lại nói, bị trí tuệ nhân tạo phát hiện thì sao, nó…” Chẳng mấy nữa sẽ trở nên vô dụng thôi.
Dù đã mở thiết bị chắn tín hiệu nhưng Chung Yến vẫn cẩn thận không nói ra câu này, ngược lại hỏi: “Hôm nay tình huống bên ngoài thế nào?”
“Không khác hai ngày trước mấy.” Intron nói, “Quân đội Navi một mực không rút khỏi Học viện tinh, thiết bị giám sát đều đã bị phá sạch. Hiện giờ không ai biết tình hình trên Học viện tinh ra sao cả. Chẳng qua xem các bài đăng của học sinh ở đó trên cộng đồng ảo thì có vẻ họ rất thoải mái, các cửa hàng bên trong vẫn vận hành bình thường, còn không cần lên lớp.
Tuy đoàn quân vũ khí hạng nặng khiến các quân đội khác nghe tin mà sợ mất mật đã trở lại tinh khu Navi sau khi xử lý hai nhánh quân khác, nhưng quân đội Navi có chỉ huy toạ trấn tại Học viện tinh vẫn chậm chạp không lui binh, khiến Thủ đô tinh như ngồi bàn chông —— Học viện tinh cách Thủ đô tinh quá gần.
Chính vì áp lực này khiến Thủ đô tinh càng thêm vội vàng trấn an lòng dân. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, dưới sự thôi thúc của Stalvern và Chung Yến, nghị án luận tội đã gần chuẩn bị xong, chỉ còn chờ trau chuốt thêm.
Vì đi đường vòng đưa Intron về nên tới khi Chung Yến trở về nhà đã là đêm khuya.
Khu chung cư này vị trí rất đắc địa, bên trong đều là khu nhà ở cao cấp. Hầm để xe bên dưới là loại riêng của từng nhà, từ hầm để xe có thang máy tới thẳng căn hộ của mình, tính riêng tư cực cao. Năm đó Chung Yến chính là nhìn trúng điểm này nên mới mua một căn chung cư đắt đến vậy.
Căn hộ này chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ loại đơn, không có phòng trống hay giường ngủ nào khác. Chung Yến tạm thời thuê phòng ở bên ngoài cho sáu vệ sĩ kia ở. Hai người hôm nay phụ trách đưa đón y chỉ lái xe đến gara, mắt thấy y đã vào thang máy về nhà mình mới rời đi.
Chung Yến một mình đứng trong thang máy, xem lại lịch sử tin nhắn của mình và Adrian. Y làm việc dưới mí mắt của Điệp, không thể thường xuyên liên hệ với Adrian. Mấy ngày này hai người chỉ theo thông lệ gửi nhau mấy tin báo bình an mà thôi.
Chung Yến vừa suy nghĩ vừa ra khỏi thang máy nội bộ thì bỗng sững sờ.
Đèn trong phòng khách đang sáng. Đèn trong phòng khách của chung cư là loại đèn cảm ứng, chỉ khi có người ở nhà thì đèn mới sáng được. Vẻ mặt Chung Yến thay đổi, phản ứng đầu tiên của y là lập tức đè nút kết nối cấp cứu khẩn cấp với vệ sĩ. Cũng vào lúc này, một bóng đen từ sau lưng y đánh tới, che miệng y d3 xuong salon.
Chung Yến theo bản năng giãy dụa, chỉ nghe một giọng nam trầm thấp mà y vẫn ngày nhớ đêm mong ghé vào tai mình nói: “Không được nhúc nhích, tôi là cướp vũ trụ tới cướp sắc đây.”