Không Còn Đường Lui

Chương 105: Phiên ngoại 2



Cố nhân cố sự(1)
Sáng sớm Phùng thanh tra vừa vào căn cứ tổng bộ lập tức đá cửa đem Vương cảnh quan kéo ra bên ngoài phòng làm việc, một đám người ở một bên xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện đang cố rướn cổ nhìn thấy Vương Thanh cầm trên tay hai phần thức ăn sáng cho hai người, thầm nghĩ đây là lại chọc Phùng Sir của chúng ta tạc mao rồi a.
“Ai nha, không ăn chính là lãng phí đó, đến đến đến anh em giúp anh giải quyết.” Tiểu đội cách vách bên cạnh cười đùa hí hửng nhìn Vương Thanh đang nhíu chặt lông mày, lập tức tận dụng cơ hội vui đùa giải trí.
Vương Thanh hung hăng trừng mắt, “Mau chóng cút cho tôi —— tôi thích ăn phần hai người không được sao?”
Cấp dưới cũng không còn trêu ghẹo Vương Thanh nữa, chẳng qua là cười sằng sặc không ngừng, Vương Thanh bị chọc tức đến cả mặt đỏ bừng, vẫn kiên trì tiếp tục gõ cửa phòng làm việc của Phùng Kiến Vũ, người ở bên trong cũng không thèm phản ứng với hắn.
Vương Thanh đưa tay khoác lên tay nắm cửa, thử dò xét hỏi: “Đại Vũ, anh đi vào a?” Hỏi thôi cũng biết Phùng Kiến Vũ sẽ không trả lời hắn, dứt khoát đẩy cửa đi vào. Vừa lách người vào một nửa, một quyển sách thẳng tắp bay tới, Vương Thanh khinh xa thục lộ(2) nâng lên tay trái ngăn cản, quyển sách cứ như vậy đập vào cánh tay hắn rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Phùng Kiến Vũ một cái nháy mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào Vương Thanh, sắc mặt không vui, nhìn thấy cũng không có đau lòng hắn một chút nào, lại cúi đầu tiếp tục xem danh sách chiêu mộ của học viên mới, đang lướt nhìn, chợt trong ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, đem tờ giấy kia lật qua lật lại xem mấy lần.
Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ một tay chống ngang lưng, một tay lật lật tập giấy văn kiện trước mắt, nội tâm yên lặng áy náy chốc lát, nhặt lên quyển sách trên đất, vội vội vàng vàng lê thân đến trước người nọ, “Tức giận thì vẫn phải ăn điểm tâm có đúng không ……” Hắn mềm giọng, lại bổ sung, “Anh mua là cháo.”
Phùng Kiến Vũ từ trong phòng làm việc lách người đi ra, bị hắn chọc giận đến không kiểm soát trợn trắng mắt.
Điện thoại nội tuyến vang lên, Dư Hạo Viễn thông báo cho Phùng Kiến Vũ biết học viên mới chiêu mộ sẽ lập tức đến tổng bộ, để cho cậu làm một chút chuẩn bị chốc nữa nói chuyện.
“93310.” Phùng Kiến Vũ tắt máy vi tính, cắn răng nghiến lợi nói ra câu nói đầu tiên từ lúc buổi sáng tỉnh dậy cùng Vương Thanh, là số hiệu cảnh viên của hắn.
Vương Thanh lập tức đứng nghiêm, chào một cái, “Có.”
Phùng Kiến Vũ đỡ hông đứng dậy, để chính mình bình tĩnh chốc lát, “Tôi bây giờ nghiêm trọng cảnh cáo anh, nếu như lần sau phát sinh loại tình huống như tối hôm qua lần nữa, cấp trên sẽ mạnh mẽ không khoan nhượng thu hồi súng của anh.” Dứt lời liền phóng ánh mắt hung tợn một đường trực tiếp đâm vào Vương Thanh, thấy Vương Thanh cả người một trận giật mình.
“Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau ! ” ... mới là lạ.
Ước chừng mười phút sau, đám củ cải nhỏ bị mang vào căn cứ. Phùng Kiến Vũ mới vừa sửa sang lại ống tay áo sơ mi, không nhanh không chậm từ bên cạnh bàn hội nghị nhỏ đứng dậy, cho người ta một loại khí thế cực kỳ nghiêm cẩn. Ánh mắt của cậu thẳng tắp một đường quét qua những khuôn mặt còn có đôi nét bồng bột, lúc quét mắt đến hàng thứ hai phía bên trái đếm qua thì hơi dừng lại một chút, lại không nói gì, Vương Thanh đứng ở một bên hiển nhiên cũng ngẩn người.
Đúng là Bạch Lạc Bình, Phùng Kiến Vũ mới vừa rồi còn tưởng rằng mình nhìn lầm tài liệu.
Bạch Lạc Bình đứng ở đó cũng chú ý đến Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ phía đối diện, cậu ta vẫn như cũ duy trì tư thế đứng nghiêm, trên mặt không có nhiều biểu lộ gì. Phùng Kiến Vũ tự nhiên cũng biết vào lúc này không phải là thời cơ chào hỏi tốt gì, vẫn đi theo trình tự tiến hành một ít giáo trình nhập môn đơn giản nhất cùng với đám củ cải, cậu nói đến mức có chút khô cổ, người ở phía dưới chuyên tâm lắng nghe, Vương Thanh là do ỷ vào gần đây không có nhiệm vụ gì, hai chân bắt chéo ở một bên thưởng thức, cứ như vậy thoáng một cái đã đến giờ cơm.
Đám người căn cứ giải tán đã gần gần bảy tám phần, Bạch Lạc Bình cố ý đợi Phùng Kiến Vũ, tốc độ dọn dẹp giấy bút trong tay cũng chậm hơn một chút.
“Bạch Lạc Bình?” Phùng Kiến Vũ thử dò xét gọi một tiếng.
“Vũ ca, ” Bạch Lạc Bình vừa lúc ngẩng đầu, cười ứng tiếng, lại giải thích, “Lúc sau …… em xem tin tức, mới biết các anh là đang làm nhiệm vụ, cảm ơn anh ban đầu đã kéo em lại, sau đó em nói với người nhà muốn thi vào trường cảnh sát, nên đi học ngay.” Cậu ta do do dự dự, lực siết giấy bút trong tay lại dùng sức hơn, mới nói: “Anh đẹp trai thật đó —— đẹp trai trong tất cả mọi mặt luôn.”
Phùng Kiến Vũ bị đứa trẻ này chọc cho vui vẻ, bây giờ nhịn không được xoa xoa đầu Bạch Lạc Bình, thành tâm nói: “Cố gắng cho thật tốt, cậu còn chưa qua đợt thực tập đâu.”
Vương Thanh nhìn thấy trên mặt Bạch Lạc Bình dâng lên một tầng phiếm hồng, luôn đứng ở phía sau tức khắc hóa thân thành Sơn Tây Lão Trần đại giấm tinh(3), nhìn thấy hai người cứ mãi câu qua câu lại nói hoài không xong, không nhịn được kéo ống tay áo của Phùng Kiến Vũ, nhỏ giọng nói: “Đi ăn cơm.”
Bạch Lạc Bình lúc này mới bất chợt đưa ánh mắt nhìn sang, một bộ rất là hiển nhiên, “Vị này chính là cảnh quan lúc ban đầu cùng anh thi hành nhiệm vụ đi ……” Cười hắc hắc ứng tiếng, “Diễn đối tượng của anh.”
Vương Thanh giống như bị người đạp trúng cái đuôi, nhất thời xù lông, cũng không thèm đè nén khí thế nữa, không một chút cố kỵ đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, “Ai diễn? Chính là thật của thật ! Chính xác là đối tượng.” Tựa như phảng phất cảm thấy Bạch Lạc Bình không tin, hắn liền lập tức thực hiện ngay một nụ hôn nóng bỏng ngay tại hiện trường.
Phùng Kiến Vũ bất động thanh sắc liếc mắt, thành ra như rất quen thuộc rồi, lại hướng Bạch Lạc Bình xin lỗi cười cười, kéo người đi, “Đi đi đi, ăn không chết anh.” Bỏ lại một mình tiểu Bạch ca ở trong gió cả người xốc xếch.
Trên đường hai người đi đến căn tin, Vương Thanh như muốn dán dính vào trên người Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ hơi ngửa đầu, nhìn Vương Thanh một chút, “Anh đã từng tuổi này rồi, còn không ngại mất mặt.”
Vương Thanh giả vờ làm đôi mắt đẫm lệ tuôn trào, “Em chê anh lớn tuổi, muốn tìm tiểu thiếu niên nhỏ nhắn có phải hay không.”
Phùng Kiến Vũ nhịn không nổi, run rẫy bả vai cười không ngừng, biết là người nọ đang nói đùa, cũng thèm không để ý đến hắn nữa.
Vương Thanh đi ở một bên, vẫn như cũ tự xót thân thương phận, một mặt thương xuân bi thu, “Ai nha …… người ta cũng vì em mà dự thi trường cảnh sát, em xem em ngày ngày kìa, ở bên ngòai trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng thương anh đây khổ công tầng lớp thấp kém, ở cục cảnh một người làm tám việc, chỉ vì kiếm tiền nuôi gia đình ……”
Phùng Kiến Vũ bị hắn chọc trực tiếp nện một cái tát tay một vào ở trên lưng hắn, “Được rồi được rồi, thứ em có còn không đủ chia cho anh sao, đừng ở chỗ này làm chuyện buồn nôn nữa a, đợi lát nữa thì cơm trưa cũng không ăn được đâu.”
//
Vương Thanh trên mặt giả vờ như không có chuyện gì, không đến mấy ngày sau lúc Phùng Kiến Vũ vào phòng làm việc của Dư Hạo Viễn, lại nghe Dư Hạo Viễn nói Vương Thanh mấy ngày gần đây huấn luyện đám củ cải nhỏ mới đến thủ đoạn cực kỳ ác liệt, chuyên chọn ra những việc mệt nhất bẩn nhất khổ nhất, có lúc theo dõi một mục tiêu, có thể làm cho bọn họ đi bộ lượn quanh Lĩnh Thủy Thành gần hơn cả nửa ngày. Phùng Kiến Vũ ngồi ở đối diện Dư Hạo Viễn, bất động thanh sắc nhíu mày, cậu đại khái có thể đoán được là nguyên nhân gì. Ngược lại cũng cho qua, quyền đương cũng nên rèn luyện rèn luyện những mầm cây non đối với cõi lòng mong đợi tương lai mù quáng này đi.
Dư Hạo Viễn ngồi ở đó đầu lúc lắc lúc lắc nhìn điện thoại di động, Phùng Kiến Vũ giao phó xong công tác, rốt cuộc là nhàm chán, thuận miệng hỏi: “Ông đang làm gì vậy a?”
Dư Hạo Viễn đem vỏ hạt dưa bỏ vào trong gạt tàn thuốc ở bên tay, “Trả lời tin nhắn của Hổ Sa.”
Cái tên này hiện tại vừa quen thuộc lại như xa lạ, không đề cập đến cũng không nhớ ra được, nói ra thì lại không thể quên. Phùng Kiến Vũ nhớ đến cái đêm của bao nhiêu năm trước đó, cậu từ trong nhà của người đàn ông kia liều mạng chạy ra ngoài tìm Vương Thanh, còn để lại một câu khi hành động kết thúc mời người nọ ăn cơm, rốt cuộc vẫn là chưa có ăn được, không nguyên do cảm thấy tự buồn cười. Phùng Kiến Vũ mở miệng hỏi: “Hổ Sa hiện tại như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào? Sau khi mấy năm trước rửa tay gác kiếm, chỉ có một mình bay loạn khắp thế giới, bây giờ tính toán định cư nước Đức, cũng bởi vì người vì hắn mà tạ thế, lớn lên dáng dấp có chút giống cậu ……” Dư Hạo Viễn đại khái ý thức được chút chuyện không nên nói, vội vàng dừng lại, vòng vo miệng, “Thời điểm người kia còn sống, cùng Hổ Sa nói sau này muốn ở nơi đó. Khi còn sống không thể đi, Hổ Sa cũng xem như là thay người nọ làm tròn nguyện vọng này đi,trởt mình một cái trở thành đại tình thánh yêu.”
—— Dáng dấp cậu cùng với cậu ấy, cũng không quá giống nhau.
Lúc Hổ Sa cùng cậu nói ra câu nói này, cậu cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, người đàn ông này thật là đủ buồn nôn, đến nơi nào cũng phải tú ân tú ái nói về vị kia nhà hắn. Phùng Kiến Vũ ý cười loan trong mắt, tiếp ứng lời của Dư Hạo Viễn, “Anh ta vẫn là nên làm một đại tình thánh, không thích hợp làm hắc lão đại.”
Điện thoại di động linh vang một tiếng, Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn, trên màn ảnh hiện ra một cái tin nhắn.
Vương tiểu đệ: Còn chưa giao phó xong sao? Anh có mua takoyaki bạch tuột, mau xuống mau xuống.
Phùng Kiến Vũ không thể làm gì khác hơn nhún nhún vai —— nơi nào còn quản được người khác, nhà mình còn đang nuôi một ông phật sống đây kìa.
Cùng Dư Hạo Viễn nói lời tạm biệt, Phùng Kiến Vũ đẩy ra cửa phòng làm việc. Vương Thanh đang đứng ở tầng một đợi cậu.
Nút áo khoác tây trang tùy ý mở ra, dựa lưng ở bên cạnh bàn làm việc trống, một tay cầm cái túi đựng hộp takoyaki bạch tuột, cũng không quên cùng đồng nghiệp ở bên cạnh nói huyên thuyên, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lia về hướng cửa phòng làm việc của Dư Hạo Viễn ở lầu hai, lúc nhìn thấy được Phùng Kiến Vũ, bày ta một nụ cười rực rỡ ấm áp đầy sáng láng, nâng hông đứng dậy quơ quơ cái túi trong tay.
Cõi lòng Phùng Kiến Vũ cứ như vậy ấm áp lên, thoáng một cái đã qua bao nhiêu năm, bỗng dưng trong khoảnh khắc như vậy, vẫn có thể nhớ lại cảm giác động tâm lúc ban đầu.
Thời gian là thứ tốt nhất để rèn luyện con người, sắc bén thành trơn nhẵn, sắc sảo thành mềm mại, mang đi tiếng ve kêu, mang đi lá thu rụng, nhưng cũng rất từ bi đem anh vĩnh viễn lưu lại ở bên cạnh em.
Ban đêm, tiếng thở dốc thay nhau vang lên. Xem như những ngày gần đây trải qua quá nhiều cố nhân cố sự, không nhịn được vạn thiên cảm xúc, hai người cũng phá lệ nhiệt tình kết hợp. Cho dù là một cái hôn, một cái động, một cái ôm cũnh đều phải đem phần nhu tình kia trào ra cực hạn.
Trong chuyện tình luôn là khiến cho người ta không ngừng trầm luân như mộng, nhưng mười ngón tay đan chặc chế trụ kia lại khiến cho hết thảy đều chân thật đến mức nhịp tim rung động, không ngừng chấn động trong lồng ngực. Anh ở đây, anh thuộc về em, anh và em cùng tồn tại.
“Thoải mái không?” Vương Thanh hôn một cái lên ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, tranh thủ lúc rãnh rỗi buông lời lưu manh.
“Ít nói nhảm, buổi tối anh có ăn cơm không đó.” Phùng Kiến Vũ cong lên khóe miệng, sảng lãng cười, lời trong miệng chỉ một câu mà thở dốc ba lần.
Gió đêm nhẹ nhàng phảng phất mang theo dư vị ấm áp của cuối hè còn sót lại, an nhiên tĩnh lặng, dấy lên một phòng nồng nhiệt kiều diễm.
- Hoàn phiên ngoại 2 -
________________________
(1) Cố nhân cố sự: Người cũ chuyện cũ.
(2) Khinh xa thục lộ: Quen việc dễ làm.
(3) Sơn Tây Lão Trần đại giấm tinh: giấm Lão Trần một nhãn hiệu giấm nâu truyền thống nổi tiếng ở huyện Thanh Từ – thành phố Thái Nguyên, thuộc tỉnh Sơn Tây đã có gần 100 doanh nghiệp sản xuất giấm, với sản lượng giấm hàng năm, giấm Lão Trần đã sản xuất 10 vạn tấn trở lên, được mệnh danh là “vùng đất giấm”  của Trung Quốc.