Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác

Chương 59: C59



"Tony, i miss You" ( Tony, em nhớ anh)  cô tặng thêm cho anh một cái ôm nhưng bị Mặc Thần liếc lên thu về
Tony bật cười, lúc này Lệ Thương mới để ý đến người bên cạnh Tony, cô gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi che giấu sự sửng sốt đến trợn mắt của mình. Mặc Thần mặt vẫn tỉnh bơ như biết trước nhưng đã âm thầm quan sát từ lâu.
"Anh muốn mời hai người đến đám cưới của anh với Mạc Trinh" Tony nắm tay an ủi Mạc Trinh rồi tung một quả bom lớn
" Hai người? Kết hôn" Lần này cô sửng sốt lắp bắp không nói nên lời
"Ừm" Tony cười híp mắt
"Lệ...À không chị Lệ Thương, chị cho em xin lỗi vì những chuyện em đã làm với chị, em cảm ơn chị đã xin giảm án cho chị em, gia đình em mang ơn chị , em thật sự không dám nhìn mặt chị nữa " Mạc Trinh nắm tay cô mắt đã vương giọt lệ
"Không sao, những chuyện cô làm với tôi không là gì đâu, thật ra tôi muốn cô trả ơn cho tôi bằng việc đối xử tốt với Tony và tiếp tục làm tại tập đoàn, cô là một người có tài năng nhưng chỉ cần cô bỏ tính kiêu ngạo đi thì cô sẽ rất thành công"
"Mà em thật không biết hai người quen nhau khi nào nha" Lệ Thương xuýt xoa mắt híp lại một đường tinh ranh
"Từ khi anh chạy đi tính sổ với cô ấy vì đã làm hại em" Tony ôm vai Mạc Trinh
"A, ha vậy em không phải là bà mối sao? Hai người phải cảm ơn em nhé"
"Đám cưới tổ chức khi nào? " Mặc Thần  lạnh lùng
"Ngày đầu tiên của tháng sau"

"Anh Thần, em xin lỗi"
"Cô ấy sao tôi vậy" Mặc Thần cao ngạo không muốn nói từ tha lỗi, từ trước đến nay đây là lần đầu anh tha lỗi cho một người vì người con gái của anh
"Này, sao anh vẫn chưa gạt bỏ danh phận tình địch ra khỏi người tôi thế? Bây giờ người tôi yêu là tiểu Trinh đó"
"Ừm"
"Ừm? Anh ừm cái gì? Làm bạn tốt đi"
"Ừm"
"Thôi mệt hai anh quá "
"Này Lệ Thương, em có cần phải làm thế không? "
"Em làm sao? "
"Cổ em, đẹp lắm"
Lệ Thương nhận gương từ tay Mạc Trinh lên soi, cô đỏ mặt liếc Mặc Thần đang dịch ghế ra xa "đồ lưu manh "
___________
"Này, anh dậy đi, em hỏi cái này" Lệ Thương đang chăm chú làm việc nhìn anh đang ngủ ý nghĩ bật sáng như bóng đèn len lỏi cô nheo mắt, thời cơ trả thù đã đến
"Anh buồn ngủ" Mặc Thần vẫn rúc trong chăn
" Anh, dậy" Cô kéo anh dậy vỗ vỗ vào mặt, Mặc Thần cau có
"Anh có yêu em không? "
"Yêu" Mặc Thần đổ gục xuống tấm chăn mềm mại tiếp tục ngủ
Cô kéo anh dậy " Vậy anh phải thể hiện bằng hành động em mới tin"
"Em gọi anh dậy chỉ vì cái này? "
"Ừm" Cô gật gật đầu

"Sao không nói sớm? "



30 phút sau

"Cố lên, chồng yêu, anh xem đã toát mồ hôi chưa? " Lệ Thương phấn khích cười thầm trong lòng
"Chưa" Mặc Thần bị lôi cổ đi bật cóc suốt 30 phút hậm hực
" Vậy, chuyển cái khác, anh chạy đi"
"Em muốn anh toát mồ hôi thì hai chúng ta trực tiếp làm một hiệp đảm bảo mồ hôi ra như tắm, anh chịu hết nổi rồi"
"Thế anh có yêu em không? "
"... " Anh chàng nào đó lại chạy suốt 30 phút nữa, mồ hôi cuối cùng cũng chịu toát ra
"Tốt lắm, chất liệu vải kém không thấm nổi mồ hôi luôn "
"Em phải bù cho anh " Mặc Thần bế cô chạy một mạch về nhà trực tiếp đem thân thể hai người vã ra như tắm nhưng người mệt không phải anh chỉ có cô.
Lệ Thương thầm trách trí óc mình thông minh nhất thời không hề nghĩ đến hậu quả để anh chiếm lợi ích.

"Vợ, lấy anh nhé? " Mặc Thần ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói
Lệ Thương mơ màng, mí mắt nâng lên lại hạ xuống cuối cùng là ngủ say để người nào đó thở dài thất vọng
_______
"Ưm" Cô vừa mở cửa để tới tập đoàn đã bị một mảnh vải tẩm thuốc mê bịt kín miệng, ý thức mơ hồ rồi ngất đi mà chưa kịp kêu anh đến cứu
"Này, tôi vì cậu mà trở thành tên bắt cóc phụ nữ trả công đi" Mục Trần lái phi cơ của Mặc Thần tới, thầm ai oán, đường đường là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp giày mà lại giúp cậu ta bắt cóc vợ
Người kia lạnh lùng " Nếu cô ấy sứt mẻ chỗ nào tôi bắt cậu trả gấp 10 lần" Rồi dập máy
Mục Trần rủa 18 đời tổ tông nhà hắn chuyên tâm lái phi cờ đến điểm hẹn
Máy bay vừa đáp xuống là lúc Lệ Thương tỉnh lại, tay chân không hề bị trói, tóc tai bay tán loạn gió thổi vù vù bên tai, cơ thể rung lắc kịch liệt một hồi, cô gỡ khăn bịt mặt ngơ ngác nhìn Mục Trần rồi lại nhìn xuống thứ mình thấy. Mặc Thần đứng giữa một hình trái tim kết bằng hoa hồng cực lớn, bên trên ghi chữ lớn không để em làm vợ thằng khác làm cô bật cười, bên cạnh là dòng sông bảy sắc màu làm cô kinh ngạc,khói bay lên mờ mờ ảo ảo như bước vào chốn tiên bồng, đằng sau là một khách sạn trang hoàng lộng lẫy cô hít sâu ép tim đập chậm lại. Máy bay dừng hẳn, cô tháo dây an toàn bước xuống tạm biệt Mục Trần cô tiến tới chỗ người đàn ông đang mỉm cười đợi mình, màn hình lớn phía sau là những kỉ niệm của hai người được phát lên, nên xếp thành hàng thẳng tắp dẫn lối cho cô bước vào.
Tim đập hỗn loạn khó tin nhìn anh, Mặc Thần cười tươi nhìn cô ngay lúc này từ dưới mặt đất nhô lên là một chiếc hộp chứa móc khóa tình yêu của cô và anh cùng một chiếc nhẫn đơn giản mà tinh tế, cô ngỡ ngàng anh đã quỳ xuống từ lúc nào " Lệ Thương, chúng ta đã cùng trải qua bao nhiêu sóng gió, anh muốn che chở cho em và là người cùng em đi suốt cuộc đời này, anh muốn em làm vợ anh sinh con cho anh, em có muốn hợp tác với anh không? Lấy anh nhé? "
Cô hạnh phúc nhìn anh, nước mắt hạnh phúc sớm rơi, cô không nói được lời nào gật nhẹ đầu, Mặc Thần vui mừng đeo nhẫn cho cô, xúc cảm mát lạnh từ kim loại luồn vào tay, tim như có ngọn lửa bùng cháy làm nó nóng lên, anh lau nước mắt cho cô, hai người trao nhau một cái hôn nồng nàn. Hoa rơi, bướm lượn, chim hót, khung cảnh hữu tình thấm đượm tình yêu nồng nàn.