Không Đoán Được

Chương 19: Trăng hôm nay thật đẹp



Nhà riêng của Lam Thư Dung là một căn penthouse hạng sang có tên là Moonrise*.

*Moonrise: Thời điểm trăng lên

Bình thường nếu như không phải đi quay liên tục thì nàng đều ở đây. Ngoài đám người Tiểu Linh và người bạn thân Lộ Dĩ Hiên thì không ai biết đến chỗ này.

Bên cạnh dùng để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì đây cũng là nơi "tránh bão" rất tốt nếu như không may bị tóm lên hot search.

Lam Thư Dung quét nhận diện khuôn mặt vào nhà, Phạm Thanh Khê lại giống như rô bốt thành thực đi theo nàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt cảm giác khó hiểu đang nhảy múa trong lồng ngực.

"Thay dép trước đã."

Lần đầu tiên trông thấy bộ dáng ngơ ngác của Phạm Thanh Khê, trong lòng Lam Thư Dung không khỏi cảm thấy mềm nhũn.

Phạm Thanh Khê gật đầu, nhanh chóng cởi ra đôi giày cao gót rồi thay bằng một đôi dép bông mềm mại.

Lam Thư Dung cũng đem áo khoác lông cởi ra sau đó dựa người vào quầy bar trong phòng khách, ánh mắt nghiền ngẫm. Thế nên khi vừa ngẩng đầu, Phạm Thanh Khê đã đối diện với ánh mắt đó của nàng. Cô có chút không biết phải làm sao.

Phạm Thanh Khê hắng giọng: "Lam tiểu thư, tôi ngồi một lát rồi đi."

Lam Thư Dung làm như không nghe thấy, nàng xoay người đến trước tủ rượu, mấy ngón tay tinh tế lướt qua một lượt. Âm thanh va chạm cũng theo đó phát ra, tạo nên những giai điệu vô cùng dễ nghe.

"Uống chút gì đó cho ấm người không? Stolichnaya Elit, Merlot hay Glenfiddich?"

Lam Thư Dung đợi một hồi lâu vẫn không thấy Phạm Thanh Khê phản ứng, nàng đành phải đi đến bên cạnh cô: "Phạm tổng?"

Phạm Thanh Khê thoáng hoàn hồn: "Có bia không?"

Lam Thư Dung hơi nhướng mày: "Để tôi xem thử."

Nàng nói xong liền đi đến tủ lạnh lục lọi một hồi mới mang ra được mấy lon bia cùng một ít khô mực đóng gói, sau đó ôm tất cả ra ban công rồi ngoắc ngoắc Phạm Thanh Khê.

Phạm Thanh Khê nghiêng người đứng dậy, thả nhẹ bước chân đi theo nàng.

Căn penthouse này bốn mặt đều là kính, cảm giác đứng từ trên cao có thể nhìn thu hết bầu trời đêm vào mắt. Ngoài ban công có một bộ bàn ghế được chuẩn bị sẵn, nhìn qua liền biết chủ nhân nơi này rất thường xuyên ngồi ở đó thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

Chỉ là còn chưa đi đến ban công, Phạm Thanh Khê đã bị thu hút bởi một bức tranh sơn dầu được treo gần đó.

Trong tranh có một bé gái đang cầm một bông hồng đỏ xuyên qua màn đêm tìm đến nơi có ánh sáng mặt trời. Nhìn qua thì có hơi u tối nhưng nhìn kỹ lại cho người ta cảm giác ấm áp và tươi sáng.

"Cô thích nó sao?"

Lam Thư Dung sau khi mang đống đồ ăn đặt bên ngoài vẫn không thấy Phạm Thanh Khê ra đến. Vừa định quay lại tìm thì thấy cô thất thần đứng đó nên mới lên tiếng hỏi.

"Cái này nên hỏi cô mới đúng."

Lam Thư Dung bật cười: "Đương nhiên. Đây là tranh của Tống Thanh Đài. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với hội họa tôi đã xem bà ấy là thần tượng. Chỉ tiếc là bà ấy ra đi quá sớm, số lượng tác phẩm cũng không nhiều. Khó khăn lắm tôi mới có được bức này đó nha."

Phạm Thanh Khê đảo mắt: "Ừ."

Cô nói xong thì thả bước đi về phía ban công, cũng tự nhiên ngồi xuống.

Lam Thư Dung cũng đi tới, đưa ngón tay chọt chọt vào bả vai cô: "Nè Phạm tổng, bình thường cô đều ít nói như vậy sao?"

Phạm Thanh Khê gật đầu: "Ừ."

Lam Thư Dung thấy vậy cũng không tiếp tục đề tài, đem mấy lon bia đẩy tới, sẵn tiện uống trước một ngụm.

Bây giờ đã quay ngày mới, Lạc Dương chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Bầu trời cao vời vợi, đen thẫm như một tấm vải nhung. Những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương trên nền trời đêm. Ánh trăng sáng vằng vặc như một chiếc đĩa bạc to đang lơ lửng trên cao.

Hay người lẳng lặng ngồi bên cạnh nhau, giống như vô cùng thân thiết rồi lại giống như muôn trùng xa cách.

"Trăng hôm nay thật đẹp."

Lam Thư Dung cảm thán.

Phạm Thanh Khê cũng gật đầu: "Đúng vậy."

"Hay là ngày mai cô nghỉ buổi sáng đi, tối nay ở lại đây, chỗ này của tôi vẫn còn phòng trống."

Phạm Thanh Khê nhìn nàng một lát, sau đó lại gật đầu. Dù gì bắt taxi giờ này đúng thật là không tiện lắm.

"Lúc tối cô nói cô học chuyên ngành Tài chính, vậy tại sao bây giờ lại chuyển sang làm ngành này?"

Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn về phía xa xăm, rất tự nhiên mở miệng: "Bởi vì được trả nhiều tiền."

Lam Thư Dung ah một tiếng: "Ở Anh cũng có thể kiếm tiền mà. Tôi mạnh dạn suy đoán cô trở về đây phần lớn là do giao tình?"

"À, còn có bà ngoại nữa."

Phạm Thanh Khê nghe xong cười cười, cũng không có phản bác.

"Còn cô, tại sao lại đi làm diễn viên?"

Lam Thư Dung đưa tay chống cằm, giả bộ tủi thân: "Bởi vì lúc trước nhà nghèo quá, đến cơm cũng không có ăn. Chỉ có thể làm diễn viên mới có thể đổi đời."

Sắc mặt Phạm Thanh Khê bởi vì mấy lời này mà có hơi trở nên nghiêm túc, cô nghiêng đầu: "Nói như vậy tôi lại phải nhìn cô bằng cặp mắt khác."

Lam Thư Dung bĩu môi: "Vậy trước giờ cô nhìn tôi bằng cặp mắt nào?"

Phạm Thanh Khê giả vờ nghiền ngẫm một lát sau đó nói ra mấy chữ: "Phú nhị đại xem tiền như cỏ rác, đi làm diễn viên cũng chỉ để giết thời gian."

Phụt!

"Cô đi guốc trong bụng tôi sao?"

Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Vậy xem ra tôi nói đúng rồi?"

"Cô thông minh như vậy, tôi vẫn nên thành thật một chút đúng không?"

Nàng vừa nói vừa nhìn cô, ánh mắt ý vị sâu xa.

Nhưng mà Phạm Thanh Khê chỉ nhìn nàng một lát rồi lại đưa mắt nhìn về phía những ánh đèn ở đằng xa.

"Cô đúng thật là đồ khúc gỗ. Nhưng mà không hiểu sao tôi lại thích khúc gỗ như cô."

Dừng một lát nàng lại nói: "Phạm tổng, cô đã từng yêu đương chưa?"

Phạm Thanh Khê nghe nàng hỏi thì không tự chủ siết chặt lon bia trong tay, sau đó lắc đầu: "Chưa từng."

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

Lam Thư Dung vừa xuất phát từ sự tò mò, vừa muốn từ chỗ cô tìm kiếm một cơ hội nào đó mà bản thân còn không thể xác định.

Im lặng một lát, rốt cuộc Phạm Thanh Khê cũng lên tiếng: "Cảm thấy vô vị."

"Còn cô?"

Lam Thư Dung khoanh hay tay trước ngực, hỏi ngược lại Phạm Thanh Khê: "Cô thấy sao?"

Đối với câu hỏi này, Phạm Thanh Khê từ chối trả lời. Cô không muốn trong men say đưa ra cái nhìn chủ quan về người khác, nhưng cũng muốn từ trong men say nghe được đáp án từ chỗ nàng.

Hình như có chút mâu thuẫn, đến cả Phạm Thanh Khê cũng không hiểu rõ bản thân rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Chỉ là Lam Thư Dung không có thuận theo, nàng chỉ cười cười rồi lắc lắc lon bia: "Đợi đến thời điểm thích hợp tôi sẽ nói cho cô nghe."

"Cạn."

"Cạn."

Hai người vừa nói chuyện vừa uống một hồi rốt cuộc cũng đem mấy lon bia giải quyết hết. Gió đêm vừa lúc thổi qua mang theo cảm giác lành lành, Lam Thư Dung không tự chủ rùng mình một cái.

"Hay là vào trong trước?"

"Có lạnh không?"

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cũng cùng lúc quay đầu. Bởi vì đây là dạng ghế dài không có vách ngăn nên chóp mũi hai người vừa lúc chạm vào nhau. Gương mặt của người đối diện cũng theo đó phóng đại ngay trước mắt mang theo mùi hương vô cùng quen thuộc. Một lạnh lùng xa cách, một quyến rũ dụ hoặc. Hai thứ đó xen lẫn vào nhau cũng giống như đem băng tuyết đốt cháy trên ngọn lửa, rốt cuộc chỉ còn lại hơi thở ấm nóng cùng tiếng nhịp tim đang không ngừng gia tốc.

Cứ ngỡ tiếp đến sẽ có một nụ hôn nồng cháy giống như trong phim truyền hình nhưng Phạm Thanh Khê lại chủ động lùi người lại, nhỏ giọng: "Xin lỗi."

Lam Thư Dung cười cười, từng chút áp sát vào lỗ tai Phạm Thanh Khê: "Phạm tổng, nếu như có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội có thể hôn cô đâu. Dù sao tôi cũng rất thích cô nha."

Nàng nói xong cũng không đợi cô phản ứng, trực tiếp lùi người về sau rồi đứng dậy. Chỉ là trong người có hơi men lại ngồi quá lâu nên có chút choáng váng, Lam Thư Dung lại loạng choạng rồi lần nữa ngã vào cái ôm ấm áp.

Lần này nàng đúng thật là không bỏ qua cơ hội, trực tiếp câu lấy cổ Phạm Thanh Khê rồi hôn lên đó. Nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ để Phạm Thanh Khê ngây ra tại chỗ, ánh mắt khó tin mà nhìn Lam Thư Dung.

Nàng vịn bả vai cô đứng thẳng người dậy, sau đó mỉm cười giống như yêu tinh: "Tôi nói được thì làm được ah ~"

Sau đó thì vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, vào trong thôi. Tôi giúp cô đi chuẩn bị phòng khách."

"Hay là..? Phạm tổng, cô có muốn ngủ cùng tôi không?"

Câu cuối này nàng cố tình kéo dài âm điệu, giọng nói giống như rót mật.

Phạm Thanh Khê mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, sống lưng thẳng tắp: "Làm phiền cô chuẩn bị phòng khách. Cảm ơn."

Lam Thư Dung nghe cô nói xong thì cười đến run rẩy, sau đó gật đầu: "Được rồi, không đùa cô nữa, vào phụ tôi chút đi. ~"

Phạm Thanh Khê gãi gãi mũi đưa mắt nhìn Lam Thư Dung đi vào trong, một lát sau mới nối gót đi theo.

Trên người cô bây giờ vẫn mặc bộ quần áo công sở, nếu cứ để như vậy đi ngủ thì có chút không thoải mái.

Trong lúc xoắn xuýt thì nghe thấy Lam Thư Dung từ trong phòng ngủ cho khách nói vọng ra.

"Phạm tổng, vào đây."

Phạm Thanh Khê nghe lời đi vào trong, vừa đặt chân vào đã thấy Lam Thư Dung đem một bộ đồ ngủ nhét vào tay cô: "Tôi mở nước nóng rồi, cô tắm rửa thay quần áo đi."

Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn chiếc váy ngủ màu trắng ở trong tay rồi lại nhìn Lam Thư Dung, giống như có rất nhiều điều muốn nói.

Lam Thư Dung cười cười: "Cái này là đồ mới, tôi còn chưa bóc tem. Nể mặt tôi thích cô như vậy nên cho cô dùng, không cần phải khách sáo."

Thật ra không phải Phạm Thanh Khê ngại mặc lại đồ cũ mà bởi vì chiếc váy này quá mát mẻ, không hợp với phong cách thường ngày của cô. Thế nhưng bây giờ chọn giữa nó và bộ đồ công sở chật chội thì có vẻ cái váy này vẫn tốt hơn.

Phạm Thanh Khê cũng không xoắn xuýt thêm nữa, trực tiếp ôm đồ vào phòng tắm.

Bởi vì cũng đã muộn nên cô không tắm quá lâu, chỉ đơn giản làm sạch người rồi quay trở lại. Chỉ là không ngờ Lam Thư Dung vẫn còn ở đó, thong thả nằm trên giường bấm điện thoại.

Vừa nhìn thấy nàng, Phạm Thanh Khê không tự chủ lấy khăn tắm che lại những chỗ hơi thiếu vải.

Lam Thư Dung bật người ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực nghiền ngẫm: "Nè, cơ thể cô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu. Cô làm như vậy khiến tôi có cảm giác bản thân giống như đang phạm tội."

Nhưng hôm đó không mở đèn, Phạm Thanh Khê thầm nghĩ trong đầu.

"Lam tiểu thư, cô không đi ngủ sao?"

Lam Thư Dung nhún vai, từng bước áp sát vào người cô: "Đi ah, chỉ là muốn nhìn cô thêm một lúc thôi. Không được sao?"

Phạm Thanh Khê biết nàng đùa dai, vì thế không ngần ngại đưa tay đỡ lấy thắt eo nàng, kéo nhẹ một cái. Ánh mắt hai người trực tiếp chạm vào nhau: "Như vậy đã đủ chưa, hửm?"

Bởi vì cô cao hơn nàng một chút cho nên bây giờ nhìn vào Lam Thư Dung có phần yếu thế hơn. Không hiểu vì sao giờ phút này Lam Thư Dung ngược lại cảm thấy muốn chui vào đâu đó trốn.

Nàng hất cằm, giở giọng ngạo kiều: "Đủ đủ đủ, cô ngủ đi, tôi về phòng đây. Nếu có chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho tôi, tôi không sợ bị làm phiền đâu."

Nàng nói xong thì giống như thỏ con chạy ra khỏi cửa, đi đến giữa đường còn không quên quay lại làm động tác hôn gió với Phạm Thanh Khê.

Phạm Thanh Khê nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu rồi mới trở về giường chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tiên cô mơ thấy một giấc mơ rất ngọt ngào.