Hôm nay Lam Thư Dung phải quay quảng cáo từ sớm cho nên vừa mới 5 giờ nàng đã lật đật bò dậy. Nhưng mà khi ý thức được những gì đang diễn ra, nàng thực sự rất muốn tát vào mặt mình một cái.
Đầu nàng chôn chặt trong lòng ngực một nữ nhân, da thịt hai người dính sát vào nhau, không có lấy một khe hở.
Nàng hốt hoảng bật người dậy, tấm chăn theo cử động mà trượt xuống để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Lam Thư Dung đưa tay gõ gõ vào đầu mình, lại thấy nữ nhân bên cạnh có chút phản ứng, ấn đường nhíu chặt.
Trong giây lát đối diện với nhan sắc kia, Lam Thư Dung có cảm giác trái tim mình đang ngừng đập.
Nhưng mà một chút cảm xúc thoáng qua ấy cũng không đủ để đẩy lùi sự xấu hổ cùng tự trách đang điên cuồng cắn xé đầu óc nàng.
Cho dù không thể nhớ chính xác diễn biến của đêm qua nhưng nhìn tình huống trước mắt nàng cũng đại khái hiểu rõ.
Nàng chính là mượn rượu làm càn. Vả lại nhìn những dấu vết chi chít trên cơ thể người kia, rõ ràng nàng không phải là người chịu thiệt.
Lam Thư Dung mang một bụng tội lỗi chống người ngồi dậy. Cũng may là người kia chỉ nhíu mày một chút rồi ngủ tiếp, nếu không nàng sẽ không biết giấu mặt ở đâu.
Tiếp đó, nàng mang theo cơ thể không mảnh vải bước xuống giường, lập tức bị cơn gió lạnh thổi qua làm cho run lên một cái.
Lam Thư Dung rón ra rón rén thả nhẹ động tác, tìm kiếm điện thoại di động đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Một đêm không nhìn tới, pin đã không còn được bao nhiêu. Lam Thư Dung quét mắt qua một lượt, có mấy tin nhắn hiện lên cùng với đó là hàng loạt các thông báo từ mấy ứng dụng.
Nàng trực tiếp bỏ qua, ấn gọi cho trợ lý nhỏ Lâm Tiểu Linh.
Một giọng nói tinh nghịch vang lên: "Chị Dung, dậy rồi sao? Rất đúng giờ nha."
Lam Thư Dung lười biếng ừ một tiếng rồi căn dặn: "Mang cho chị bộ đồ đến quán bar Tinh Lạc."
Chưa đợi Lâm Tiểu Linh đáp ứng, Lam Thư Dung lại bổ sung: "Hai bộ, kiểu dáng công sở một chút."
Lâm Tiểu Linh cũng không hỏi nhiều, lập tức đáp ứng. Vả lại tốc độ làm việc cũng rất nhanh chóng, 30 phút sau đã có mặt với hai túi quần áo trong tay.
Lam Thư Dung hé cửa nhận lấy, cũng không có ý tứ để Lâm Tiểu Linh vào.
"Có bút không?"
Lâm Tiểu Linh ah một tiếng, nhanh chóng lấy bút từ trong túi đưa cho Lam Thư Dung qua khe cửa hẹp.
Lam Thư Dung nhận lấy, đưa tay đóng cửa lại.
Lâm Tiểu Linh đứng bên ngoài, nhìn tình cảnh này mà phát ngốc.
Sau khi thay quần áo xong, nàng để túi đồ lại trên đầu giường kèm theo tờ giấy note rồi rời khỏi.
Trước khi đi còn không quên nhìn ngắm gương mặt kia thêm một chút.
Thực sự là quá đẹp, chả trách mình không cầm lòng được.
Lam Thư Dung thầm nghĩ.
Cứ như vậy nàng tự cho mình một lý do để không xoắn xuýt nữa, tập trung hoàn thành công việc buổi sáng.
Chỉ là quảng cáo nước hoa đơn giản, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng mà trong điều kiện mùa đông lạnh lẽo như thế này lại bắt buộc phải dậy sớm, còn ăn mặc mỏng manh, đúng là rất biết đày đọa người khác.
Lần nữa trở lại xe, Lam Thư Dung có chút mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, để cho Lâm Tiểu Linh thay mình mát xa bả vai.
Người đại diện của nàng là Đàm Nhiên cũng có mặt trên xe, cô đang ngồi ở ghế phó lái cúi đầu xem gì đó, vẻ mặt rất chăm chú.
Tính ra thì Đàm Nhiên chính là người phát hiện ra Lam Thư Dung, đồng hành cùng nàng từ khi chân ướt chân ráo cho đến bây giờ.
Đàm Nhiên cũng là người đại diện kỳ cựu của Hỷ Tinh Phong Lạc, trên tay cũng có rất nhiều nghệ sĩ, bây giờ ít nhiều cũng có chỗ đứng trong nghề. Nhưng mà để nói thành danh sớm nhất thì vẫn là Lam Thư Dung.
Ngày trước Lam Thư Dung theo học ở Học viện Mỹ thuật Lạc Dương, chính là ngay từ đầu đã cùng với việc diễn xuất không có điểm liên quan.
Nhưng mà bởi vì nhan sắc trời sinh của mình, nàng hết lần này đến lần khác xuất hiện trên các diễn đàn của trường học rồi được người ta gắn cho cái danh xưng nữ thần, có hoạt động gì cũng mời nàng bỏ ra chút công sức.
Có một lần Đàm Nhiên dẫn nghệ sĩ tham gia hoạt động tại đây rồi vô tình bắt gặp nàng. Lúc đó Đàm Nhiên chỉ đơn giản nghĩ là không thể bỏ qua hạt giống tốt này nên đã tìm cách tiếp cận. Nào ngờ lại bắt được hũ vàng.
Thật ra ban đầu Lam Thư Dung cũng tỏ ra rất thờ ơ. Nhưng dần dà chính bởi vì sự nhiệt tình của Đàm Nhiên mà đồng ý.
Nàng bắt đầu tham gia mấy cái quảng cáo nhỏ, đóng vài cái vai phụ song song với việc học ở trường.
Cũng không biết ông trời ưu ái hay vận số nàng quá tốt, chỉ bằng một vai diễn nhỏ, qua một đêm lại nổi lên như diều gặp gió.
Cứ như vậy, nàng bị Đàm Nhiên thuyết phục dứt khoát đi theo nghiệp diễn.
Lam Thư Dung vốn rất kiêu ngạo, lại tùy hứng. Chờ đến lúc nổi tiếng lại càng tùy hứng hơn. Bình thường nàng sẽ không ngại tiếp xúc thân mật với vài người, kết bạn cũng vô số. Lâu ngày theo độ nổi tiếng tăng lên cũng có thêm mấy lời đồn, nói nàng là yêu nghiệt hại nước hại dân, hại người khác nhà tan cửa nát, thích làm tiểu tam, trai gái đều ăn.
Lam Thư Dung nghe riết thành quen, cuối cùng cũng mặc kệ.
Dù sao miệng là của người ta, nàng cũng không thể bịt lại hết được. Họ nói gì là việc của họ, nàng sống như thế nào là việc của nàng. Hai việc này từ đầu vốn đã không có mâu thuẫn.
Nhưng mà nghĩ thoáng cũng chỉ có Lam Thư Dung, ngược lại Đàm Nhiên và Lâm Tiểu Linh lại rất chật vật, lo trước sợ sau.
Mỗi lần dấy lên tin đồn gì đó, Đàm Nhiên lại bận đến sứt đầu mẻ trán, đến mức chỉ muốn năn nỉ Lam Thư Dung đừng làm ra chuyện gì quá phận.
Cô đương nhiên biết Lam Thư Dung là trong sạch, nhưng miệng đời hiểm ác, làm sao có thể làm ngơ. Vả lại nếu cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng Lam Thư Dung sẽ càng bôi càng đen. Không chừng có ngày còn phải rút lui khỏi giới giải trí.
Khi ấy Lam Thư Dung chỉ cười nhẹ, nói với Đàm Nhiên: "Cùng lắm không làm diễn viên nữa, về nhà đếm tiền."
Đàm Nhiên không nghĩ nhiều, cứ cho là Lam Thư Dung nói đùa cho qua chuyện. Dù sao cô đã điều tra kỹ, sau lưng Lam Thư Dung cũng không có bối cảnh gì. Nàng chỉ có một số bất động sản, cũng không thể nhờ vào đó sống hết cả đời.
Khuyên cũng khuyên rồi, nghe hay không lại là chuyện khác. Nhưng mà cũng còn may Lam Thư Dung đối với công việc lại đặc biệt nghiêm túc, yêu cầu cũng khắt khe, kỹ năng diễn xuất trời sinh lại không có chỗ nào có thể chê trách. Đạo diễn nổi tiếng thay nhau tìm đến, rất nhanh mà ẵm được cúp Ảnh hậu danh giá.
Cũng vì nàng quá hoàn mỹ ở phương diện công việc nên mới bị công kích phương diện đời tư. Mỗi lần nghĩ tới đây, Đàm Nhiên chỉ có thể thở dài.
Sau khi được Lâm Tiểu Linh mát xa cho, tinh thần của Lam Thư Dung cũng đã thoải mái hơn đôi chút.
Nàng mở mắt, lười biếng cất giọng: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Đàm Nhiên đóng lại tài liệu trong tay, quay đầu nói với nàng: "Đến công ty, không phải em nói muốn chấm dứt hợp đồng sao?"
Lúc này Lam Thư Dung mới nhớ ra, khẽ gật đầu một cái.
Đàm Nhiên thấy nàng như vậy mới thử mở miệng: "Thư Dung, em không suy nghĩ lại một chút sao? Dù sao công ty cũng đã bổ nhiệm Tổng giám đốc mới, biết đâu tình hình sẽ có tiến triển tốt hơn?"
Là nhân viên kỳ cựu của Hỷ Tinh Phong Lạc, lần này lại được giữ lại, Đàm Nhiên không thể không thay công ty nói mấy lời tốt đẹp.
Lam Thư Dung thở ra một hơi, lắc đầu: "Có thể có hy vọng gì chứ? Em bị ngu mới tiếp tục ở lại làm trâu làm ngựa."
Đàm Nhiên nghe Lam Thư Dung nói vậy cũng không tiện nói gì thêm: "Được rồi, đều nghe em."
Lam Thư Dung hài lòng mỉm cười, quay sang nói với Lâm Tiểu Linh: "Thế nào, nhìn chị có đẹp không?"
Lâm Tiểu Linh không cần suy nghĩ liền giơ lên ngón tay cái: "Chị Dung lúc nào cũng đẹp."
Lam Thư Dung rất hài lòng, đưa tay vỗ vai tiểu trợ lý: "Cuối tháng sẽ có thưởng."
"Cảm ơn chị Dung."
Sau một hồi nhộn nhịp, bầu không khí trên xe lại tiếp tục trầm lắng. Lam Thư Dung nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần. Nhưng không hiểu sao trong đầu lại bắt đầu xuất hiện gương mặt kia.