Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 37



Hà Tỉnh xuống giường, ôm chăn bước vội sang giường bên cạnh.

Trình Triều Lạc không nhường chỗ cho cô, “Cậu cảm thấy cái giường đơn này đủ để trải hai cái chăn à?”

“Không đủ.”, Hà Tỉnh lí nhí đáp.

“Bỏ chăn lại, sang người không thôi.”

Ngủ cùng một giường, lại còn phải đắp chung một chăn, Hà Tỉnh chần chừ không chịu.

Phòng khách sạn đã tắt đèn, lại không có cửa sổ, trong phòng chỉ loang loáng chút ánh trăng len vào, ở gần mới thấy được hình dáng của nhau, bỗng giọng nói lạnh lùng của Trình Triều Lạc vang lên, “Cái tay cạnh giường cậu là của ai đấy?”

“Aaa!”

Hà Tỉnh hét lên theo bản năng, vứt luôn cái chăn, chui tọt vào lòng Trình Triều Lạc, vùi đầu vào lồng ngực anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Tay ở đâu ra?”

Lời vừa dứt, cảm giác lồng ngực Trình Triều Lạc rung lên bần bật, rõ là anh đang cười, Hà Tỉnh điên tiết đá anh một phát, “Cậu dọa chết tôi rồi.”

Cô chầm chậm xoay người lại, lén lút nhìn xuống gầm giường đối diện, rõ ràng bên đó chẳng có gì cả, vậy mà lại cứ cảm giác có một bàn tay đang mon men thò ra, như thể chỉ một chốc nữa thôi là sẽ có một con ma nữ đầu tóc bù rù mặt mũi trắng bệch lù lù bò ra.

“Giờ tôi cứ nhìn sang bên đấy là lại cảm giác như có ma, Trình Triều Lạc, cậu đúng là đáng ghét.”

“Đáng ghét thì về bên kia ngủ.”

Hà Tỉnh lập tức sửa miệng, “Không không không, Trình Tinh Tinh là người dễ mến nhất trên đời.”

Trình Triều Lạc đánh giá câu nói này của cô, “Phóng đại quá.”

Hà Tỉnh cố tình thở dài vẻ bất lực, “Không phóng đại cậu không thích mà.”

Trình Triều Lạc: “…”

Mỗi người nằm một bên, ở giữa là khoảng cách chừng một gang tay, yên tĩnh lại, có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của nhau, bầu không khí kỳ quái lan ra giữa lúc im ắng, khó mà tả rõ được.

Hà Tỉnh vốn chẳng giữ kẽ gì với Trình Triều Lạc, nghĩ gì nói nấy, thật sự không hề coi anh là người khác giới, “Hai bọn mình ngủ chung thế này, Trình Tinh Tinh, cậu có cảm giác không?”

“Cậu có không?”, con cáo già Trình Triều Lạc không hề đáp, mà hỏi ngược lại cô.

“Không biết nữa.”, Hà Tỉnh nói thật suy nghĩ trong lòng.

“Thế thì tôi cũng không biết.”

“Không đùa cậu đâu.”, Hà Tỉnh vội vàng giải thích, “Tôi không biết thật, nhưng mà hơi căng thẳng, còn hơi hoang mang, tôi cũng biết tả thế nào, chỉ biết là cứ quái lạ làm sao ấy.”

“Cậu thích tôi rồi.”, Trình Triều Lạc nói chắc như đinh đóng cột.

“Không hề, sao tôi thích cậu được chứ?”, Hà Tỉnh nghiêng đầu sang lườm Trình Triều Lạc với đầy vẻ bất mãn, “Tối nay sao cứ nói tôi thích cậu suốt thế? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa đi.”

Đột nhiên Trình Triều Lạc lật người, chống một cánh tay, áp sát vào Hà Tỉnh, “Không thích thì căng thẳng cái nỗi gì?”

Hà Tỉnh cuống cuồng dời tầm mắt đi, đưa một tay ra đẩy anh, “Đừng có vượt ranh giới.”

Thấy cô hoảng hốt, Trình Triều Lạc vẫn cười, rồi lại nằm xuống, “Còn bảo cậu không căng thẳng?”

Hà Tỉnh: “…”

Cô chậm chạp phản ứng lại được, tự mình nói ra bao nhiêu cảm nhận, mà Trình Triều Lạc thì không nói được một câu nào vào trọng tâm, cô bèn giơ tay sang đẩy Trình Triều Lạc, “Cậu vẫn chưa nói đấy.”

Đang ở độ tuổi như củi khô gặp lửa là bén, nằm bên cạnh là người con gái mình thích, sao lại không có cảm giác được? Có điều, khả năng kiềm chế cực đỉnh giúp anh chống đỡ được. Rõ ràng biết ngủ chung với Hà Tỉnh sẽ phải chịu giày vò, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn lại gần, Trình Triều Lạc thầm tự giễu trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Với cậu thì có cảm giác gì được?”

Đúng như anh đoán, Hà Tỉnh rất hài lòng với câu trả lời này, “Biết ngay là cậu không có cảm giác gì với tôi mà, bằng không sao lại cho tôi lên giường cậu ngủ chứ? Nghe nói con trai mà nhịn thì như cực hình hả?”

Đột nhiên Trình Triều Lạc im bặt, Hà Tỉnh thì vẫn ngây ngô, “Ê! Sao không nói gì?”

Trình Triều Lạc: “Nghe ở đâu mấy chuyện vớ va vớ vẩn này?”

“Nam Tiêu nói, trước đợt khai giảng, Mạnh Thiên Sơn bảo chỉ ôm Nam Tiêu ngủ thôi, Nam Tiêu đồng ý, ngủ được một lúc thì Mạnh Thiên Sơn bắt đầu giở quẻ, kêu rên khó chịu, sau đấy đòi hỏi Nam Tiêu, con bé mềm lòng nên đồng ý.”, Hà Tỉnh nghiêng đầu nhìn Trình Triều Lạc, “Có phải bọn con trai toàn dùng bài đấy không?”

Trình Triều Lạc: “…”

“Anh chỉ ôm em thôi chứ không làm gì đâu, câu này chắc đem đi bán sỉ khắp cả nước được ấy chứ. Mai sau cậu đừng dùng mấy chiêu rẻ rách này.”, với phương diện này, Hà Tỉnh chỉ có kiến thức lý thuyết, mãi vẫn không nặn ra được suy nghĩ nào khác, “Thật ra cũng không cần phải nói mấy câu đấy, hai người yêu nhau sâu đậm rồi tự nhiên sẽ đến bước đấy thôi.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Sao lại không nói gì nữa thế?”

“Đêm hôm khuya khoắt, trai gái độc thân nằm chung một giường, cậu muốn tôi nói gì?”, Trình Triều Lạc nhìn cô với vẻ khóc dở mếu dở, “Chẳng lẽ muốn tôi tìm một bộ phim để xem?”

“Xem loại phim đấy có cảm giác gì?”, lòng hiếu kỳ của Hà Tỉnh một khi được mở ra là không thể đóng lại được, nói cái gì cũng có thể liên tưởng đến chuyện kia.

“Hà Tỉnh.”, Trình Triều Lạc gằn giọng quát tên cô, “Tôi là một thằng con trai trưởng thành bình thường, sau này đừng có nói chuyện với tôi như với đứa bạn thân cùng giới.”

“Vừa nãy cậu còn bảo bọn mình là bạn thân, bạn thân là phải chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện, chuyện này mà còn không nói được thì tính gì là bạn bè?”

Trình Triều Lạc phát hiện ra không thể nào nói lý lẽ rõ ràng với Hà Tỉnh được, anh bèn vùng dậy, hất tung chăn sang một bên, hai tay tì xuống giường, cúi người áp lên Hà Tỉnh, khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở quấn bện lấy nhau.

Hà Tỉnh sững sờ, không dám hít thở mạnh, chỉ cần Trình Triều Lạc hạ thấp xuống chút nữa thôi là hai người sẽ chạm môi, mà điều trí mạng nhất là, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Trình Triều Lạc, thì ra con trai là thế.

Sự thay đổi này khiến cô từ chỗ căng thẳng đến nóng rực cả người, như có luồng điện xuyên dọc cơ thể, mỗi một nơi nó đi qua đều tê dại ngứa ngáy, xấu hổ, sợ hãi, đủ thứ cảm xúc mới mẻ trộn lẫn vào nhau, oanh tạc nội tâm Hà Tỉnh.

Trình Triều Lạc cố kiềm chế dục vọng đang dâng trào hừng hực, anh đè thấp giọng hỏi, “Hiểu chưa?”

“Ờ.”

Nghe được một tiếng đáp lí nhí, Trình Triều Lạc như trút được gánh nặng, nằm vật ra giường, rồi lại dạy cho cô một trận, “Giữa đêm khuya, mọi cảm giác đều dễ dàng được phóng đại lên, lại đi nói chuyện này với một thằng con trai, rất dễ khiến đối phương xảy ra phản ứng sinh lý, sau này không được thoải mái nói chuyện này với tôi.”

Hà Tỉnh bị dọa cho ngu ngơ, có cho cô một trăm lá gan chắc cô cũng không dám nói nữa.

Trình Triều Lạc: “Ngủ đi.”

Vừa yên lặng được một lát, Hà Tỉnh lại bất thình lình hỏi: “Cậu thế này có ngủ được không?”

Trình Triều Lạc bị cô chọc tức cho bật cười, “Không ngủ được, cậu giúp tôi giải quyết nhé?”

Hà Tỉnh: “…”

Lần này thì Hà Tỉnh im bặt.

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Hà Tỉnh hẵng còn đỏ mặt tía tai, nào có thể ngủ được nữa, cũng may đêm tối nên không ai nhìn thấy màu sắc biến đổi trên gương mặt cô.

Trình Triều Lạc cũng không ngủ được.

Hai người nằm trên giường mà mỗi người ôm một nỗi niềm riêng.

Khách sạn không nằm ở khu trung tâm thành phố, về đêm cực kỳ yên tĩnh, chỉ một chút động tĩnh thôi cũng bị nghe rõ không chừa chút nào. Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh vừa kết thúc chủ đề giới tính, thì phòng bên cạnh bắt đầu phát ra âm thanh, mới đầu còn đứt quãng, sau đó càng kêu càng to, còn chêm thêm đủ câu tục tĩu của gã đàn ông, tiếng động vừa lớn vừa nhanh, sau chừng mười phút thì chấm dứt.

Hà Tỉnh khẽ phì cười, “Thế này là không ổn rồi!”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh ngứa tay đi huých Trình Triều Lạc, “Hình như còn chưa đến mười phút.”, nói xong mới nhớ ra phản ứng của Trình Triều Lạc khi nãy, cô vội thu tay về, giở mình đưa lưng về phía Trình Triều Lạc, ngậm miệng không nói câu nào nữa.

Một đêm này Trình Triều Lạc gần như không ngủ, nửa đầu đêm bị khí huyết dồi dào quấy phá, nửa sau đang mơ màng muốn ngủ thì Hà Tỉnh tung chân gác sang, anh phải đặt lại xuống, đến khi buồn ngủ trở lại thì Hà Tỉnh vung tay đập tới. Gần sáng, anh cũng từ bỏ ý định đấu tranh, mặc kệ cho Hà Tỉnh khua khoắng trên người mình.

Hà Tỉnh có thói quen ôm thú bông khi ngủ, trước khi ngủ thường ôm vào lòng rất nghiêm chỉnh, sáng hôm sau tỉnh lại chẳng biết con thú bông bị quẳng đi xó nào rồi. Cô ngủ đến tận trưa, tới khi tỉnh dậy thì Trình Triều Lạc cũng đã đợi một buổi sáng rồi.

Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ ở phòng bên cạnh đã đi rồi, trước khi đi còn vô tình châm chọc một phen. Đêm qua đúng là anh phải chịu tra tấn khổ sở, nhưng vẫn nguyện ở cạnh Hà Tỉnh. Bỗng nhiên anh lại cực kỳ thông cảm cho cảm giác bứt rứt của Mạnh Thiên Sơn khi phải yêu xa, anh và Hà Tỉnh học chung trường, mà lúc nào cũng muốn gặp, xa cách hai người hai nơi, ai mà không nhung nhớ? Anh cảm thấy quá may mắn bởi quyết định về nước học đại học khi ấy.

Tới trưa, Hà Tỉnh được Trình Triều Lạc đưa đến quán lẩu ở ngoài trường đánh chén một bữa. Chọn xong chỗ ngồi, việc gọi món giao cả cho Trình Triều Lạc. Cứ hễ ra ngoài cùng Trình Triều Lạc, là Hà Tỉnh lại như bà chủ, gọi món, bắt xe, mấy chuyện nhỏ nhặt này đều do Trình Triều Lạc làm, đây là thói quen hình thành giữa hai người họ từ lâu rồi.

Cô mải mê tán gẫu với Nam Tiêu về chuyện tối qua, kể hết quá trình hội Mạnh Thiên Sơn uống rượu, cô lại nói: [Đêm qua tớ với Trình Tinh Tinh ngủ cùng nhau, thế mà cậu ta lại sinh phản ứng với tớ chứ, cầm thú.]

Nam Tiêu: [Sinh phản ứng với cậu là bất bình thường à? Chẳng nhẽ cậu lại muốn cậu ấy có phản ứng với Mạnh Thiên Sơn hay Châu Từ Dữ?]

Hà Tỉnh: […]

[Sao lại có suy nghĩ kiểu đấy với bạn thân được chứ?]

Nam Tiêu: [Bạn thân chỉ là nhận định từ phía cậu thôi, cậu có nghiêm túc hỏi Trình Triều Lạc không? Mà câu trả lời của cậu ấy có phải lời thật lòng hay không?]

Câu này đúng là làm khó Hà Tỉnh, cô không dám hỏi, sợ kết quả và mong đợi không giống nhau, sợ có thứ gì đó lặng lẽ đổi thay, đồng thời lại nóng lòng trông ngóng sự thay đổi ấy, thật sự mâu thuẫn.

Trình Triều Lạc dọn bàn rồi nhắc cô: “Còn không ăn đi là nguội mất đấy.”

Lúc này Hà Tỉnh mới nhìn thấy cái đĩa trước mặt đã đầy ắp đồ ăn rồi.

“Nói chuyện với Nam Tiêu về tối hôm qua à?”

“Ừm.”

“Hội con gái các cậu… đúng là chuyện gì cũng kể cho nhau được.”, Trình Triều Lạc gắp một miếng thịt cho Hà Tỉnh.

“Chuẩn luôn, bạn thân là phải như thế, ai như cậu, suốt ngày không cho tôi nói, đã thế còn không cho tôi làm.”, Hà Tỉnh phàn nàn về việc tối qua anh không cho cô nói về vấn đề giới tính.

Trình Triều Lạc: “…”

Quán ăn ở gần trường, có khá đông sinh viên đến ăn, vừa ngon vừa rẻ, hầu như lúc nào cũng nườm nượp. Giữa trưa, hội Đổng Tuế Tuế cũng đến, ngồi ở vị trí không quá xa Hà Tỉnh, sợ làm phiền hai người nên ba cô gái không tới chào hỏi.

Hà Tỉnh: “Khát quá.”

Trình Triều Lạc gắp thịt vào đĩa của Hà Tỉnh, sau đó vặn nắp chai nước cam, rót vào cốc để trước mặt Hà Tỉnh. Hà Tỉnh cầm lên uống một ngụm, nhìn vẻ mặt đến khó coi, “Nước cam này chán thế.”

“Để tôi đi đổi.”

“Đổi thành mơ chua đi.”

Trình Triều Lạc đứng dậy ra quầy bar lấy đồ, cầm về đưa cho Hà Tỉnh, cô vừa chạm vào đã kêu, “Lạnh thế.”, anh lại đi đổi một chai bình thường.

Sau bữa ăn, Hà Tỉnh về ký túc xá, vừa vào cửa, ba cô bạn cùng phòng lập tức vây lấy cô, tra hỏi chuyện đêm qua không về. Hà Tỉnh giải thích đến khô môi đắng miệng, phải vớ lấy chai nước trên bàn uống một ngụm, hành động này lại gợi cho ba cô bạn nhớ đến cảnh tượng lúc trưa ở quán lẩu.

Đổng Tuế Tuế: “Đứa bạn của tớ ở bên khoa máy tính bảo, Trình Triều Lạc siêu lạnh lùng, bao nhiêu đứa con gái đến xin Wechat mà cậu ấy không cho, bình thường ngoài mấy người bạn cùng phòng ký túc ra, cậu ấy chẳng buồn để mắt đến người khác, làm giá cực kỳ.”

“Bạn cậu được đấy, mới có mấy ngày mà đã nhìn thấu tính tình Trình Tinh Tinh rồi, cậu ấy vẫn thế mà.”, Hà Tỉnh đóng nắp chai nước rồi tán gẫu với đám bạn cùng phòng.

Đổng Tuế Tuế: “Người chảnh như thế, tại sao trước mặt cậu lại cơm bưng nước rót chu đáo vậy? Chỉ thiếu điều đút đồ ăn vào miệng cậu thôi đấy.”

Hà Tỉnh cười ngượng, “Đâu có?”

“Có mà.”, Trương Cúc đứng bên cạnh nói, “Trước mặt cậu ấy, cậu y như một đứa không thể sinh hoạt tự chủ được.”

Hà Tỉnh: “…”

Mạnh Thanh Đồng tổng kết: “Đừng ghen tỵ nữa, trúc mã là của nhà người ta, bọn mình chỉ nên nghĩ xem làm thế nào để tìm được một anh bình thường đáng tin cậy thôi.”

***

Vốn dĩ Hà Tỉnh định đăng ký vào câu lạc bộ nhảy, nhưng sau lại bị Đổng Tuế Tuế dụ dỗ lôi kéo vào câu lạc bộ nhiếp ảnh. Tham gia rồi cô mới phát hiện ra mình khá thích nhiếp ảnh, cứ cuối tuần là lại cùng các thành viên đi dạo phố hoặc ra công viên chụp tĩnh vật. Có điều, mọi người đều sở hữu máy cơ riêng, còn cô với Đổng Tuế Tuế phải dùng chung một máy, vô cùng phiền phức.

Thu nhập của Hà Khánh Lâm không còn cao nữa, lại thêm một đứa trẻ cần phải tiêu tiền, cô không muốn xin bố mẹ tiền mua máy ảnh, thế nên đã xin làm thêm tại một quán mì gần trường, mỗi tối làm mấy tiếng đồng hồ, tích góp một học kỳ, sang năm là đủ để mua máy ảnh.

Chuyện đi làm thêm, Hà Tỉnh không kể với Trình Triều Lạc.

Trình Triều Lạc cùng bạn đi đánh bóng về đói, tiện đường tạt vào quán gọi một bát mì, không ngờ lại gặp Hà Tỉnh. Cô mặc đồng phục, Trình Triều Lạc không chào hỏi cô, mà chỉ gọi món như bình thường.

Lúc lên đồ, Hà Tỉnh bưng mì của bạn Trình Triều Lạc lên trước, cuối cùng mới mang bát của anh ra. Cái bát vừa được đặt lên bàn thì cả hội cùng sửng sốt, trên mặt nổi dày một lớp ớt, rõ ràng là đang cố ý chơi khăm. Đám bạn bực tức định gọi Hà Tỉnh ra hỏi nguyên nhân, thì Trình Triều Lạc ngăn lại, “Không sao, ăn đi.”

Hà Tỉnh không hay tới tìm Trình Triều Lạc, nên bạn cùng phòng anh không biết mối quan hệ giữa họ, “Toàn ớt thế này ăn kiểu gì? Rõ ràng là cố ý chơi cậu mà, chắc định tán cậu nhưng không tiện mở lời, dùng cách tinh quái này để thu hút sự chú ý của câu đây.”

Hết cách, Trình Triều Lạc đành giải thích, “Cô ấy là bạn từ bé của tôi, hồi trước bọn tôi cũng hay chơi nhau lúc đi ăn thế này, giống như đang phát tín hiệu khiêu chiến, nếu hoàn thành được thử thách, thì có thể bắt người kia làm một việc.”

Đám bạn cùng phòng lại nhìn qua bên kia, quả nhiên trên gương mặt của Hà Tỉnh đang treo một nụ cười khiêu khích, rõ là ánh mắt đang chờ xem trò vui.

Trình Triều Lạc không chút do dự, cúi đầu ăn hết sạch bát mì siêu nhiều ớt, đám bạn cùng phòng nhìn mà cười sặc sụa, rồi bảo anh: “Trẻ con diễn kịch thôi mà cậu cũng coi là thật, thắng rồi thì sao chứ? Bảo cậu ấy làm vợ cậu, chẳng nhẽ cậu ấy sẽ đồng ý?”

“Góp nhiều rồi, cô ấy sẽ đồng ý.”

“Cậu còn muốn ăn mì ớt nữa à? Cẩn thận hỏng dạ dày đấy.”

Trình triều Lạc dùng nụ cười để đáp lại, nếu muốn tích góp thì đương nhiên không thể chỉ dựa vào một bát mì rồi, anh còn nhiều kế hoạch khác bảo đảm.

Hà Tỉnh quét dọn quán xong, vừa ra khỏi cửa đã gặp Trình Triều Lạc đang xách thứ gì đó đứng ở ngoài đợi mình, “Sao vẫn chưa về?”

Trình Triều Lạc nhìn xung quanh một vòng, “Tối thế này, cậu dám về không?”

Đừng nói nữa, cô không dám thật.

Trình Triều Lạc cắm ống hút vào cốc đồ uống vừa mua rồi đưa cho cô.

“Không uống, tối rồi, béo mất.”

“Không béo.”

“Béo rồi chẳng ma nào thèm nữa.”

“Tôi thèm.”

Hà Tỉnh ngậm ống hút, lững thững đi theo sau Trình Triều Lạc, vào tới trường rồi mới lên tiếng, “Sao cứ nói mấy câu quái gở đấy thế?”

“Quái gở chỗ nào? Đúng là tôi không để tâm cậu béo hay gầy mà.”

“Thế cũng không được nói là “tôi thèm”, nghe mờ ám lắm.”

Trình Triều Lạc sửa lời cực nhanh, “Thế đổi thành tôi mua? Tôi thu? Tôi nhận à?”

Hà Tỉnh: “…”

“Chương trình học của bọn cậu không bận à?”, Trình Triều Lạc thả chậm bước, đi bên cạnh Hà Tỉnh.

“Bận chứ, tôi sắp mệt chết rồi đây.”

“Thế sao còn đi làm thêm?”

“Tôi muốn mua…”, nói được một nửa, Hà Tỉnh vội ngậm miệng, nuốt nốt nửa còn lại xuống. Cô không muốn Trình Triều Lạc biết chuyện cái máy ảnh, vì con người Trình Triều Lạc trước giờ luôn xem nhẹ chuyện tiền nong, cô mà nói ra, kiểu gì ngày mai anh cũng mua máy ảnh về.

Hà Tỉnh không muốn Trình Triều Lạc bỏ tiền mua, cô kịp thời sửa miệng, “Tôi cố tình bỏ nhiều ớt như thế mà cậu vẫn ăn thật à? Nói đi, muốn bắt tôi làm gì?”

“Cứ để đấy đã.”

“Lại nợ? Trình Tinh Tinh, rốt cuộc cậu muốn tôi trả cái gì?”

“Vẫn chưa nghĩ xong.”

“Lừa đảo, cậu chả bao giờ làm chuyện thiệt thòi cả.”

Trình Triều Lạc: “…”

Trưa hôm sau, Hà Tỉnh nhận được một máy ảnh kèm ống kính loại cao cấp nhất, Đổng Tuế Tuế đếm một lượt đống đồ trong kiện hàng, “Lô thiết bị chuyên nghiệp này ít cũng phải mười vạn, cậu làm thêm ở quán đấy đến lúc tốt nghiệp cũng chẳng mua nổi, lại là Trình Triều Lạc mua phải không?”

Hà Tỉnh lập tức gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc, hỏi anh tại sao lại mua đồ.

Trình Triều Lạc chỉ trả lời đúng một câu, [Thứ người khác có, Tỉnh Tỉnh cũng phải có]