Đang định đứng dậy khỏi ghế, Tạ Dữ Trì dừng lại, vào thẳng vấn đề: "Được, hai cậu định tham gia nội dung thi đấu nào? Hay tham gia nhiều nội dung?"
"Hai nội dung." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nói: "Bóng đá robot và robot tự chế ứng dụng vật liệu mô phỏng sinh học trong sinh hoạt, cho nên muốn mời anh."
Sau đó Quý Đồng trơ mắt nhìn ký chủ với Tạ Dữ Trì bắt đầu trò chuyện với nhau về chuyên ngành.
Khoan đã, cậu còn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa nè!
Tại sao trông ký chủ như đã hoàn toàn thích nghi vậy?
Nhận ra ánh mắt hoang mang của Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên giải thích với cậu ở trong đầu: "Trước đó anh đã hỏi anh Kiều xem có những ai đã mời anh ấy nhưng thất bại, muốn tìm ra điểm mà anh ấy đánh giá cao để chuẩn bị trước, có điều kết luận lúc đó là không tìm ra được điểm chung, bọn họ đều có những điểm mạnh riêng."
"Nghĩ lại thì những đội trưởng này khả năng đều còn độc thân, anh Kiều nói họ đều dồn hết tâm huyết vào cuộc thi, cực kỳ chăm chỉ."
"Nhưng tại sao độc thân lại không được?"
"Không biết."
Tuy vẻ mặt Tạ Dữ Trì vẫn lạnh lùng từ nãy đến giờ, nhưng khác với Bùi Thanh Nguyên đó là anh ta nói tương đối nhiều.
Sau khi Bùi Thanh Nguyên hỏi ý kiến của anh ta về nội dung thi đấu, Tạ Dữ Trì lập tức nói không ngừng nghỉ như thể đã nhịn lâu lắm rồi.
Mặc dù hình tượng lạnh lùng nói nhiều có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng bàn này cuối cùng cũng trông không giống như sắp đánh nhau nữa, nhân viên phục vụ nhanh chóng chớp lấy cơ hội chạy tới đưa menu.
Quý Đồng ngơ ngác nghe cuộc trò chuyện của ký chủ với Tạ Dữ Trì, sự tò mò trong lòng ngày càng dày đặc, cậu quyết định phát huy ưu thế của mình để rút ngắn khoảng cách với đàn anh kỳ lạ này.
Bùi Thanh Nguyên còn mang laptop đến để gõ lại những ý tưởng phát sinh trong cuộc gặp mặt và trao đổi lần này, cũng như để thể hiện sự chuẩn bị của mình cho Tạ Dữ Trì thấy.
Một chủ đề kết thúc, Bùi Thanh Nguyên sửa lại ý tưởng ban đầu trên laptop, định lúc nữa sẽ cho Tạ Dữ Trì xem. Nói liền mười phút không ngừng nghỉ, Tạ Dữ Trì cuối cùng cũng thở ra một hơi, vẻ mặt vô cảm đợi nước soda vừa gọi được mang lên.
Anh ta bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của một đàn em khác: "Anh Tạ, áo hoodie của anh là sản phẩm hợp tác giữa một thương hiệu thời trang nước ngoài và một bộ manga phải không?"
Tạ Dữ Trì ngẩn người: "Cậu biết à?"
Quý Đồng gật đầu: "Phải kiểu mặc được hai mặt không ạ? Một mặt in tranh manga đen trắng, mặt kia là nền cam in tên bộ manga không nổi lắm mô phỏng bìa xuất bản đầu tiên của bộ manga đó, em chưa đọc nhưng từng nghe về thiết kế này rồi."
Đương nhiên là cậu không biết, chỉ là cậu âm thầm dùng chức năng tìm kiếm trong đầu thôi.
Bộ manga này có đề tài khá kén người đọc, cho nên chiếc áo hoodie phiên bản hợp tác này cũng không quá nổi tiếng. Tuy nhiên, bản thân bộ manga này có một lượng fan trung thành và Tạ Dữ Trì rõ ràng là một trong số đó, có lẽ có thể dùng điều này để mở ra chủ đề nói chuyện với anh ta.
Nghe cậu nói như vậy, ánh mắt Tạ Dữ Trì quả nhiên dịu hơn hẳn: "Bộ manga đó hay lắm, khi nào rảnh cậu đọc thử xem."
"Vâng." Quý Đồng đáp: "Cái áo hoodie này cũng ngầu lắm ạ."
"Anh có mua mấy cái để sưu tầm, về sau cậu đọc bộ manga này rồi, nếu thích anh sẽ tặng cậu một cái." Tạ Dữ Trì bắt đầu líu lo không ngừng: "Anh khuyên cậu nên đọc từ phần tiền truyện của tập bốn, câu chuyện sẽ rõ ràng hơn..."
Trước sự nhiệt tình của đàn anh, Quý Đồng nghe vô cùng nghiêm túc, gật đầu liên tục.
Động tác gõ chữ của Bùi Thanh Nguyên dừng lại, yên lặng nhìn sang.
Nhân viên bưng ba ly đồ uống đến, cà phê, soda và nước cam, đặt từng ly trước mặt khách.
Tạ Dữ Trì mặc áo hoodie màu cam cầm ly soda trong suốt, vẻ mặt lạnh tanh chăm chú nói chuyện với thiếu niên có làn da trắng trẻo cầm ly nước cam.
Vô cùng hài hòa.
Cũng vô cùng gai mắt.
Ly cà phê khẽ chạm vào đĩa phát ra tiếng động nhỏ, cho đến khi Tạ Dữ Trì nói xong rồi đột nhiên thở dài.
"Cậu chắc chắn sẽ thích bộ manga này..." Không biết nghĩ đến điều gì mà giọng anh ta bỗng trầm xuống: "Cậu là người thứ hai vừa nhìn đã nhận ra chiếc áo hoodie này, tiếc là lại chưa đọc nó."
Tạ Dữ Trì rất có tài nói chuyện, Quý Đồng nghe mà thích thú vô cùng, nghe thế cậu thuận miệng hỏi: "Vậy người đầu tiên là ai?"
"Không quan trọng." Tạ Dữ Trì cười khẩy: "Dù sao anh ta cũng chết rồi."
Quý Đồng khiếp sợ.
Cậu chưa bao giờ trải qua cuộc trò chuyện như vậy, sau một lúc sững sờ, cậu cúi đầu ngập ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, em không nên hỏi vậy, xin chia buồn cùng anh."
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn ngoái đầu, im lặng ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang menu tới.
Kể từ khi đội trưởng đầu tiên của Tạ Dữ Trì xuất ngoại, anh ta cực kỳ bài xích các đội trưởng còn độc thân khác, đến trong ngoài bất nhất cùng nỗi oán hận bất thình lình ban nãy, hắn gần như đã đoán ra được nguyên nhân đằng sau.
Bùi Thanh Nguyên có linh cảm nội dung trò chuyện trong buổi gặp mặt hôm nay sẽ không gói gọn trong việc thi đấu, cũng sẽ không kết thúc nhanh chóng.
Hắn lật menu đến trang đồ ngọt rồi đưa cho hai người, đồng thời giải thích cho Quý Đồng ở trong đầu: "Có lẽ không phải chết theo nghĩa truyền thống đâu."
Tạ Dữ Trì bị phản ứng nghiêm túc của Quý Đồng chọc cười, khuôn mặt băng giá cuối cùng cũng bị hòa tan, anh ta cảm khái nói: "Lâu lắm rồi không cười, đồng ý gặp hai cậu quả nhiên là lựa chọn chính xác."
"Không phải chết thật nên không cần chia buồn, là..." Anh ta không biết miêu tả thế nào, bèn hỏi: "Lần đầu tiên cậu hẹn hò à? Chưa gặp người yêu cũ rác rưởi phải không?"
Bùi Thanh Nguyên bên cạnh trả lời thay Quý Đồng: "Vâng."
Bị kìm trước yêu cầu chọn đội kỳ quặc của Tạ Dữ Trì, Quý Đồng không dám phản bác, đành phải giả vờ làm người yêu với ký chủ trước.
"Tốt lắm." Tạ Dữ Trì nhìn thoáng qua Bùi Thanh Nguyên đầy ẩn ý: "Đừng làm kẻ cặn bã."
"... Hở."
Bầu không khí trở nên khác thường và im ắng hồi lâu, cuối cùng Quý Đồng cũng vỡ lẽ.
Có vẻ như anh Tạ từng bị tổn thương vì tình.
Nhưng nếu vậy, lẽ ra phải không muốn ở cùng với những cặp đôi yêu nhau suốt ngày khoe tình tứ mới đúng chứ nhỉ?
Tạ Dữ Trì chủ động nói: "Có phải cậu thấy phản ứng ban đầu của anh rất kỳ lạ, sao lại nói hai cậu không phải người yêu thì không cần bàn chuyện nữa phải không?"
Quý Đồng lập tức gật đầu: "Vâng."
Đồ ngọt đúng lúc được mang lên, Bùi Thanh Nguyên đã sẵn sàng để nghe chuyện phiếm.
"Các cậu chắc hẳn chưa có trải nghiệm đó đâu nhỉ." Tạ Dữ Trì nghĩ một lúc, hơi xúc động miêu tả lại: "Cả đội phải cùng nhau nỗ lực hết mình cho giải đấu suốt một năm, trong khoảng thời gian đó, bọn anh ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, cùng nhau vui mừng vì những tiến bộ nhỏ nhoi, cùng chứng kiến sự nỗ lực của nhau rồi ngày càng nhận ra đối phương tuyệt vời đến nhường nào, đó là một bầu không khí vô cùng thân thiết."
Theo lời anh ta nói, Quý Đồng không khỏi nhớ đến một năm cuối cấp ba mình đã ở bên ký chủ, không khỏi gật đầu, cực kỳ thấu hiểu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Dữ Trì lại làm cậu cứng đờ.
"Rất dễ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén." Giọng anh ta lạnh như băng: "Nhất là dưới tình huống đối phương vô cùng tích cực chủ động."
Quý Đồng:...
Cậu cảm giác ký chủ bên cạnh vừa nhìn mình một cái đầy ẩn ý.
Bùi Thanh Nguyên ngắn gọn bày tỏ sự đồng ý: "Đúng vậy."
"Vậy sao? Cậu cũng nghĩ thế à?" Tạ Dữ Trì phấn khích: "Anh đã sớm nghĩ chúng ta giống nhau mà."
Anh ta tiếp tục líu lo với vẻ mặt vô cảm: "Anh vốn không nghĩ mình sẽ thích con trai, năm nhất đại học gia nhập đội chỉ muốn tham gia thi đấu giành chức vô địch thôi, lúc ấy chỉ cảm thấy đội trưởng rất thông minh, rất có sức hút, anh vốn rất sùng bái những người có chỉ số IQ cao."
"Đã thế EQ cũng cao nữa, hở ra lại khen người ta, khen một cách chân thành, ai mà không thích được khen chứ? Còn cùng thích một bộ manga với anh, có sở thích chung, thường xuyên dẫn anh đi ăn ngon ở quanh trường, thỉnh thoảng lại tặng anh mấy món quà, nào là thú nhồi bông bắt được từ máy gắp thú, nào là chậu sen đá tự tay trồng."
Tay cầm ly nước của Quý Đồng bắt đầu run rẩy.
Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ nhìn thiếu niên ngày càng cúi thấp đầu bên cạnh.
Tạ Dữ Trì xụ mặt lên án: "Lúc đó trong phòng anh chất đầy những thứ này, ngày nào cũng nhìn thấy chúng rồi lại nhớ đến những khoảnh khắc đối phương tỏa sáng, tuyệt vời như thế ai mà không rung động cho được? Hỏi cậu một câu, bạn bè bình thường có như thế không? Anh ta chưa có người yêu, đối xử với những người khác lại hoàn toàn khác hẳn."
"Chắc là không." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh tiếp lời.
"Đúng thế, rõ ràng anh ta là người bắt đầu, cuối cùng lại thành anh theo đuổi." Tạ Dữ Trì tiếp tục mắng nhiếc: "Điều này chẳng có gì, ai theo đuổi ai không quan trọng, miễn sao hạnh phúc bên nhau là được."
"Liên tiếp giành được hai chức vô địch, anh còn lên kế hoạch khởi nghiệp cùng nhau trong tương lai rồi, ai ngờ anh ta đột nhiên bắt đầu xa lánh anh, nói rằng hai người đàn ông không có tương lai đâu, xong còn cho anh xem một loạt câu chuyện tình yêu có kết thúc bi thảm nữa chứ."
Hành động quen ghê.
Bùi Thanh Nguyên khẽ hắng giọng.
Quý Đồng bị nỗi chột dạ bao trùm, cậu đưa tay che nửa khuôn mặt, cố gắng tự thôi miên mình, giả vờ mình chỉ là một bức tượng sáp không hiểu ngôn ngữ loài người.
"Sau này anh mới biết là anh ta chuẩn bị ra nước ngoài, chuyện quan trọng như vậy mà anh lại chẳng biết tí gì."
Nói đến đây, Tạ Dữ Trì thở dài, căm giận nói: "Đúng là tên cặn bã."
Tượng sáp Quý Đồng cảm giác như mình bị chửi như tát vào mặt.
Cậu cố gắng an ủi đàn anh đã trải qua đau khổ trước mặt, đẩy đĩa bánh ngọt pudding qua: "Anh đừng buồn, chuyện đã qua rồi, sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn."
"Anh không buồn." Tạ Dữ Trì nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ là anh không muốn cười nữa thôi."
Động tác của Quý Đồng cứng đờ.
... Hay là cậu vẫn nên biến thành tượng sáp đi.
Xong rồi.
Cậu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ký chủ sẽ không bao giờ cười nữa.
Tạ Dữ Trì vừa ăn pudding vừa tóm tắt: "Cho nên quay trở lại câu hỏi ban đầu, với tư cách là một sapiosexual có chuẩn mực đạo đức cao, những người có người yêu chỉ là khúc gỗ hình người trong mắt anh, đã mất đi sức cuốn hút của con người."
(*) Sapiosexual: người có xu hướng tính dục là những người có chỉ số thông minh cao.
"Anh định sống cô độc đến già, nhưng lại sợ lý trí không thắng nổi bản năng nên hợp tác với các cặp đôi là phù hợp nhất, năm cuối rồi muốn thử một lần cùng các cậu."
Trước khi tiếp tục thảo luận về chuyện chính trước đó, anh ta thành thật nói: "Anh rất thích hai cậu, hôm nay trò chuyện vui lắm, mong rằng hợp tác sau này cũng vui vẻ như vậy."
Bùi Thanh Nguyên cũng bày tỏ lòng biết ơn chân thành: "Em cũng vậy, cảm ơn anh."
Quý Đồng tuyệt vọng nghe thấy tinh một tiếng.
Nhiệm vụ đầu tiên của tuyến tình cảm [Tạo điều kiện cho ký chủ và Tạ Dữ Trì gặp nhau, tán thưởng lẫn nhau] hoàn thành.
Nhưng điểm tán thưởng lẫn nhau rõ ràng hơi sai sai.
Tiếng thảo luận chi tiết về giải đấu robot vang bên tai, Quý Đồng nhìn vào khoảng không đờ đẫn một lúc mãi mới lấy can đảm đi xem bảng nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành, nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì?
Nhiệm vụ đầu tiên chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại nên dù hoàn thành cũng không có phần thưởng. Trước cái nhìn chăm chú của Quý Đồng, giao diện nhiệm vụ hoàn thành biến mất, dường như chuẩn bị xuất hiện nội dung mới.
Có vẻ như sẽ bắt đầu nhiệm vụ tuyến tình cảm giai đoạn tiếp theo.
Quý Đồng căng thẳng nhìn thông báo đang tải ở trung tâm giao diện.