Nghe thấy câu trả lời khẽ khàng kia, Bùi Thanh Nguyên như ngừng thở.
Xâu chuỗi những từ ngữ vụn vặn, trong đầu hắn bỗng có một suy đoán vô cùng hạnh phúc.
Quý Đồng xem phim tình yêu cả đêm.
Em ấy đang học cách đối mặt với loại tình cảm vô cùng xa lạ với mình sao?
Đang chìm đắm trong tưởng tượng khiến trái tim người ta đập rộn, bỗng có một giọng nói phá đám vang lên.
"Yêu gì? Ai yêu cơ?"
Người được định trước không có vận đào hoa cực kỳ nhạy bén với từ tình yêu, Hoàng Văn vừa tắt bỏ hai cái báo thức nằm ỳ trên giường, mãi đến khi nghe thấy hai chữ kia mới tò mò kéo rèm giường ra.
"Trong hai cậu có ai tìm được bạn gái rồi à?"
Thôi Dĩ Nam vừa từ phòng vệ sinh ra tỏ vẻ thương hại trước sự ngờ nghệch của bạn cùng phòng, tốt bụng nói: "Bạn gái gì mà bạn gái, cậu mơ ngủ rồi, mau dậy đi vệ sinh đi."
Quý Đồng cũng đồng thời lên tiếng: "Có bạn gái đâu, tớ đang nói về phim thôi."
Bầu không khí mập mờ biến mất gần như hết.
Sáng sớm mùa thu vô cùng mát mẻ nhưng Hoàng Văn lại cảm thấy lạnh run.
Cậu ta hắt hơi một cái: "Cậu thích xem phim à? Tớ biết rồi, có phải đang nói đến bộ phim tình cảm sắp chiếu vào dịp nghỉ lễ không?"
Quý Đồng mờ mịt lắc đầu: "Không phải."
Cậu tạm dừng, đoạn hỏi: "Bộ phim cậu nói hay không?"
"Nghe bảo hay lắm, mấy bạn nữ lớp tớ đều rủ nhau đi xem hết." Hoàng Văn thở dài: "Tiếc là hơi sến, không hợp với tớ."
"Rõ ràng mọi khi đều thân thiết gọi tớ là Tiểu Hoàng, thế mà đến khi hỏi các bạn ấy là có muốn đi xem phim cùng không thì lại bảo tớ là Hoàng công trình thì thôi, đừng ép mình."
Quý Đồng bị chọc cười, quay sang nhìn cậu bạn cùng phòng có vẻ ngoài chất phác với làn da ngăm đen.
Bùi Thanh Nguyên cũng im lặng nhìn chằm chằm vào cậu bạn cùng phòng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của người bên cạnh mình.
Hoàng Văn hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, thuận miệng nói: "Nhưng chắc hai cậu sẽ thích phim kiểu này đấy, đi xem cùng nhau cũng được đó, dù sao ngày nghỉ cũng chẳng làm gì mà, các bạn ấy bảo chắc chắn là hay."
Trước đề nghị thần kỳ này, Quý Đồng ngẩn người, tận dụng bầu không khí thoải mái này, cậu nhìn về phía ký chủ lần nữa, lấy hết can đảm cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh muốn đi xem không?"
Đi xem phim tình yêu với nhau.
"Được, để anh mua vé."
Bùi Thanh Nguyên quyết định nhanh chóng, không để cậu có cơ hội đổi ý.
Sáng sớm mùa thu tự dưng lại không lạnh như trước nữa.
Hoàng Văn mạo hiểm lượn một vòng trước quỷ môn quan mà không hay biết gì.
Quý Đồng dậy trước đi đánh răng rửa mặt, Bùi Thanh Nguyên ngồi trước máy tính hình như đang nghiên cứu về bộ phim tình yêu sắp chiếu kia, còn Hoàng Văn vẫn không biết có chuyện gì xảy ra đang xếp hàng chờ đánh răng rửa mặt, cậu ta ngáp một cái, rầu rĩ ai điếu cho số phận cô độc của mình.
Thôi Dĩ Nam chuẩn bị đi học trong viện, lúc đi ngang qua bỗng từ ái vỗ vai cậu ta: "Cậu làm tớ nhớ đến hai câu danh ngôn chí lý."
"Danh ngôn gì?" Hoàng Văn tò mò hỏi: "Anh em cả đời với nhau, ai thoát FA trước là chó?"
"Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục*." Thôi Dĩ Nam không để ý đến giọng điệu thô bỉ của cậu ta, chậm rãi đi ra ngoài cửa: "Còn nữa, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."
- Nghĩa là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, họa và phúc là nương tựa vào nhau mà tồn tại và có thể chuyển hóa được cho nhau. - Trong Đạo Đức Kinh.
Hoàng Văn bất mãn: "Móa, cậu nói ai ngốc hả—"
Dù sao cũng không phải cậu ngốc.
Thiếu niên đầy bọt kem đánh răng ở miệng nhìn mình trong gương, đưa tay xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, yên lặng suy nghĩ.
Cậu vừa mới chủ động rủ ký chủ đi xem phim.
Hồi cấp ba, cậu với ký chủ cũng thường xuyên xem phim với nhau trên ban công rộng rãi để giải tỏa căng thẳng, khi ấy chỉ đơn thuần là xem phim, suốt quá trình cậu toàn ôm Hoa Hoa cười ngây ngô thôi.
Còn giờ nghe rất giống hẹn hò.
Nghĩ vậy, Quý Đồng thử đi vào không gian ý thức nhìn thử, Lăng Chết Máy vẫn còn nguyên, trắng tinh khôi.
Vì phòng ngừa bảng nhiệm vụ đột nhiên sống dậy nên lúc chôn nó cậu có làm thêm một cái thiết bị, nếu nó có dấu hiệu khôi phục hoạt động lần nữa sẽ khiến vòng tròn mỹ lệ trên đỉnh lóe ánh sáng màu đỏ, nhắc nhở cậu chú ý.
Cảm giác như lén lút yêu sớm sau lưng giáo viên ấy.
Đây có lẽ là thiết bị chống giáo viên tiên tiến nhất.
Lúc trên đường đến căng tin ăn sáng, Quý Đồng điềm nhiên như không có việc gì, vẫn nói chuyện bình thường với ký chủ như mọi khi, giống như lời rủ đi xem phim lúc sáng chỉ là thuận miệng nói.
Chủ yếu là cậu đã học khôn từ lần trước, đã thiết lập nhiệt độ ổn định trên da và tốc độ nhịp tim sẵn nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Đây là lợi thế của việc làm hệ thống.
Kể từ ngày khai giảng đã trôi qua gần một tháng, hầu hết các sinh viên năm nhất đã thích nghi với cuộc sống trong trường học, cũng đã bắt đầu xây dựng mạng lưới giao tiếp riêng của mình.
Trên đường có rất nhiều người chào hỏi hai người, Quý Đồng đều cười chào lại với tất cả còn Bùi Thanh Nguyên chỉ lịch sự gật đầu.
Là hai sinh viên nổi tiếng nhất trong khóa này của ngành Trí tuệ nhân tạo, tính cách của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên hoàn toàn trái ngược nhau, một người rất hòa đồng, ngoài việc học ra thì cái gì cũng thấy hứng thú, nhất là rất thích tham gia các hoạt động kỳ lạ trong câu lạc bộ. Còn người kia là tủ lạnh di động, không hứng thú với bất cứ điều gì ngoài việc học, nhất là rất hứng thú với việc nghiên cứu robot thi đấu.
Hai người tương phản rõ ràng như thế nhưng quan hệ lại vô cùng thân mật, điều này khiến cho hai sinh viên năm nhất này càng thêm nổi tiếng.
Đủ loại tin đồn cũng lưu truyền theo đó.
Ăn sáng xong đến phòng học, lập tức có người hỏi Quý Đồng: "Quý Đồng, câu lạc bộ của các cậu buổi tối có hoạt động gì không? Có thiếu người không?"
Câu lạc bộ mạt chược gần đây đang đứng trong top đầu trào lưu toàn trường, vào đây có thể thoát ế nhờ hoạt động hữu nghị với các câu lạc bộ khác, thỉnh thoảng còn được gặp những nhân vật nổi tiếng trong trường, được tiếp xúc gần với ông trùm giới kinh doanh, được đại sư huyền học dự đoán vận mệnh ngày mai, thậm chí còn có thể chơi mạt chược.
Chủ tịch câu lạc bộ mạt chược từng nếm trải cảm giác bị bỏ rơi khi tuyển thành viên đầu năm học giờ đã vui vẻ đổi phần mô tả trên trang cá nhân của mình thành: Tạm thời không tuyển thêm thành viên.
Đây có lẽ là sông có lúc, người có khúc, đừng khinh mạt chược nghèo.
"Chắc là không, dạo này mọi người tích cực đến câu lạc bộ chơi lắm." Quý Đồng nói thật: "Nhưng cậu muốn tới chơi thì tới lúc nào cũng được."
Bây giờ cậu là linh vật của câu lạc bộ do chủ tịch chỉ định, và cũng là người duy nhất có đặc quyền dẫn người lạ đến câu lạc bộ chơi bất cứ lúc nào.
Đồng thời, thái độ của các bạn trong lớp đối với Quý Đồng thân thiện hơn lúc đầu năm nhiều, có vẻ như còn có xu hướng trở thành "cục cưng của cả lớp".
Một mặt là vì tính cách của cậu khiến người ta muốn gần gũi.
Mặt khác, do bối cảnh danh tính mà Quý Đồng đã thiết lập sẵn cho mình trước khi nhập học cũng không phải bí mật gì, mặc dù ban đầu chỉ có các giảng viên cùng một số sinh viên năm cuối biết. Nhưng theo thời gian với tài năng thiên bẩm mà cậu thể hiện trong các môn chuyên ngành, câu chuyện về thân thế làm lòng người thổn thức của cậu cũng dần được lan truyền.
Mối quan hệ thân thiết giữa cậu với Bùi Thanh Nguyên vốn đã thu hút không ít suy đoán rồi, bởi vì hai chàng trai thân thiết như vậy là điều khá hiếm thấy. Thôi Dĩ Nam và Âu Dương Vũ vô tình biết được mối quan hệ mập mờ của hai người họ cũng giữ kín miệng, không kể ra bên ngoài, cũng không vì thế mà nảy sinh bất kỳ suy nghĩ khác thường nào.
Nhưng điều này không có nghĩa là những người khác sẽ không nhận ra.
"Hai cậu ấy đang hẹn hò à?"
"Hai nam... quai quái, liệu có gây ảnh hưởng không tốt không?"
Mãi đến khi họ nghe nói Quý Đồng là thiếu niên lang thang được Bùi Thanh Nguyên thu nhận giúp đỡ, cậu đã mất gần như toàn bộ ký ức trong quá khứ thì những lời bàn tán kia mới lắng xuống.
Hầu hết mọi người đều tốt bụng và dễ bị ảnh hưởng bởi đám đông.
Dễ dàng bị khơi gợi lòng tốt và sự quan tâm đơn thuần, cũng dễ dàng bị cuốn theo ý đồ xấu được gói ghém cẩn thận.
Ít nhất trong lớp không còn ai bận tâm đến vấn đề này nữa, trái lại còn chủ động quan tâm đến cậu sinh viên dự thính có lai lịch đặc biệt này hơn cả lúc trước.
Quý Đồng còn từng chính tai nghe thấy một bạn nữ từng lên tiếng bảo vệ mình.
Cô bạn đó chủ động đáp trả những lời đàm tiếu của bạn lớp khác: "Thân thì sao? Nếu tôi gặp được một người cưu mang chăm sóc tôi như vậy, đừng nói đến việc cùng nhau đến lớp mỗi ngày, ngay cả kết hôn luôn cũng không thành vấn đề, chưa nghe lửa gần rơm lâu ngày cũng bén bao giờ à? Mà Bùi thần lớp tôi không giống nam chính trong tiểu thuyết chắc?"
Bùi Thanh Nguyên lúc đó đang đứng ngay bên cạnh Quý Đồng:...
Tự dưng mơ tới quãng thời gian học cấp ba thường xuyên bị người ta suy diễn.
Quý Đồng nhìn biểu cảm cứng nhắc cùng động tác lặng lẽ lùi về sau của hắn mà cười ngặt nghẽo.
Phản ứng không thoải mái của ký chủ với những lời khen vẫn chưa bao giờ biến mất.
Có lẽ trong tương lai, khi hắn đã trở thành một doanh nhân tinh anh phải giao tiếp với đủ loại người, lúc nghe thấy lời ca ngợi của cấp dưới và đối tác trong cuộc họp, hắn vẫn sẽ muốn lùi lại một bước.
Hoặc hắn sẽ chủ động ra tay trước, trưng vẻ mặt lạnh lùng rồi tỏa ra hơi lạnh đông cứng người khác khiến họ không dám nói gì.
Quý Đồng không nhịn được mà tưởng tượng về ký chủ tương lai.
Ký chủ là người mặc âu phục chính thức đẹp nhất trong lòng cậu.
Sau khi dọn xong đồ ăn vặt của Quý Đồng trong thời gian nghỉ giữa tiết, Bùi Thanh Nguyên vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu đang chống cằm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
"Em đang cười gì thế?"
Thiếu niên luôn có những ý tưởng kỳ lạ trong đầu nghiêm túc trả lời: "Em đang nghĩ về bỏng ngô."
Bùi Thanh Nguyên mất năm giây để nhìn quanh không gian ý thức của mình, phát hiện hộp bỏng ngô bằng bông trên ghế ngoài vườn hoa, trong đầu hắn lập tức tái hiện cảnh Quý Đồng ôm hộp bỏng ngô bằng bông ăn bánh vẽ xem phim cả đêm qua.
"Ừm." Khóe môi hắn cong lên: "Lần sau đến rạp chiếu phim mua."
Sắp tới là kỳ nghỉ ngắn ngày rồi.
Một ngày học kết thúc trong mơ màng. Tối đến, Quý Đồng chuẩn bị đến câu lạc bộ mạt chược, đồng thời thiết kế bản nâng cấp cho robot mạt chược trong đầu.
Cậu không thể đưa ra một AI cực kỳ thông minh ngay được, điều này dễ khiến mọi người khiếp sợ nên cậu phải làm từng bước một.
Quý Đồng và bạn cùng lớp đã hẹn trước với nhau cùng đến câu lạc bộ mạt chược, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng học thì nghe thấy một giọng nói tỏ ra thất vọng vang lên: "Cậu đừng ham chơi quá mà bỏ bê việc học hành."
Cậu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không tán đồng của Chương Vận.
Sau nhiều ngày học, tài năng của Quý Đồng trong lĩnh vực này đã được mọi người biết đến, nhưng Chương Vận vẫn duy trì thái độ bướng bỉnh như đầu nhím ban đầu.
"Cậu có tài năng thì nên tận dụng nó, chứ không phải lãng phí thời gian ở cái câu lạc bộ đó."
Chương Vận nhìn từ trên cao xuống, nói: "Không phải năm sau cậu sẽ tham gia RS Cup à? Thời gian quý giá như vậy thì nên chuẩn bị trước cho cuộc thi mới đúng, cả ngày chỉ biết chơi thì có nghĩa gì?"
Quý Đồng ngẩn người, thử bắt chước giọng điệu thờ ơ của ký chủ: "Ừ."
Mở camera, tắt camera.
Tài liệu lịch sử đen tối lại có thêm một nội dung.
Chương Vận cứ tưởng cậu sẽ giải thích một hồi, ai ngờ lại chỉ đáp mỗi chữ ừ thờ ơ, cả người thoáng cứng đờ tại chỗ, nhìn cậu nghênh ngang đi mất.
Quý Đồng quyết định sẽ chủ động trò chuyện với Tạ Dữ Trì về mấy tên trai đểu, thúc đẩy anh Tạ chuyển cảm xúc tổn thương thành động lực, đẩy nhanh tiến độ thiết kế robot mạt chược, cố gắng vượt qua thành tích của người yêu cũ.
Còn ký chủ...
Ký chủ đang tiến bộ với một tốc độ nhanh khiếp người.
Là hệ thống, Quý Đồng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác ngày mình chiến thắng học sinh Tiểu học Phương Hạo trong buổi kiểm tra đánh giá không còn xa nữa.
Nhưng là biến cố trên tuyến tình cảm của ký chủ, nhớ lại giọng điệu nghiêm túc của hắn khi hỏi Tạ Dữ Trì về vật liệu mô phỏng sinh vật, Quý Đồng luôn cảm thấy lòng mình hơi ơn ớn.
Lỡ một ngày ký chủ biết thật ra cậu là con người thì phải làm sao?
Ký chủ có giận cậu không? Sẽ đánh cậu à?
Liệu bảng nhiệm vụ có đội mồ sống dậy đưa ra cảnh cáo không?
Tưởng tượng hình ảnh như trong phim kinh dị kia, Quý Đồng lặng lẽ rùng mình.
... Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.
Giống như mọi khi, cứ sống tốt ngày trước mắt đã rồi tính tiếp.
Sau một tháng khai giảng, các sinh viên đón nhận kỳ nghỉ đầu tiên, thời gian bảy ngày cũng không dài nên phần lớn các sinh viên ở tỉnh khác chọn ở lại trường, một số người lên kế hoạch đi du lịch cùng nhau, còn tất cả những sinh viên trong tỉnh hay thành phố đều về nhà.
Trước đêm nghỉ lễ, đường phố đã bắt đầu ùn tắc, một số phụ huynh trong thành phố lái xe đến cổng trường để đón con.
Trong dòng xe đủ mọi sắc màu, một chiếc xe sang màu đen không mấy nổi bật cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Có một chiếc xe bên cạnh đột nhiên hạ cửa sổ, một chàng trai vừa ngồi vào xe tò mò thò đầu ra ngoài nhìn, sau đó lập tức quay đầu nói với người trong xe một cách phấn khích: "Bố, bố nhìn kìa, lại là chiếc xe này!"
"Lần trước thấy là ngày khai giảng, hôm nay vừa hay là ngày nghỉ lễ..." Chàng trai suy nghĩ: "Chẳng lẽ là xe của sinh viên trường con thật à? Xịn thế này?"
Cha của chàng trai kia cười cười: "Chắc không phải đâu, có xe xịn như vậy kiểu gì cũng sẽ chạy vào trường khoe khoang."
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe chạy ngược về sau, lần đầu tiên Quý Đồng ngồi trên Tiểu Hắc mà không hào hứng ngắm phòng cảnh, cũng không ngẩng đầu nhìn bầu trời sao trên trần xe.
Cậu nắm chặt dây an toàn, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước.
Sau một tháng sinh hoạt đầy náo nhiệt trong ký túc xá, trở lại cuộc sống hai người như trước, chẳng hiểu sao Quý Đồng lại thấy hơi căng thẳng.
Hiệu quả cách âm của Tiểu Hắc cực kỳ tốt, trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có hương hoa cỏ thoang thoảng hòa quyện với tiếng hít thở của hai người.
Trong cái liếc mắt, bàn tay ký chủ đặt trên vô lăng nhìn rất đẹp.
Ký chủ thường xuyên chủ động nắm tay cậu.
Đó là một cảm giác vô cùng ấm áp.
Tối mai bọn cậu sẽ đi xem phim cùng nhau.
Xem một bộ phim tình yêu trong rạp chiếu phim chắc hẳn toàn là những cặp đôi.
Muốn ăn bỏng ngô ghê.
Quý Đồng bỗng dưng chớp mắt vài cái, ép mình dọn sạch đống suy nghĩ mọc tràn lan như cỏ dại trong tâm trí.
... Không được nghĩ nữa x2.
Về nhà là được rồi.
Đến khi ấy có thể gọi mèo Hoa Hoa đã lâu chưa gặp ra, có nó ầm ĩ thì sẽ không căng thẳng như thế này nữa.
Đi vào tầng đơn nguyên quen thuộc, Bùi Thanh Nguyên dùng chìa khóa mở cửa nhà, Quý Đồng vội vàng gọi Hoa Hoa ra ngoài.
Con mèo có bộ lông trắng như tuyết lập tức xuất hiện trong phòng khách, tao nhã vẫy đuôi, giơ móng vuốt lên chào hỏi hai vị chủ nhân.
"Meo meo meo meo!" Em muốn đi tắm!
Dù đã mấy ngày rồi không ra ngoài dạo chơi, hơn nữa còn là loài động vật không thích tắm nhưng Hoa Hoa cũng muốn mình rực rỡ, đồng thời tạo chút không khí trang trọng cho cuộc gặp gỡ với các chủ nhân sau bao ngày xa cách.
Nhắc đến chuyện tắm rửa, một đoạn ký ức xấu hổ bỗng hiện lên trong đầu cậu.
— "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi tắm đi!"
— "Chúng ta...?"
Lúc đó, cậu còn táo bạo nói với Bùi Thanh Nguyên rằng cơ thể của cậu và Hoa Hoa khác với cơ thể người và mèo bình thường nên cậu muốn thử xem liệu bọn cậu có bị ướt hay hỏng không, cậu còn gọi ký chủ đi tắm cùng để có gì còn kịp thời giúp đỡ nữa.
Khi ấy Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói: Tắm cho mèo trước đi.
Tại sao lúc đó cậu lại muốn làm kiểm tra như vậy!?
... Chắc ký chủ không nhớ đoạn đối thoại đó đâu nhỉ?
Xong đời, càng căng thẳng hơn là sao.
Bùi Thanh Nguyên đang đợi bồn tắm đầy nước, nghe thấy ngoài phòng khách đột nhiên không còn tiếng động, hắn có chút ngạc nhiên đi ra ngoài.
Hắn không thấy bóng dáng Quý Đồng đâu nhưng lại thấy trên ghế sô pha có một cây nấm màu trắng mềm mại.
Cái đuôi đang lắc lư của Hoa Hoa dừng giữa không trung, vẻ mặt khiếp sợ, nó duỗi vuốt ra thử chọc cây nấm bỗng dưng xuất hiện này.
Cây nấm không nhúc nhích.
Bùi Thanh Nguyên không hiểu ra sao nhưng cảm thấy rất buồn cười, hắn hạ giọng gọi cậu: "Quý Đồng, mang Hoa Hoa vào phòng tắm thôi."