Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 108: C108



Edit - Beta: Lune

Trong khu trung tâm thương mại, sau một hồi lâu lo lắng chạy khắp nơi tìm cháu trai, bà cụ thấy cháu mình đang ôm một hộp quà to trong tay.

"Vừa không để ý cái là cháu đã chạy lung tung rồi, làm bà lo quá." Bà cụ vỗ ngực, ngạc nhiên nói: "Cháu lấy hộp quà này ở đâu?"

Vẻ mặt cậu bé rạng rỡ, chỉ quầy hàng sau lưng mình: "Bà nội, có một anh trai nói cháu là ngôi sao may mắn của ngày hôm nay nên tặng cho cháu hộp quà này."

Bà cụ sững sờ, nhìn về phía nhân viên bán hàng đang bận rộn ở quầy, nhân viên bán hàng đã được Bùi Thanh Nguyên dặn dò từ trước nên lập tức mỉm cười, gật đầu với bà: "Cậu bé là khách hàng may mắn do chúng cháu chọn ngẫu nhiên."

"Còn có chuyện may mắn như vậy nữa à..." Bà cụ liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn các cháu, khách sáo quá."

Nhìn bà cụ chất phác nắm tay cháu trai đi xa, Quý Đồng nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Cảm ơn ký chủ."

Bùi Thanh Nguyên trông thấy ánh sáng màu vàng óng thấp thoáng ở cổ Quý Đồng, trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn cũng là một người may mắn được chọn.

Hai người đi chơi gần hết ngày, đến khi trở lại trường thì hai bạn cùng phòng ở ngoại thành là Hoàng Văn và Thôi Dĩ Nam đã về trước một ngày, cả khu ký túc xá lại trở nên náo nhiệt.

Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên vừa vào cửa, Hoàng Văn ở nhà chơi game cả tuần đến ngấy cả người lập tức thở dài, vứt điện thoại xuống rồi ló đầu ra khỏi rèm giường: "Cuối cùng hai cậu cũng về, tớ chán sắp chết rồi đây."

Hôm trước, lúc Quý Đồng hỏi chuyện tặng quà, cậu ta đã quyết định tặng con chuột máy tính cho Bùi Thanh Nguyên: "Anh Bùi, tớ để chuột trên bàn cậu đấy. Lúc nữa cậu dùng thử xem, không được thì còn đổi."

Bùi Thanh Nguyên vừa nói cảm ơn xong lại nghe cậu ta nói tiếp: "Phải rồi, Tiểu Đồng tặng cậu cái gì? Có phải tặng bàn phím cùng hãng với tớ không? Kỳ nghỉ hai cậu đi đâu làm gì thế?"

Quý Đồng trả lời ậm ờ: "Không, tớ tặng cái khác."

Chi tiết thì đương nhiên không thể nói cho bạn cùng phòng biết được.

Thôi Dĩ Nam thì tinh ý hơn Hoàng Văn nhiều, cậu ta tức thì phát hiện bầu không khí giữa hai người đã có sự thay đổi, còn thấy sợi dây chuyền trên cổ Quý Đồng, cậu ta thật lòng khen: "Sợi dây chuyền đẹp ghê."

Thẩm mỹ của anh Bùi khá là ổn.

Hoàng Văn lập tức rướn cổ lên hóng hớt: "Đẹp đấy, em gái nào tặng thế? Có gu ra phết."

Cậu ta nhớ đến bài đăng xếp hàng dưới vòng đu quay trên trang cá nhân của Quý Đồng, tò mò hỏi: "Có phải cậu thoát kiếp FA rồi không? Kiểu nào vậy? Tớ cá là một cô nàng trưởng thành! Cảm giác hợp với cậu hơn, khi nào dẫn bạn gái đến ăn cơm với bọn tớ đi."

Quý Đồng mím môi cười, đồng thời liếc trộm biểu cảm của ký chủ bên cạnh.


"Cô nàng trưởng thành" nào đó cứng đờ, im lặng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng mảy may không biết gì, vẫn hào hứng lắm mà quay đầu hỏi Thôi Dĩ Nam: "Cậu cá kiểu nào? Thua phải khao nha!"

Tớ cá cái đầu cậu ấy.

Thôi Dĩ Nam đã tặng Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng mỗi người một lá bùa may mắn làm quà, cậu ta cảm thấy nên tặng cho cả vị siêu cấp vô tri này nữa mới đúng.

"Sinh nhật vui vẻ, mau lấy bánh gato ra thôi!" Cậu ta lặng lẽ kéo sang chủ đề khác để cứu Tiểu Hoàng: "Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng rồi, tớ cần ăn tí ngọt."

Cậu ta nhìn ra sau hai người: "Ủa, không có bánh gato à?"

"Cảm ơn cậu." Bùi Thanh Nguyên nhận quà: "Buổi tối mới có người mang bánh gato đến."

Quý Đồng tiếp lời: "Bánh gato to lắm, còn thêm nhiều bánh ngọt nữa, lúc nữa rủ mấy bạn hay chơi trong lớp đến được không?"

Hà Thế Văn kiên quyết làm cho Bùi Thanh Nguyên một chiếc bánh gato thật to, nói rằng ít nhất cũng phải to hơn chiếc bánh gato hồi cấp ba một vòng, Hà Tinh Tinh bên cạnh cũng đề nghị: "Chiếc bánh to như vậy mà chỉ cắm mỗi nến thì lãng phí quá, hay là cắm hết tất cả những thứ có thể cắm lên bánh đi."

Quý Đồng thích nhất là những thứ lòe loẹt nên liên tục gật đầu.

Bùi Thanh Nguyên cân nhắc đến đây là lần đầu tiên Quý Đồng tổ chức sinh nhật nên không từ chối, thậm chí còn chủ động chọn đồ với Quý Đồng và Hà Tinh Tinh.

Tối nay chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.

Hai bạn cùng phòng còn chưa biết sẽ được thấy một chiếc bánh gato như thế nào, hớn hở nói: "Được chứ, càng đông càng vui mà."

"Thế thì tổ chức thành bữa tiệc luôn đi, còn lâu mới đến giờ ngủ của Tiểu Đồng, có muốn mua thêm ít đồ nướng với đồ uống không? Lão Thôi, lần trước cậu chạy bộ xong về mua đồ nướng chỗ nào đấy?"

"Ok, để đấy lúc nữa tớ đi mua đồ nướng, còn cậu mua đồ uống."

"Đùa chứ, sao cậu lại để tớ cầm đồ nặng?"

"Chắc là mong cậu sớm thông minh lên đấy."

Mặc dù phòng này là phòng ngủ hỗn hợp, mọi người ở đây khác ngành với viện nhưng các bạn cùng lớp gần như đều ở tầng này, thỉnh thoảng còn gặp nhau, như Âu Dương Vũ dẫn đầu các bạn nam của viện Điện tử và Trí tuệ nhân tạo thường xuyên chạy tới chơi, cho nên sau một tháng bọn họ đã khá thân với Thôi Dĩ Nam và Hoàng Văn.

Trong lúc chờ bánh gato được mang đến, Quý Đồng bật máy tính lên tập trung tinh thần xem video.


Hôm nay robot Viên Kẹo chính thức được đưa ra thị trường. Là sản phẩm đầu tiên của xí nghiệp gia dụng truyền thống lâu đời khi bắt đầu tham gia vào lĩnh vực thông minh, nó đã thu hút được sự quan tâm của không ít chuyên gia trong ngành, đã có khá nhiều video đánh giá được đăng tải, đương nhiên trong đó cũng có cả blogger do phòng marketing thuộc công ty của Đặng Trữ chủ động liên hệ.

Trong video, phản ứng đầu tiên của các blogger khác nhau khi nhìn thấy robot Viên Kẹo đều là cười, vì ai cũng cảm thấy tạo hình của nó quá hài hước.

Đến khi thật sự khảo nghiệm, hầu hết các blogger đều kinh ngạc không thôi.

"Tính ổn định và độ linh hoạt của nó... cộng với giá tiền này thì có thể nói là cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo."

"Nói thật, nó nhảy còn uyển chuyển hơn rất nhiều người nữa ấy, phần cơ khí được gia công vô cùng chắc chắn. Vậy nên tiếp theo tôi sẽ khảo nghiệm AI tích hợp, bắt đầu từ độ chính xác nhận dạng giọng nói của nó trong môi trường ồn ào khác nhau..."

Cũng có blogger không đánh giá nghiêm túc mà theo phong cách hài hước.

Là một sản phẩm, robot Viên Kẹo vẫn kế thừa hai chế độ mà Bùi Thanh Nguyên thiết kế ban đầu, chế độ đồng hành thông minh một đối một và chế độ chờ thông dụng. Chế độ trước có một cài đặt giống như mật khẩu khóa màn hình điện thoại, chỉ khi gọi chính xác tên robot thì mới có thể sử dụng tất cả các chức năng của nó.

Vì robot Viên Kẹo được thiết kế nhằm phục vụ người dùng nên nó sẽ ghi lại lượng lớn dữ liệu và dấu vết hành vi của người dùng để tương tác tốt hơn với họ. Dưới tiền đề này, chế độ một đối một là một cài đặt mang lại cảm giác an toàn cho người sử dụng.

Điều kiện tiên quyết để sử dụng hai chế độ này là đặt tên cho nó, trong bước đặt tên này, cư dân mạng đã mặc sức phát huy trí tưởng tượng của mình.

"Tôi đã đặt tên cho nó là bố, mặc dù lúc gọi hơi kì quặc nhưng nhìn chung thì vẫn có nhiều ưu điểm lắm."

Blogger này nghiêm túc giải thích: "Hồi nhỏ, bố mẹ tôi rất thích đọc nhật ký của tôi, có khóa cũng vô dụng, hôm nay thấy tôi mua cái này về thì lại bắt đầu rục rịch, nhưng tôi không tin bọn họ dám gọi một con robot là bố đâu."

Cũng có blogger biểu diễn tương tác giữa mình với robot.

Trong video, chàng trai nọ nhịn cười ra vẻ đứng đắn gọi: "Tôi gọi bạn một tiếng, bạn dám trả lời không?"

Robot Viên Kẹo được đặt tên là "Tôi gọi bạn một tiếng, bạn dám trả lời không" lập tức giơ cánh tay cơ khí vẫy chào, trên cái bụng hình bầu dục lóe lên ánh sáng rực rỡ, vui vẻ trả lời: "Dạ!"

Quý Đồng vừa nhìn vừa cười, Bùi Thanh Nguyên đang xem với cậu cũng cười.

Một lúc sau, Hoàng Văn và Thôi Dĩ Nam bị tiếng cười thu hút nên cũng lại gần.

Một nhóm sinh viên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi cười ngây ngô.

"Cái này trông thú vị ghê, hối hận quá đi mất, lần trước lúc anh Bùi hỏi tớ có muốn không lẽ ra tớ không nên ra vẻ mới đúng."


"Chuyện cười với mẩu chuyện ngắn nó kể nghe lạ ghê, tớ chưa nghe bao giờ. Tớ định mua cho bà ngoại tớ một cái để giải trí, nhưng nó chỉ dành cho trẻ em thôi à?"

Là người duy nhất không tham gia vào nhóm cười ngây ngô, Bùi Thanh Nguyên giải thích: "Không, nó dành cho mọi lứa tuổi, bên trong có chế độ riêng cho trẻ em và người cao tuổi, nhưng hiện giờ thì nó được trẻ em yêu thích hơn."

Dù sao thì tạo hình này khá trẻ con với đa số người trưởng thành.

Đặng Trữ mang đến đủ mẫu robot, Bùi Thanh Nguyên để Hoàng Văn với Thôi Dĩ Nam tự chọn màu mình thích, hai người chọn xong thì hớn hở chạy về chỗ nằm nghiên cứu.

Lúc Quý Đồng đang xem video say sưa thì trong điện thoại bỗng vang lên âm thanh thông báo.

Cậu nhìn lướt qua, là tin nhắn mới trong nhóm chat của đội RS Cup.

Mới đầu trong nhóm này chỉ có ba người là cậu, Bùi Thanh Nguyên và Tạ Dữ Trì. Sau khi xác định sẽ thiết kế robot mạt chược thì bắt đầu tuyển thêm thành viên khác, chẳng hạn như Âu Dương Vũ cùng lớp với Quý Đồng.

Bấy giờ, Tạ Dữ Trì hào hứng gửi tới một đống tin nhắn.

[Tạ Dữ Trì: Ngầu quá thể!!!]

[Tạ Dữ Trì: Xin lỗi vì đã chế nhạo con robot này khi mới nhìn thấy nó.]

[Tạ Dữ Trì: Quá đẹp quá đẹp quá đẹp quá đẹp! Sao các cậu mời được anh ta vậy?]

Quý Đồng hoang mang ấn xem ảnh mà anh ta gửi tới, phía trên là một bức vẽ graffiti có thể phủ kín cả một mặt tường.

Trước nền xám bạc mang theo cảm giác khoa học viễn tưởng, trên đỉnh một chiếc mũ đen tuyền phản chiếu dáng vẻ mờ ảo của thế giới tương lai, giống như hoa văn trên vải vóc phức tạp, lại giống như là một mạng nhện đông cứng, phía dưới là những chi máy dài ngoằng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của máy móc.

Ở trung tâm bốn chi máy tối tăm, thân hình elip khổng lồ của robot lại phản chiếu ánh sáng huyền ảo của thế giới cũ, khí chất kỳ lạ vốn có vẻ hơi trẻ con bỗng trở nên thích đáng, một cảm giác giao thoa giữa quá khứ và tương lai hiện rõ lên trên giấy.

Quý Đồng thoáng chốc bị chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

[Quý Đồng: Đẹp khủng khiếp!!! Ai vẽ thế?]

[Tạ Dữ Trì:??? Em không biết à? Bức graffiti này hiện đang cực kỳ hot trên các trang mạng nước ngoài, nhiều người còn chưa biết đây là sản phẩm robot vừa mới ra mắt đâu, anh cứ tưởng đây là do công ty của chú Đặng sắp xếp để quảng bá.]

[Tạ Dữ Trì: Là tác phẩm của một nghệ thuật gia trong nước đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài, anh ta là một người rất bí ẩn, tác phong làm việc tùy hứng. Theo như anh nhớ thì anh ta chưa từng cho bất cứ thương hiệu nào cả.]

Mặc dù lúc nào Tạ Dữ Trì cũng mang vẻ mặt lạnh lùng chán đời, nhưng bản thân anh ta lại cực kỳ thời trang và năng động, thích theo đuổi các xu hướng mới. Điều này có thể thấy rõ từ chiếc áo hoodie liên doanh với manga có màu sắc sặc sỡ anh ta mặc khi gặp họ lần đầu tiên.

Quý Đồng để ý thấy ký chủ cũng đang xem điện thoại thì lập tức đụng vai hắn: "Anh xem tin nhắn trong nhóm chat chưa? Viên Kẹo trong bức tranh kia đặc biệt lắm phải không?"

Sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên trở nên hơi khác thường.

"Ừm." Hắn trả lời đơn giản, ngón tay hơi lưỡng lự trên màn hình điện thoại.


Quý Đồng không hài lòng lắm với phản ứng bình tĩnh của ký chủ, dù sao Viên Kẹo cũng là do hắn dày công làm ra, lúc này nhìn thấy tác phẩm diễn sinh xuất sắc như vậy lẽ ra phải vô cùng phấn khích mới phải chứ.

Cậu cực kỳ kích động, nhấn mạnh nói: "Nghệ thuật gia này vẽ Viên Kẹo ngầu quá là ngầu, em muốn in bức tranh này ra rồi dán lên tường. Người này là do chú Đặng mời à? Siêu ghê."

Nghe vậy, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên càng khó tả hơn.

"Không." Hắn tạm dừng rồi thành thật nói: "Anh quen chú ấy."

Giống với lá bùa may mắn của Thôi Dĩ Nam và chuột máy tính của Hoàng Văn tặng, đây cũng là quà sinh nhật tặng hắn.

Trong lúc Quý Đồng và Tạ Dữ Trì đang khen bức tranh graffiti trong nhóm chat, Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy tin nhắn của vị nghệ thuật gia này vừa gửi đến.

[Bùi Tư Hữu: Sinh nhật vui vẻ, tặng cháu món quà nhỏ, ngầu chứ?]

[Bùi Tư Hữu: Tuần sau chú có việc sẽ về nước một chuyến, đến lúc đó gặp.]

Trên màn hình chỉ hiện vài câu ngắn gọn, không nhắc gì đến sóng gió thân thế năm ngoái như thể nó chưa hề xảy ra, ký ức bao năm qua cũng không vì quan hệ huyết thống biến mất mà trở nên nhạt nhòa.

Lúc Bùi Thanh Nguyên còn sống tại nhà họ Bùi, người mà hắn thân thiết nhất ngoài ông nội Bùi Hoài Sơn ra là con trai út của ông, cũng tức là chú của hắn khi đó, Bùi Tư Hữu.

So với "người cha" say mê sự nghiệp và "người mẹ" thích kiểm soát thì trong tuổi thơ của hắn lại gần gũi với chú Bùi Tư Hữu hơn.

Vì từ nhỏ Bùi Thanh Nguyên đã rất kiệm lời, tích cách trái ngược hoàn toàn với Bùi Tư Hữu nên y rất thích trêu chọc Bùi Thanh Nguyên, cách đùa giỡn hắn gần giống với Quý Đồng thích xem hắn mặc hoodie khủng long vậy.

Trong tuổi thơ bị nhồi nhét đủ bài vở nặng nề cùng những buổi tập các môn năng khiếu, nó trở thành khoảng thời gian hiếm hoi mà Bùi Thanh Nguyên có thể được nghỉ ngơi chốc lát.

Nhưng về sau, quan hệ giữa Bùi Tư Hữu và anh trai ngày càng xấu đi, một người tự do tùy tiện, một người chỉ theo đuổi danh vọng tiền tài, nhưng người trước vẫn bị người sau nghi ngờ.

Để tránh nảy sinh thêm mâu thuẫn, Bùi Tư Hữu dứt khoát chạy ra nước ngoài làm nghệ thuật, thỉnh thoảng sẽ đón bố mình qua để nghỉ ngơi giải sầu, mối quan hệ với cả gia đình anh trai cũng theo đó mà trở nên xa cách, chỉ có những dịp lễ tết mới nói chuyện vài câu với cháu trai Bùi Thanh Nguyên.

Sau một quãng thời gian, ấn tượng của Bùi Thanh Nguyên về người chú này dần trở nên mờ nhạt, điều hắn nhớ rõ nhất là tính cách bất cần đời của người nọ và tài năng nghệ thuật xuất chúng.

... Và một vài đặc điểm quan trọng mà hôm nay hắn mới đột nhiên nhận ra.

Một cái tên mang đậm phong cách nhân vật chính trong tiểu thuyết như Quý Yến Hành, vẽ robot cực kỳ ngầu được Quý Đồng yêu thích, còn có ảnh đại diện mặc âu phục siêu đẹp trai nữa.

Đặc điểm nào cũng chạm đỉnh.

Nghe thấy ký chủ nói quen người vẽ bức tranh này, hai mắt Quý Đồng sáng rực, tò mò hỏi: "Thật à? Ai vậy?"

Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ kỹ một hồi mới trả lời cậu.

"Là chú của anh." Hắn châm chước câu chữ, nói với giọng điệu thận trọng: "Cũng là chú của em."