Trong bài đăng có một bức ảnh. Trong ảnh, các giáo sư và học giả đang bưng đĩa sứ hoặc ly thủy tinh, trò chuyện vui vẻ. Chính là khung cảnh trong tiệc buffet.
Sau khi bài viết được đăng lên, có rất nhiều học sinh vào bình luận.
[Tầng 4: Có phải chưa từng gặp những chuyên gia hàng đầu thế này đâu, có gì mà phải ngạc nhiên?]
[Tầng 7: Tôi cảm thấy nhân vật chính mà chủ bài viết đang nói đến không phải chỉ những vị giáo sư học giả kia...]
[Tầng 12: Đù! Lần đầu tiên tôi lại không nhận ra ngay có chỗ nào khác thường đó, trông tự nhiên thật đấy.]
[Tầng 17: Sao cậu ta trà trộn vào được vậy?]
[Tầng 20: Hàng hot được đặt trước.]
[Tầng 23: Sao cứ phải nhắc lại mấy người ngày xưa làm gì nhỉ, nội dung đặc biệt chỗ nào? Còn cái gì thú vị nữa không, nay tôi lại không đến, có ai ghi chép gì không? Chụp lên xem với.]
Quả thật là có học sinh đã ghi chép lại. Chẳng bao lâu sau, có người đã chọn lọc rồi đăng một số câu nói lên, gần như lời nói của giáo sư học giả nào cũng có, tốc độ bình luận của bài viết chậm dần rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại.
[Tầng 42: Không thể không nói, quá đẳng cấp.]
[Tầng 51: Hơi hối hận không đi, giờ vẫn chưa kết thúc à?]
[Tầng 59: Mấy người tầng trên nghiêm túc đấy à? Cười chết mất, đến mấy lời này mà cũng đọc không hiểu sao? Đây chẳng qua lời an ủi dành cho mấy kẻ tầm thường, xứng đáng nghèo cả đời mà thôi.]
[Tầng 65: Thế cười cho chết luôn đi, tỏ vẻ thượng đẳng cái gì thế, tổ tiên ba đời nhà cậu không phải người mà là vàng thành tinh à?]
[Tầng 74: Ai cũng biết nói mấy lời hay ho, nhưng chẳng qua có những thứ mà cả đời này cũng không thể vượt qua nổi.]
[Tầng 88: Đừng nghĩ rằng ai cũng nông cạn như mình, sao cứ nhất định là phải vượt qua cái gì? Các cậu quan tâm đến tiền tài dung tục, nhưng cũng có người lại quan tâm đến Mặt Trăng. Nếu không thì thế giới này coi như đã kết thúc rồi.]
...
Dần dần, bài đăng đã trở thành cuộc tranh cãi giữa hai phe. Những người ủng hộ chủ nghĩa tinh hoa thì lên tiếng chỉ trích gay gắt ngôn luận của các giáo sư, ngoài ra cũng có người lại nương vào ẩn danh để bày tỏ sự đồng tình với quan điểm chống phân tầng xã hội, cho đến khi một bình luận mới xuất hiện.
- Chủ nghĩa tinh hoa là quan điểm cho rằng một số người hay nhóm người có năng lực, kiến thức, hoặc địa vị xã hội cao hơn những người khác có nhiều khả năng đóng góp cho toàn xã hội hơn, và do đó họ xứng đáng có ảnh hưởng hoặc đặc quyền lớn hơn so với những người khác. (Theo Wikipedia)
[Tầng 210: Mấy cuộc tranh luận đều là vô nghĩa. Tôi chỉ hỏi một câu thôi: Lúc Bùi Thanh Nguyên chuyển trường, trong bài viết cao tận 500 tầng kia đã nói gì về cậu ấy? Nói rằng sau khi mất đi địa vị và thân phận, cậu ấy sẽ rơi vào vũng bùn và trở thành một đống rác phải không?
Giờ các cậu thử ngẩng đầu nhìn vào bức ảnh xem, nhìn xem người các cậu coi là "rác rưởi" đang được nhiều giáo sư học giả vây xung quanh, những người mà ban ngày các cậu kính cẩn xưng hô đấy.
Mặt có đau không? Thế mà còn không biết xấu hổ tiếp tục phát ngôn bừa bãi ở đây? Tại sao "rác rưởi" người ta lại có thể làm được chuyện mà các cậu không làm được? Chẳng phải là vì các cậu còn rác rưởi hơn à?]
Bài đăng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, mãi sau mới có người bình luận tiếp.
Thông qua tính nắng giám sát, lúc Quý Đồng phát hiện được bài đăng này, không nhịn được mà bật cười.
Lúc đầu cậu còn muốn dùng vài thủ đoạn đặc biệt để xử lý mấy cái tài khoản bình luận khó ngửi kia, nhưng giờ không cần nữa rồi, vì cậu trông thấy vẻ mặt của đám học sinh cầm điện thoại đứng xung quanh sa sầm thấy rõ.
Bùi Thanh Nguyên không biết cậu đang cười cái gì, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Tiệc buffet sắp kết thúc, mọi người bắt đầu chia nhóm tản ra nói chuyện phiếm, còn hắn đi một mình ra một góc.
"Không có gì." Cùng lúc Quý Đồng nói, trên đồng hồ xuất hiện một bức ảnh: "Em thấy một bức ảnh rất đẹp thôi."
Bức ảnh này do một học sinh khác chụp, trong khi rất nhiều người đang nhìn về phía Bùi Thanh Nguyên đứng ở giữa, thì hắn lại cụp mắt nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay kia.
Chiếc đồng hồ màu đen trông quá là ngầu và cuốn hút, làm cả bức ảnh trông như thể được cắt ra từ một quảng cáo đồng hồ.
Chụp rất đẹp, nên sẽ là của cậu.
Quý Đồng vui vẻ cho nó vào album.
Bùi Thanh Nguyên lấy một miếng bánh ngọt từ trên kệ xuống, chính là chiếc bánh mà lúc vào Quý Đồng đã bảo hắn nếm thay cậu.
"Ngọt lắm." Hắn nói: "Còn thơm mùi hoa nữa."
Dưới ánh rực rỡ, hình ảnh trên mặt đồng hồ biến mất, thay vào đó là dòng chữ [Cảm ơn] kèm với một bông hoa màu hồng.
Sau khi tiệc buffet chính thức kết thúc, Bùi Thanh Nguyên đi cùng nhóm học sinh giao lưu khác trở về ký túc xá.
Bé Đẹp hết giờ làm việc, đến giờ mèo Nấm đi làm.
Tiêu Tân Thần và mấy bạn khác muốn vuốt mèo đều nấn ná ở lại phòng Bùi Thanh Nguyên không chịu về.
Bùi Thanh Nguyên nhìn mèo Nấm bị nhóm học sinh trung học kia trêu cho chạy khắp phòng, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.
Trò chơi trêu mèo chạy ấu trĩ này kéo dài mãi đến khi chuông điện thoại của Tiêu Tân Thần vang lên mới dừng lại.
"Là mẹ tớ gọi video đến." Tiêu Tân Thần thở hồng hộc, nhìn thoáng qua mọi người, hỏi: "Các cậu có để ý không? Không thì để tớ ra ngoài nghe."
Tất cả mọi người lắc đầu: "Không sao đâu, cậu cứ nghe đi, bọn tớ cũng chào hỏi cô luôn."
Sau khi làm quen với Tiêu Tân Thần và Tiêu Kiến Bình, bọn họ đều rất tò mò mẹ của Tiêu Tân Thần là người như thế nào.
Nhưng sau khi cuộc gọi video được kết nối, trong tiếng chào thân thiết của Tiêu Tân Thần, hình ảnh người kia xuất hiện trong giao diện cuộc gọi lại khiến mọi người bất ngờ.
Đó là một người phụ nữ trung niên với dáng người mảnh khảnh, trên mặt bà là nụ cười dịu dàng, lúc điện thoại hơi lắc lư có thoáng thấy tay vịn xe lăn.
"Đông người vậy, đều là bạn con mời quen à?"
"Vâng, mẹ ơi, để con giới thiệu cho mẹ nha. Đây là mấy bạn học ở trường Trung học số 2, Lâm Tử Hải, Thẩm Dịch Minh,..."
Thi Nguyệt Lan mỉm cười chào từng người: "Gọi cô là cô Thi được rồi, cảm ơn các cháu đã làm bạn với Tân Thần."
Các bạn học sinh hơi bối rối nhưng đều rất tích cực đáp lại. May là cảm xúc ngạc nhiên trước tình trạng sức khỏe của Thi Nguyệt Lan mang lại không kéo dài lâu, lập tức tan biến trong cuộc trò chuyện bình thường giữa hai mẹ con.
"Hôm nay con chơi có vui không?"
"Vui lắm mẹ ạ, thoải mái cực kỳ luôn."
"Thế bố con đâu rồi? Mai đã về chưa?"
"Mẹ, mẹ gọi đến là vì nhớ con, hay là nhớ bố con rồi tiện thể nhớ cả con vậy - "
Tiêu Tân Thần còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng bước chân, kèm theo đó là một giọng nói trẻ con mang âm điệu điện tử: "Dạ!"
Một người máy màu trắng cỡ nhỏ bước đều đến trước khung hình, duỗi cánh tay để ngang ngực, trông như thể đã sẵn sàng phục vụ chủ nhân của mình bất cứ lúc nào, hình ảnh này lập tức khiến các bạn đang vây xem kinh ngạc hô lên.
Thi Nguyệt Lan ngoái đầu nhìn qua, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Minh, ta nói là ngày mai chứ không phải gọi mi."
"Vâng thưa chủ nhân."
- Chữ Minh trong tên Tiểu Minh (小明) của người máy giống với chữ Minh trong Minh Thiên (明天: ngày mai) nên người máy nghe thành gọi mình.
Tiểu Minh đi lạch bạch hai bước sang bên cạnh, hai tay rủ xống, quay về trạng thái chờ yên lặng.
Tiêu Tân Thần khịt mũi: "Tiểu Minh lại ngốc rồi, mà thôi, hôm nay tao gặp một AI siêu cấp thông minh luôn á, tên là Bé Đẹp."
"Nhưng mà sao tên trợ lý ảo thông minh nào cũng đần vậy... Tiểu Minh, Bé Đẹp, đúng là chẳng có sáng tạo gì cả."
Nhưng Tiểu Minh vẫn đứng yên, không thèm phản ứng cậu ta.
"Tiểu Minh!" Lâm Tử Hải bên cạnh hóng hớt gọi theo, thắc mắc hỏi: "Cô Thi ơi, sao Tiểu Minh không phản ứng với bọn cháu vậy ạ?"
Có bạn còn nhỏ giọng kết luận: "Cảm giác Bé Đẹp còn thông minh hơn Tiểu Minh nhiều."
Nhìn đám nhỏ ầm ĩ trên màn hình, Thi Nguyệt Lan bật cười: "Bên các cháu ồn quá, Tiểu Minh không phân biệt được."
Ai ngờ bà vừa nói xong, Tiểu Minh bên cạnh lại "dạ" một tiếng, lạch bạch đi tới làm trong cả phòng vang lên tiếng cười.
Thẩm Dịch Minh không giỏi giao tiếp cũng rất tò mò nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại của Tiêu Tân Thần, nhỏ giọng cảm khái: "Đây là người máy mà giáo sư Tiêu làm riêng cho cô Thi phải không, tớ còn nghe nói giáo sư Tiêu mang máy ảnh đi là vì muốn chụp ảnh cho cô Thi xem... Tình cảm hai người tốt thật đấy, Tiêu Tân Thần chắc chắn từ nhỏ đã rất hạnh phúc."
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh cậu ta, nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Lúc còn sống ở nhà họ Bùi, hắn từng thấy rất nhiều gia đình khác nhau, có gia đình chỉ hòa hợp vẻ ngoài, bên trong lại dựa vào con cái hoặc tiền bạc để duy trì. Có gia đình tôn trọng lẫn nhau nhưng lại thiếu tình cảm, cũng có gia đình nổi tiếng trong giới vì vợ chồng hạnh phúc.
Nhưng những tình cảm hào nhoáng hay ảm đạm kia dường như đều không giống với khoảnh khắc bình dị mà hắn chứng kiến lúc này.
Bùi Thanh Nguyên không thể diễn tả chính xác sự khác biệt giữa chúng, chỉ là hắn bỗng cảm thấy ao ước.
Buổi tối yên tĩnh, các bạn tụ tập thành vòng tròn ngồi nói cười vui vẻ với nhau khiến hắn nhớ lại bầu không khí tương tự vào tối qua.
Thích là gì?
Câu hỏi ấy từng tiến vào giấc ngủ cùng hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình cảm của Tiêu Kiến Bình và vợ mấy chục năm vẫn như một, câu hỏi này dường như nên sửa lại thành: Yêu là gì?
Giữa dòng suy nghĩ trập trùng, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến đôi mắt màu lam của mèo Nấm.
Nghĩ đến đây, Bùi Thanh Nguyên mới nhận ra mèo Nấm đã yên lặng suốt từ nãy.
Từ sau lúc Tiêu Tân Thần bắt đầu nghe điện thoại, con mèo trắng đã yên tĩnh, nằm cuộn tròn trên đùi hắn giống như ngủ mất rồi.
Hắn xoa đầu mèo Nấm, đồng thời khẽ gọi trong đầu: "Quý Đồng?"
Giọng nói trong trẻo quen thuộc kia lập tức vang lên: "Dạ!"
Chỉ riêng một chữ này, Bùi Thanh Nguyên đã xác định được vừa nãy cậu không ngủ mà cũng đang lén hóng hớt.
Quý Đồng chắc chắn nghe thấy giọng nói của người máy Tiểu Minh trong cuộc gọi video.
Bắt chước giống hệt.
"Em đang ở đâu?"
"Em đang tưới hoa." Quý Đồng trả lời hắn.
Quý Đồng đột nhiên thấy hơi nhớ nhưng bông hoa đã từng bên cậu trong thời gian dài khi trước. Cậu nhớ mình đã lâu không chăm sóc chúng nên đã lẻn vào khu cảm xúc trong không gian ý thức của ký chủ.
Nhóc người máy màu xanh lá mặc bộ đồ làm vườn, đi lại trong khu vườn có một trăm loài hoa, những cành lá xanh tươi lướt qua đôi giày cao su màu vàng sáng của cậu.
Cậu cầm bình nước tưới cẩn thận cho một bông hoa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy phía cuối bầu trời xanh thẳm có những áng mây sặc sỡ trải dài.
Đây là cảnh tượng mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Quý Đồng ngắm nhìn một lúc lâu, trong đầu lướt qua rất nhiều từ ngữ đại biểu cho cảm xúc, cuối cùng cảm thấy có lẽ nó mang ý nghĩa ao ước.
Những đám mây lrực rỡ như tranh vẽ, mang vẻ đẹp mê hồn, khiến những người nhìn thấy nó phải si mê dừng bước, chỉ muốn đến gần hơn.
Nhưng nó lại quá xa, xa như một giấc mơ, khiến người ta không thể chạm tới.
Ký chủ đang ao ước với gia đình của Tiêu Tân Thần sao?
Thật ra cậu cũng rất ao ước.
Quý Đồng kiên nhẫn tưới xong hoa, sau đó nhìn qua cái cây đặc biệt có con bướm lượn quanh.
Lần trước khi phát hiện ra nó, nó vẫn là một cái chồi nho nhỏ, giờ đã lớn lên nhiều lắm rồi. Mấy chiếc lá xanh bóng xinh đẹp, khẽ đung đưa trong làn gió.
Con bướm bay qua những ngón tay dữ liệu xanh lục của cậu, né những tia nước phun xuống, nhẹ nhàng vẫy cánh.
Cái cây bất ngờ mọc ra trong trái tim ký chủ này về sau có nở hoa không? Sẽ nở ra hoa gì nhỉ?
Cậu không che đậy âm thanh xung quanh mình, mặc dù khu vườn rất yên tĩnh nhưng cậu vẫn muốn để ký chủ nghe cảm nhận được phong cảnh trong trái tim mình.
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm quang đãng, chợt nghe thấy tiếng mưa rơi.
Giữa tiếng ồn ã của thế giới quanh mình, hắn nghe thấy âm thanh của những giọt nước nhỏ bé xuyên qua không khí rơi xuống đất, từng đợt, từng đợt, tựa như một cơn mưa nhỏ thoáng qua, còn có tiếng bước chân giẫm trên đồng cỏ cùng cơn gió tĩnh lặng lướt qua những cánh hoa.
Quý Đồng đang đi lại, tưới hoa trong vườn.
Bùi Thanh Nguyên thử tưởng tượng ra bức tranh ấy, vườn hoa, nhóc người máy, đôi ủng, bình nước tưới cây.
Hắn đã gặp rất nhiều hình dạng của Quý Đồng, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là người máy màu xanh lá trốn sau cánh cửa, ngập ngừng không dám đi ra trong đêm trăng sáng nọ.
"Ký chủ có sợ không?"
"Anh không sợ."
Sau đó cậu mới yên tâm bước ra ngoài, nhiệt tình gõ nhẹ vào nắp máy trên ngực mình.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh có muốn xem trái tim của em không?"
Bùi Thanh Nguyên thật sự đã tận mắt nhìn thấy trái tim dữ liệu phức tạp hơn cả đại dương của cậu.
Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy không nên là vậy.
Bùi Thanh Nguyên không biết cảm giác này của mình đến từ đâu, có lẽ là vì đôi khi Quý Đồng cư xử rất giống con người, hoặc có lẽ là vì so với người bình thường, cậu dành nhiều nhiệt huyết và trân trọng hơn cho cuộc sống trần tục tưởng chừng rất bình thường này.
Trong tiếng mưa rơi đứt quãng, âm thanh thuộc về thế giới hiện thực biến mất, một thế giới yên tĩnh khác dần hiện ra, hắn tập trung nghe tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên của Quý Đồng.
"Tất cả bông hoa đều nở rất đẹp." Nhóc người máy báo cáo với hắn: "Còn một cái cây không biết có nở hoa hay không, hy vọng là có."
"Ừm."
Hắn tạm thời không thể nhìn thấy những bông hoa đó, nhưng có thể ngửi thấy mùi hoa trong lời nói của Quý Đồng.
Giọng nói quen thuộc này vẫn nhẹ nhàng và vui tươi như thường ngày.
Đêm đến, các bạn đã làm ầm ĩ chán chê thì cũng bắt đầu giải tán. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, mỗi người lần lượt trở về phòng của mình. Chú mèo cuộn mình trong cái ổ được làm từ tấm chăn nhỏ, đã ngủ say sưa, trong không gian chỉ còn lại ánh trăng.
Còn Bùi Thanh Nguyên lại đứng một mình trước cửa sổ, nhìn mặt trăng hồi lâu, sau đó mới yên lặng lên giường đi ngủ.
Trái tim hắn bị bao phủ bởi một loại cảm xúc rất phức tạp, không chỉ là ao ước mà còn có vui vẻ, có may mắn, và dường như còn có cả đượm buồn nữa.
Hắn không hiểu những cảm xúc này đến từ đâu, chúng rất xa lạ, không giống như những cảm xúc mà hắn từng có, nhưng chúng thật sự xuất hiện trong trái tim hắn, chậm rãi chuyển động trong bóng đêm vắng lặng, tựa như mặt đại dương lóng lánh.
Trong những cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời, Bùi Thanh Nguyên mất rất lâu mới ngủ được.
Nhưng đêm nay vẫn chưa kết thúc, khoảnh khắc mở mắt ra, hắn không thấy trần nhà được nắng mai chiếu sáng vào ngày hôm sau, mà bị bao phủ bởi một khoảng không trắng xóa.
Bùi Thanh Nguyên mơ thấy một giấc mộng kỳ ảo.
Trong giấc mơ, khắp nơi đều tràn ngập ánh nắng mặt trời, tỏa sáng rực rỡ, mọi thứ đều sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào, tựa như thiên đường.
Hắn bước đi ngập ngừng trong ánh sáng ấy, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Bên trong phòng cũng rất sáng, nhưng không chỉ có mỗi ánh sáng.
Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy một bóng lưng xa lạ đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ, ngước nhìn ra ngoài, giống hệt hắn lúc trước khi đi ngủ đêm nay.
Ngoài cửa sổ không có mặt trăng nhưng có một khung cảnh kỳ lạ hơn.
Ngoài ô cửa kính trong suốt là một cây nấm khổng lồ, đang lơ lửng như một quả bóng bay giữa bầu trời xanh. Nó nhìn vừa to vừa mềm mại, giống như một cảnh tượng chỉ có trong truyện cổ tích.
Khi nhìn thấy cây nấm kia, Bùi Thanh Nguyên mới thật sự vỡ lẽ rằng mình đang mơ.
Có lẽ là vì bình thường gọi Nấm nhiều quá.
Người lạ trong giấc mơ đứng yên lặng bên cửa sổ rất lâu, dáng người gầy gò, mái tóc ngắn bị ánh nắng chói chang chiếu thành màu hạt dẻ nhạt, mềm mại đung đưa.
Bùi Thanh Nguyên đoán tuổi của người nọ có vẻ xấp xỉ với mình.
Hắn định đi đến gần người kia, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người kia nhưng lại bị một bức tường vô hình nào đó ngăn lại. Làm thế nào cũng không thể đến gần người trong mơ, chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi.
Cây nấm khổng lồ di chuyển trong gió, mãi đến khi nó dừng lại bên cửa sổ, ngay khi mép ô mềm nhũn của nó chạm vào cửa kính, thiếu niên kia đưa tay ra, khẽ đặt lên tấm kính, da của cậu rất trắng, khiến ánh nắng càng thêm chói mắt.
Bùi Thanh Nguyên không thể đến gần nhưng hắn có thể thấy rõ những ngón tay trắng nhợt đang chạm vào mép ô màu xám của cây nấm. Thời gian chầm chậm trôi qua, Bùi Thanh Nguyên có thể cảm nhận được niềm háo hức đột nhiên lan tỏa trong không khí, thậm chí hắn còn muốn hạnh phúc thay cho người thiếu niên xa lạ mà mình chẳng hề quen biết này.
Nhưng chỉ vậy thôi.
Gió thổi cây nấm đến, nhưng cửa sổ phòng lại có một lớp kính dày.
Bức tường lạnh lẽo kia vẫn ngoan cố đứng giữa bọn hắn.
Thiếu niên trong mơ ở gần cây nấm là vậy, nhưng cũng lại rất xa.