Không Được Nói

Chương 20: Manticore (13)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh hùng

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh đang trên đường lái xe đến trung học số 13 thì di động của anh đột nhiên vang lên một tiếng. Dư quang* mắt anh nhìn thấy nhưng anh không lấy xem được, nghĩ là tin nhắn nên anh nhờ Tần Nghiên mở giúp.

(*nói đến hình ảnh bên ngoài tầm nhìn trung tâm, nghĩa là 30 độ xung quanh điểm nhìn)

Tần Nghiên cầm lấy điện thoại ấn hai lần thì máy nhắc nhở mở khóa bằng dấu vân tay.

"Mật khẩu là gì?"

Ngụy Hoài Minh lái xe quá nhanh, vừa rồi khó khăn lắm mới lướt qua được một chiếc xe tải, hiện tại không kịp phân tâm nên anh trực tiếp vươn ngón cái tay phải qua ấn một cái.

Di động không nhận được tin nhắn mà trái lại nhận được một tweet.

Ngụy Hoài Minh thấy Tần Nghiên nhìn chằm chằm di động của mình hồi lâu mà không nói gì khiến anh có chút chột dạ không lý do, không biết có phải là người thầm mến mình nhiều năm đột nhiên tỏ tình hay không, anh dè dặt mở miệng: "Làm sao vậy?"

Tần Nghiên dời tầm mắt khỏi di động nhưng vẫn không nói gì.

Ngụy Hoài Minh càng luống cuống hơn: "Ai... Tin nhắn của ai vậy?"

"Ngụy đội." Tần Nghiên đột nhiên nhìn về phía sườn mặt anh, Ngụy Hoài Minh bối rối nuốt nước bọt một cái.

" 'Tam Giác Vàng' xuất hiện rồi."

Tay cầm vô lăng của Ngụy Hoài Minh trượt một cái, suýt chút nữa thì tông phải xe buýt bên cạnh.

Những dòng tweet tràn ngập trên điện thoại di động đã đưa cảm xúc của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm. Còn chưa kể đến cái bao xác lần trước bị Ngụy Hoài Minh dùng "thi thể lông vàng" để nói lấy lệ vẫn chưa được giải quyết, chỉ riêng vụ hôm nay thôi cũng đủ khiến cho xã hội khủng hoảng mãnh liệt rồi.

Chụp toàn cảnh, khoảng cách xa gần tất cả đều có, một bức làm mờ cũng không có*, rõ ràng đến mức thậm chí chỉ cần xem những bức ảnh này thôi cũng có thể trực tiếp viết ra một bản báo cáo khám nghiệm tử thi. Có người còn làm việc tốt đi khôi phục lại bức ảnh, có thể thấy được đây là thân trên của cơ thể người, không thiếu một bộ phận nào, và là một người đàn ông. Tần nghiên xem đi xem lại các bức ảnh khác nhau, càng xem càng khó chịu.

(*ở đây nói đến công nghệ khảm Pixelization, là một phương pháp xử lý hình ảnh sử dụng nguyên tắc như nghệ thuật khảm (mosaic))[EDIT/ĐAM MỸ] KHÔNG ĐƯỢC NÓI - TÚC THANH SƠN - Chương 20: Manticore (13)

Hung thủ đã tách da và xương của nạn nhân ra, nhưng cả hai phần đều được cắt cực kỳ đối xứng, vết cắt mượt mà như thể nó đã được xử lý bằng một công cụ mài mòn đặc chế. Tên hung thủ có thứ sở thích tàn độc đổ máu tươi vào túi rồi đặt chung với thi thể trong cái bao nilong đen quen thuộc, nhìn thấy mà ghê người.

Ngụy Hoài Minh tìm một góc dừng xe lại.

Anh cúi đầu lướt điện thoại, tay có hơi run run: "Là hắn sao?"

Trong lòng Tần Nghiên đã đưa ra kết luận nhưng lại không muốn nói ra hết nên chỉ đáp một cách mơ hồ: "Có lẽ vậy."

"Tên khốn." Ngụy Hoài Minh bình phục cảm xúc một chút rồi gọi điện cho Phùng Chử. Điện thoại reo hơn bốn mươi giây mới có người bắt máy, âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào đến mức cách màng hình điện thoại cũng muốn thủng màng nhĩ của anh. Phùng Chử gọi nửa ngày cũng không nghe rõ Ngụy Hoài Minh nói cái gì, sau vài giây im lặng thì âm thanh ồn ào dần dần nhỏ đi, chắc là đi tới nơi không người.

Phùng Chử nơm nớp lo sợ hỏi: "Sếp à?"

"Cmn còn biết tôi là sếp của cậu? Tôi thấy ngay cả ông đây là ai cậu còn không biết đâu." Ngụy Hoài Minh ôm một bụng lửa, theo điện thoại mà đốt lên đầu Phùng Chử, "Nhận được báo án khi nào? Không biết báo cáo một tiếng sao? Tin tức cũng không biết rút đi? Các cậu tới đây để làm gì hả? Cảnh cục cho đám các cậu đến hiện trường vụ án để biểu diễn xiếc khỉ à?"

Phùng Chử biết việc này rất nan giải nên không nói một tiếng nào, mặc cho Ngụy Hoài Minh trách mắng. Ngụy Hoài Minh mắng xong lại khôi phục lý trí, hỏi bọn họ hiện tại đang ở đâu.

"Ở hiện trường ạ, mới vừa dọn sạch người xong. Người báo án này..." Ngụy Hoài Minh nghe cậu ta bên kia lại bắt đầu huyên thuyên, mà anh cũng không nghe rõ cậu ta đang nói gì cho lắm nên dứt khoát ngắt lời, "Gửi định vị đi, tôi sẽ lập tức qua đó."

"Còn Tô Yểu thì sao?" Tần Nghiên nhìn anh cúp máy rồi xem đồng hồ của mình ---- gần sáu giờ rồi.

"Sáu giờ tan học, nếu Tô Yểu phát hiện Tề Tái không còn ở đó nữa thì rất có thể sẽ bỏ chạy."

"Chết tiệt." Ngụy Hoài Minh dùng sức lắc đầu, tay đập lên vô lăng.

Cuối cùng thì họ vẫn quyết định đến trường trước.

Năm giờ bốn mươi.

Hai người tới trước cửa lớp Tô Yểu, bạn cùng lớp nói cô ta không có ở đây, có lẽ là đến hội học sinh rồi.

Năm giờ năm mươi.

Cửa văn phòng hội học sinh đóng chặt và bị khóa trái.

Đúng sáu giờ.

Ngụy Hoài Minh cạy cửa ra, trong phòng không có gì ngoại trừ giấy tờ rơi rải rác trên mặt đất và rèm cửa bị gió thổi lay.

Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều người xếp hàng nhộn nhịp mua đồ ăn, căn bản là không có biện pháp nào có thể chọn ra một người từ trong đại dương xanh lam này.

Tô Yểu đã bỏ chạy rồi.

Tần Nghiên nhặt từng tờ giấy trên mặt đất lên, phát hiện tất cả đều là hồ sơ học sinh. Có một số được khoanh tròn bằng bút đỏ, một số thì được khoanh bằng bút đen, mà tờ của Tề Tái viết rõ ràng một chữ "chết".

Tờ giấy trên bàn bị gió thổi bay lên, Tần Nghiên vươn tay bắt lấy.

Cùng là một nét chữ đỏ ấy, rồng bay phượng múa mà viết ra ba chữ to: "Bắt lấy tôi." Tần Nghiên đưa tờ giấy lên mũi ngửi, là máu.

Bây giờ hắn không cảm thấy Tô Yểu bị bệnh tâm thần nữa. Cô ta rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối là một kẻ biếи ŧɦái.

Phùng Chử gọi đến nói công tác ngoại cần đã làm xong, hiện trường vụ án đã được phong tỏa, người báo án cũng đã được đưa về cục cảnh sát rồi, bọn họ chỉ cần về thẳng đây là được. Ngụy Hoài Minh ừ hai tiếng rồi cúp máy, sau đó châm một điếu thuốc.

"Cậu nói xem, có phải là quá trùng hợp rồi hay không?" Văn phòng hội học sinh ở tầng hai, Ngụy Hoài Minh nhìn ra một chút, ở độ cao này ngay cả anh cũng phải cân nhắc kỹ mới dám nhảy xuống, không ngờ một cô gái lại có thể chạy thoát dễ dàng như vậy từ đây.

"Chân trước chúng ta vừa phá quán bar ngầm, chân sau lại chết một mạng người, còn mẹ nó là sát thủ liên hoàn năm đó đã quy án làm?" Ngụy Hoài Minh hút mạnh một hơi thuốc, lại nói tiếp, "Đặng Lệ Lệ có quan hệ với quán cà phê, quán cà phê có quan hệ với quán bar, quán bar có quan hệ với mại dâm, mại dâm có quan hệ với ma túy, ma túy và chú Vương có quan hệ, mà chú Vương cũng có quan hệ với Lý Cẩn, cuối cùng là Lý Cẩn lại có quan hệ với tên sát nhân biếи ŧɦái kia."

"Còn có một tuyến nữa. Đặng Lệ Lệ và Tề Đan có quan hệ, Tề Đan và Tề Tái là anh em, mà Tề Tái lại cùng Tô Yểu có quan hệ." Tần Nghiên nhìn hồ sơ học sinh trong tay, bổ sung một câu, "Tôi nghi là Tô Yểu cũng có quan hệ với Tam Giác Vàng."

Điểm khởi đầu và điểm kết thúc giống nhau, nhưng đều không tìm thấy tung tích của cả hai.

"Tốt nhất là đừng để tôi bắt được hắn." Ngụy Hoài Minh ném tàn thuốc xuống đất, hung hăng phỉ nhổ, "Bằng không ông đây sẽ xử hắn."

Thi thể được mang về tới, tình huống giống y như Tần Nghiên suy đoán.

Cho dù là đã bị ngâm máu trướng lên nhưng cũng không khó để nhận ra vết chặt của thi thể bằng phẳng, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, giống như chỉ dùng một nhát dao thôi là đã chặt được rồi. Thi thể bị chia làm hai, đối xứng với nhau như thể được so sánh tỉ mỉ bằng thước đo, và nó trông đẹp hơn nhiều so với thi thể trước đó.

Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Nghiên là đẹp.

Tên hung thủ này như là xem cơ thể con người thành một tác phẩm nghệ thuật, chặt nó thành hình dạng đẹp nhất mà mình có thể tưởng tượng được, sau đó gã đóng gói lại và chờ người khác phát hiện. Thậm chí là Tần Nghiên có thể tưởng tượng ra bộ dáng của gã khi chặt xác, tưởng tượng gã dùng thước cuộn để đo đường nét, dùng dao nhỏ tinh tế mà lóc xương, cuối cùng là dịu dàng hôn môi thành phẩm của mình.

Nghệ thuật là sự sống, gã trao cho thi thể một sự sống mới ---- một loại sự sống vặn vẹo và hoàn toàn không nên tồn tại.

"Không phải tất cả nghệ thuật đều xứng đáng được tôn trọng." Tần Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve thi thể, thấp giọng nói mấy câu rồi đột nhiên nở nụ cười, "Vậy thì xem tao phá hủy nghệ thuật của mày như thế nào đi."

Pháp y nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, sợ tới mức thiếu chút nữa cắm luôn dao giải phẫu vào cánh tay mình.

Lúc đi học, giáo viên có nói các nhà tâm lý học tất cả đều bị bệnh tâm thần ---- đúng là không có gạt người mà.

Ngụy Hoài Minh cầm báo cáo khám nghiệm tử thi, hung hăng gõ cửa văn phòng Lục Bạch.

"Chú tự xem đi." Ngụy Hoài Minh đập báo cáo lên bàn ông, "Đừng mẹ nó nói với tôi gì mà không liên quan đến 'Tam Giác Vàng', không phải là chú nhìn thấy hắn ta bị bắn chết sao? Vậy bây giờ đang xảy ra chuyện gì đây? Bút tích giống hệt nhau như vậy, chú còn nói với tôi là trùng hợp?"

Ngụy Hoài Minh hoàn toàn không để ý đến thân phận, sau khi hỏi xong hết thì kéo một cái ghế đến ngồi đối diện với Lục Bạch, ánh mắt tàn nhẫn, "Dù tôi không hiểu quy củ thì cũng biết phạm pháp là sẽ bị bắt. Đồng chí Lục Bạch, chú bị tình nghi bao che tội phạm."

Sắc mặt của Lục Bạch vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không lật xem kết quả khám nghiệm tử thi mà chỉ yên lặng nhìn anh: "Hai bao còn lại đâu?"

"Vẫn chưa tìm thấy."

"Vậy cậu kích động cái gì?" Lục Bạch đẩy gương mặt đang sáp lại của anh ra rồi ngả người ra sau, vẻ mặt mỏi mệt, "Chỉ có một bao là có thể xác định được? Một câu của cậu là có thể phúc thẩm* một vụ án sao? Phá án phải chú ý đến chứng cứ chứ không phải là phỏng đoán."

(*xử lại ở cấp cao hơn)

"Trước khi tìm được hai bao kia không biết còn phải chết bao nhiêu người!" Ngụy Hoài Minh phiền nhất loại người hay lảm nhảm này, tức giận muốn chết, quát, "Rốt cuộc là chú đang sợ cái gì!"

"Tôi mẹ nó sợ cậu chết!" Lục Bạch hít sâu một hơi, cầm báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn đứng dậy, vỗ lên mặt Ngụy Hoài Minh, "Cậu biết năm đó đã chết bao nhiêu người không? Mười sáu người? Mười sáu người là mẹ nó người bị hại! Hình cảnh của chúng ta đã chết hai mươi sáu người!"

Lục Bạch tức giận đến phát run, chân ông lảo đảo một chút rồi lại ngã về trên ghế.

Hơn mười tờ giấy bay lả tả trên không trung, lượn một vòng rồi rơi xuống đất, tiếng rơi rào rào vừa giống như tiếng thở dài vừa giống như khúc ca.

"Hai mươi sáu hình cảnh đã hy sinh tính mạng vì vụ án này. Trong đó nhỏ nhất chỉ mới hai mươi tuổi, người lớn nhất cũng chỉ ngoài ba mươi, chúng tôi cũng không dám nói cho gia đình bọn họ biết. Ngày kết án ấy chúng tôi gọi người nhà tới để nhận lại thi thể, tiếng khóc gần như muốn lật cả mái nhà. Một cụ già đã nắm lấy tay tôi hỏi, có phải là con của lão đã bắt được kẻ xấu không, tôi nói phải, con của bác là anh hùng." Lục Bạch lau mặt một cái rồi nói tiếp, "Hiện tại cậu cầm loại chứng cứ không đủ này tới nói với tôi là bọn họ bắt sai người, hung thủ thật sự vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cậu dựa vào cái gì?"

"Tôi là cảnh sát, không đời nào mà tôi không muốn tìm ra hung thủ, nhưng mà cậu không thể lấy mấy thứ này..." Lục Bạch chỉ vào mấy tờ giấy trên mặt đất, giọng nói run run, "Không thể lấy mấy thứ này... đến chối bỏ hai mươi sáu mạng người."

Ngụy Hoài Minh nghĩ đến rất nhiều lý do tại sao Lục Bạch vẫn luôn không cho anh phúc thẩm vụ án này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nó sẽ là như vậy.

Không có thuyết âm mưu, ông ấy chỉ là không muốn thẹn với hai mươi sáu vị anh linh.

"Cháu sẽ tìm được." Ngụy Hoài Minh cúi người nhặt báo cáo khám nghiệm tử thi trên mặt đất lên, đi tới cạnh cửa lại dừng lại.

"Cháu sẽ tìm ra tất cả chứng cứ."

"Bất luận là có thể lật lại bản án hay không thì bọn họ đều là anh hùng."

"Sếp, đừng sợ." Ngụy Hoài Minh mở cửa ra, nhìn mọi người ngoài cửa bị hấp dẫn bởi tiếng tranh cãi của bọn họ, tầm mắt dừng ở trên người Tần Nghiên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, "Chúng ta cũng là anh hùng."

Ngụy Hoài Minh xoay người chào Lục Bạch, đối phương bất đắc dĩ mỉm cười, đáp lại anh một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.

"Vậy thì xin nhờ cậu."

Hết chương 20.