Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 3: Bánh bao hấp



Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Miếng kẹo mạch nha Thẩm Văn Hiên này dính chặt vào hắn.

Hàn Dữ Tiếu xem như đã nhìn ra, vị Thẩm tiểu thiếu gia này chính là một đứa trẻ có chứng bệnh thiếu hơi người, cực kì thích có người chơi cùng mình. Nhưng dưới áp lực học hành cấp 3, ba mẹ cậu lại bận rộn cả đôi, trong nhà chỉ có một bác gái chăm sóc sinh hoạt. Ban ngày ở trường học còn đông vui, buổi tối trở về nhà lại chỉ có một người. Trước kia còn có cậu bạn thân là Chung Nịnh thi thoảng sẽ tới nhà cậu chơi, nhưng hiện tại Chung Nịnh đang vội vàng theo đuổi người trong lòng, hoàn toàn kệ mặc người bạn tốt ngày ngày chịu phạt đứng chung (chủ yếu là Thẩm Văn Hiên bị phạt đứng, Chung Nịnh giám sát), hoạn nạn có nhau này.

Trong thời gian mấu chốt này, Thẩm Văn Hiên đột nhiên phát hiện, còn có một học bá, buổi tối không cần phải ở nhà thành thành thật thật học tập, còn có thể đánh nhau, cũng dễ chơi.

Người đó chính là Hàn Dữ Tiếu đang làm thêm tại night club.

Cậu vui sướng đeo cái cặp sách nhẹ tênh không có lấy vài cuốn sách lên, chạy tới chỗ Hàn Dữ Tiếu làm thêm ngồi chổm hỗm chờ đợi.

Cậu cực kì áy náy vì ngày đó vô tình hỏi Hàn Dữ Tiếu về ba mẹ của hắn, trời sinh cậu dễ bị mềm lòng, nhìn có vẻ hay nghịch ngợm gây sự, nhưng thật ra lại vô cùng mỏng manh dễ vỡ. Mắt thấy Hàn Dữ Tiếu làm thêm trong night club, rõ ràng là thiếu niên thanh tú cao ráo, nhưng đã phải bôn ba vì cuộc sống. Nhìn lại đống thịt mình nuôi được từ sinh hoạt an nhàn sung sướng, lập tức cảm thấy hành động nhằm vào Hàn Dữ Tiếu lúc trước của mình quả thực không phải là người.



Ngày thứ nhất nhìn thấy Thẩm Văn Hiên chạy vào, Hàn Dữ Tiếu còn định nghiêm mặt nói cho cậu là chưa thành niên thì không được đi vào.

Con mắt Thẩm Văn Hiên lóe sáng, xuất CMND ra cho hắn nhìn, “Thành niên rồi á! Tôi sửa lại ngày sinh.” Cậu còn rất đắc ý.

Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu đã không còn ôm hy vọng đối với việc khuyên nhủ Thẩm Văn Hiên chạy về nhà nữa rồi, hắn vừa thu dọn đồ đạc, vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn người nọ. Thẩm Văn Hiên uống được già nửa cốc coca cola, gọi thêm một bàn anh đào. Anh đào đỏ đỏ bị cái lưỡi màu hồng phấn của cậu duỗi ra cuốn lấy rồi nuốt trọn, trên môi dính chất lỏng màu đỏ nhạt, khiến cặp môi kia càng trở nên căng mọng hồng nhuận, câu nhân nhưng lại không tự biết.

Không đầy một chốc, bên cạnh Thẩm Văn Hiên lập tức có thêm mấy người lại gần, cũng may cái tên ngốc này còn chưa tới mức ngu si, đề phòng đảo mắt mấy lần, ôm lấy đĩa anh đào ì ạch chạy về phía Hàn Dữ Tiếu.

Vẫn chưa tới mức ngu ngốc, còn biết đường chạy trốn tới chỗ mình. Hàn Dữ Tiếu cũng không biết chút vui sướng vi diệu này phát ra từ chỗ nào trong lòng, cúi đầu trông thấy Thẩm Văn Hiên lại gần, liếm bờ môi dính nước anh đào một cái, khẽ meo meo nói với hắn.

“Có phải ngày nào cậu ở trong quán này cũng bị quấy rối như vậy đúng không, hoàn cảnh công việc ác liệt thiệt sự.” Thẩm Văn Hiên cau mày, “Một người khí phách cao lớn thô kệch như tôi đây còn bị nhớ thương, cậu thế này thì khéo mà ngày nào cũng bị bóp mông mất.”

Thẩm Văn Hiên tỏ vẻ ta đây rất có kinh nghiệm, chú em khỏi cần phải phản bác làm gì, con mắt còn liếc về phía bờ mông của Hàn Dữ Tiếu mấy cái.

Hàn Dữ Tiếu suýt chút nữa bóp nát cái chén trong tay, quan sát vòng eo hết sức nhỏ xinh mềm dẻo, cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Văn Hiên một lượt, thế này mà còn không biết xấu hổ nói hắn.

“Lúc nào cậu tan ca thế, hai ta đi ăn khuya đi.” Thẩm Văn Hiên trông mong nhìn hắn, “Có một quán đồ nướng cực kỳ ngon.”

“Không đi, tôi tan làm lúc mười giờ rưỡi.” Hàn Dữ Tiếu dọn dẹp lại mặt bàn, gương mặt lãnh đạm, “Cậu mau trở về đi, tôi sẽ không đi ăn khuya với cậu đâu. Ngày mai cậu cũng đừng tới làm gì, tôi không rảnh chơi với cậu.”

Thẩm Văn Hiên “A?” lên một tiếng, có chút mất mát, hai hàng lông mi xinh đẹp đan lại vào nhau. Cậu nằm sấp trên bàn nhìn Hàn Dữ Tiếu một chút, xách cặp sách trên bàn đi ra ngoài.

Hàn Dữ Tiếu nhìn Thẩm Văn Hiên đi ra, ngón tay cuộn cuộn, lại cúi đầu xuống làm việc. Hắn nghĩ có lẽ Thẩm Văn Hiên sẽ không tới nữa. Trong ghế lô lại có khách gọi nhân viên phục vụ, hắn cầm theo khăn nóng đã giặt sạch vội vàng chạy tới.

Kết quả vào chín giờ rưỡi.

Thẩm Văn Hiên lại đột nhiên xông vào, trong quán vẫn rất bận bịu nhiều việc, Thẩm Văn Hiên cầm theo mấy cái hộp đựng đồ ăn, không nói lời gì kéo hắn vào ghế lô.

“Tôi đã nói với quản lý của các cậu, đây không tính là bỏ bê công việc, chỉ là phục vụ khách hàng.” Thẩm Văn Hiên ấn hắn ngồi xuống ghế lô, trong ghế lô rất tối, mùi cũng không khó ngửi, thoang thoảng một chút huân hương như có như không, gương mặt Thẩm Văn Hiên ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài rủ xuống, một đôi mắt đen nhánh sáng rọi.

Tay của cậu đặt ở trên người Hàn Dữ Tiếu, tay rất ấm, nhỏ hơn bàn tay của Hàn Dữ Tiếu hẳn một vòng, độ ấm kề sát áo sơmi lan đến làn da, nóng hổi đến mức khiến Hàn Dữ Tiếu cũng phải chuyển động yết hầu một chút.

“Tôi mang bánh bao hấp tới cho cậu.” Thẩm Văn Hiên cười hì hì, đứng lên bóc vỏ hộp, như dâng vật quý đưa lên cho Hàn Dữ Tiếu xem, “Cậu làm thêm đến mười giờ rưỡi chắc chắn sẽ rất đói, tôi đây tiện thể mang bữa tối tới cho cậu. Tốt hơn đồ đặt giao nhiều, giao tới rồi đều bị nguội mất.”

Quả thực giống như cậu nói, bánh bao hấp vẫn còn nóng, bên trên bề mặt rắc một chút hành lá xanh biếc, hương thơm nóng hổi tràn ngập ở trong ghế lô.

Mang đồ ăn đến night club là vi phạm quy định, vì thế Thẩm Văn Hiên còn đặc biệt gọi thêm một chai rượu đắt tiền nhất, nhưng mà cậu lại không nói cho Hàn Dữ Tiếu.

Cậu vẫn lải nhải liên miên giống như cái loa nhỏ, “Thực ra tôi cũng hay mua cho cho Chung Nịnh ăn, đừng có thấy bên ngoài cậu ta ngoan ngoãn, thực ra lười cực kì, ít khi chịu vận động lắm. Mà cậu mau ăn đi.”

Hàn Dữ Tiếu phức tạp nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, “Cậu đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?”

Câu này hắn hỏi rất khẽ, Thẩm Văn Hiên không nghe rõ, tới gần kêu hắn lặp lại lần nữa.

Nhưng Hàn Dữ Tiếu lại không nói ra được.

Hắn nhìn chằm chằm vào làn da mịn màng căng tròn của Thẩm Văn Hiên, gương mặt này hoàn toàn hợp gu hắn, ngày đó khai giảng, từng người từng người lần lượt đi vào trong lớp, bên cạnh Thẩm Văn Hiên còn có một Chung Nịnh dung mạo xuất sắc đứng cạnh — nhưng hắn vẫn nhìn một phát trúng thẳng Thẩm Văn Hiên.

Mặc đồng phục màu trắng đơn giản, tóc chải chuốt gọn gàng, khi cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh, sáng lạn tựa như một mặt trời nhỏ vậy.

Nhưng hắn chỉ đứng liếc nhìn từ xa.

Khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mặt trời nhỏ này lại tới gần hắn đến như vậy, gần tới mức tựa như hắn chỉ cần khẽ vươn tay ra là có thể hái vào trong ngực.

“Ban nãy cậu mang bữa tối tới, là mang cho tôi sao?” Hắn thấp giọng hỏi.

Thẩm Văn Hiên trả lời vô cùng đương nhiên, “Đúng vậy. Trách tôi ban đầu không nghĩ nhiều, cậu làm thêm như vậy thì sao có thời giờ ăn tối.”

Cậu không hề cảm thấy như vậy là quá săn sóc hay kĩ tính gì cả, chỉ cảm thấy đây là một việc vô cùng bình thường.

Ai bảo bây giờ cậu và Hàn Dữ Tiếu là bạn chứ.



“Đúng rồi tôi cũng phải mang một hộp cho anh trai bartender mới được, người ta rất chiếu cố cậu đó, cậu ăn trước đi.” Thẩm Văn Hiên vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Trong ghế lô chỉ còn lại một mình Hàn Dữ Tiếu, hắn nhìn bữa tối nóng hổi trên bàn, không còn nhớ lần cuối cùng mình được chăm sóc như vậy là vào lúc nào. Khi còn bé ông bà ngoại còn hay lo lắng cho hắn, nhưng mà sau khi hai người mất, ba mẹ lại không muốn để hắn quấy rầy nhà mới của mình, cấp tiền sinh hoạt đến năm mười tám tuổi liền ngừng.

Thật ra cuộc sống của hắn cũng không tính là quá khó khăn, bằng tiền làm thêm và học bổng đã đủ cho hắn chi tiêu rồi. Nhưng hắn cũng từ từ quen với cái sự lạnh lẽo của phòng bếp mỗi khi về tới nhà, quen với việc coi bánh sandwich rẻ tiền với một hộp sữa bò ngoài cửa hàng là một bữa cơm.

Hàn Dữ Tiếu gắp bánh bao hấp lên cắn một cái, quả thật giống như Thẩm Văn Hiên nói, vẫn còn nóng, nước sốt nóng hầm hập chảy vào trong cổ họng, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu nóng lên theo.

Thẩm Văn Hiên lại đi vào đúng lúc này, Hàn Dữ Tiếu mới ăn được hai cái, vẻ mặt tự nhiên gắp một cái đến bên miệng Thẩm Văn Hiên, “Cậu cũng nếm thử.”

Với bộ thần kinh thô của mình, Thẩm Văn Hiên hoàn toàn không cảm thấy không đúng chỗ nào, há miệng ngoạm một phát, chiếc đũa đụng trúng môi trên của cậu.

“Tôi cảm thấy món ngon nhất của quán này chính là bánh bao hấp.” Cậu ngồi xuống, “Sau này sẽ mang cho cậu thử món khác.”

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được nở nụ cười, “Cậu nghĩ là tôi không có cơm ăn sao?”

Thẩm Văn Hiên cười hì hì.

Nhưng hắn biết rõ Thẩm Văn Hiên có ý tốt, chân thành lại đơn giản, chỉ muốn đối xử tốt với người khác.

Hắn nhớ tới mấy tháng ghét mặt nhau trước đây giữa mình và Thẩm Văn Hiên, bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Hắn cho rằng Thẩm Văn Hiên là bao cỏ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, lại không ngờ rằng bên dưới cái mã vàng ngọc nhưng bất tài kém cỏi này, lại có thể ẩn chứa một tấm lòng son đẹp đẽ tới thế.



Hàn Dữ Tiếu tan làm xong lập tức đòi đưa Thẩm Văn Hiên về nhà, lý do là sợ Thẩm Văn Hiên lại bị lũ lưu manh cướp bóc. Trước khi đi, anh trai bartender vẫn luôn rất chiếu cố hắn nói, “Cậu bạn này của chú mày này trông có vẻ cẩu thả bừa bãi, thật ra lại rất mỏng manh dễ vỡ, một cậu nhóc rất tốt.”

Hàn Dữ Tiếu cười cười.

Hắn đẩy chiếc xe đạp rách nát của mình ra chở Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên không hề ghét bỏ, vừa ngồi lên liền ôm lấy eo của hắn, còn nhỏ giọng nói thầm với hắn, “Cậu đừng đi đường lớn, đạp xe trong thành phố không cho phép đèo thêm người. Hai ta lén lút đi thôi.”

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được nở nụ cười. Hình như hôm nay hắn vẫn luôn cười thì phải.

Gió đêm thổi tung áo sơ mi của hắn, mười giờ rưỡi trên đường không có bóng người, chỉ có đèn đường mờ nhạt hắt ra ánh sáng ấm áp.

Thẩm Văn Hiên ngồi sau lưng hắn rõ nhát gan nhưng lại gượng chống, vừa mới đi ngang qua ngõ nhỏ đen kịt liền nghẹn ngào một tiếng, nắm chặt lấy áo của hắn hơn, mặt dính sát vào eo hắn, sợi tóc mềm mại cọ cọ, giống như cún con chưa cai sữa.

“Thẩm Văn Hiên…” Hàn Dữ Tiếu khẽ gọi một tiếng.

Thẩm Văn Hiên run lẩy bẩy rầm rì lên tiếng, “Sao, sao hả?”

“Ngày mai mang bài tập của cậu đến, tám giờ tôi tan làm, sẽ kèm cậu làm bài.” Hàn Dữ Tiếu nhếch khóe miệng, “Đừng có mơ tôi làm giúp cậu.”

Thẩm Văn Hiên đập lên lưng hắn một phát.

Hàn Dữ Tiếu đột nhiên cười lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hàn có thể nói là rơi vào tay giặc nhanh nhất trong lịch sử. Mà Thẩm Văn Hiên ngốc nghếch nhà chúng ta, mới chính là trùm cua trai, trêu chọc hết lần này tới lần khác nhưng lại không biết, trêu chọc tiểu Hàn đến mức đổ đứ đừ “không phải quân không thể”, cậu ta còn nói mình thật ra là thẳng nam… Ngẫm lại vẫn cứ cảm thấy tiểu Hàn thật thê thảm. Tiểu Thẩm không thiếu tình thương, cậu ta chỉ là vì quá không thiếu tình yêu thương nhưng mà ba mẹ lại bận rộn cho nên mới cực kỳ dính người… Tiểu Hàn đặc biệt yêu thích điểm này nhé.