Lúc học đại học, Thẩm Văn Hiên có nuôi một con mèo, mèo rất đáng yêu, nhưng phân mèo lại rất thối.
Phân mèo không chỉ rất thối, còn xuất hiện ở trong giày của Thẩm Văn Hiên.
Lại nhìn qua, con mèo lớn bằng bàn tay nằm chổng vó ở trên ban công phơi nắng, còn thản nhiên giơ “bộ ấm chén” thối lên cho Thẩm Văn Hiên nhìn.
Thẩm Văn Hiên rất tuyệt vọng, sao mèo có thể vừa đáng yêu lại vừa gợi đòn như vậy chứ.
Hàn Dữ Tiếu đứng một bên nhìn rất vui sướng, “Rốt cuộc em cũng có thể trải nghiệm được cảm giác mỗi khi anh nhìn em rồi.”
2.
Về cái chuyện làm tềnh
Thật ra thì quả chanh nhỏ rất là thích cái chuyện “pa pa pa” này đấy, bởi vì kỹ thuật của Ngu Hành Chu vừa tốt lại vừa ôn nhu, mỗi lần đều rất thoải mái.
Nhưng mà mỗi lần quả chanh nhỏ đều ngại ngùng không dám nói thẳng, chỉ có thể ôm ấp cọ xát ở trên người của Ngu Hành Chu, lộ ra cái bụng mềm nhũn trắng nõn, còn muốn Ngu Hành Chu sờ sờ mình nữa. Mỗi lần như vậy Ngu Hành Chu đều bị quyến rũ đến đầu óc mê muội.
Mà xong việc hắn vẫn còn cảm thấy Nịnh Nịnh nhà hắn vừa đơn thuần lại vừa ngây thơ, hết thảy đều do bản thân mình không phải là người.
Thẩm Văn Hiên thì lại không giống như vậy, Thẩm Văn Hiên rất thẳng thắn, sẽ treo mình lên trên người Hàn Dữ Tiếu nói ông xã mau đến X em đi.
Mỗi lần Hàn Dữ Tiếu đều rất nghe lời đi X cậu, kết quả không đầy một lát Thẩm Văn Hiên sẽ khóc chít chít mắng Hàn Dữ Tiếu súc sinh.
Hàn Dữ Tiếu sẽ nói cậu thật ngốc*.
Nhưng mà trong nội tâm lại cảm thấy Thẩm Văn Hiên đáng yêu vô cùng.
(*) Ở đây nguyên văn là “SAO”, mình có tra thì ra 2 luồng ý kiến, 1 là khen người kia rất sẹc xi, rất có sức sống aka rất tươi ngon, cái khác là theo cách nói của người Hồ Bắc, thiên về nghĩa là “ngốc”, các bạn hiểu theo nghĩa nào cũng được nhé. =))