Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 70



Tiêu Tiêu bị đè đến gần như thở không nổi, người nằm trên người cô còn lẩm bẩm trong men say, “Tiếu Tiếu, mẹ nó chứ, anh thật sự khó chịu lắm.”

Cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng tức thì lại bị siết chặt trong vòng tay đầy hơi rượu. Anh tưới rượu lên người hả!

“Nếu như tình cảm này phai nhạt đi thì làm sao đây……” Anh vùi đầu thật sâu bên tai cô, “Tình cảm này phai nhạt đi thì làm sao bây giờ!”

Hơi thở nóng bỏng kèm theo mùi rượu dường như cũng làm cho Tiêu Tiêu say mất, cô mơ màng nằm trong lòng anh, thở ra một tiếng thật dài.

Hồi lâu sau, người đàn ông không còn động tĩnh nữa, Tiêu Tiêu lui người ra, đẩy anh qua một bên, đắp chăn cho anh, mình thì rề rà ngồi quỳ ở bên cạnh, trong bóng tối, nhìn chằm chằm bóng đen của anh một lúc lâu.

Giữa trưa ngày hôm sau, Đoạn Mặc Ngôn ho khù khụ mang theo mùi rượu đi ra từ phòng dành cho khách, vốn tưởng rằng Tiêu Tiêu đã ra ngoài từ sớm như thường ngày, không ngờ cô vẫn còn ngồi trên sô pha đọc sách.

“Tỉnh rồi à?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt bình thản, “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Đoạn Mặc Ngôn nhớ hôm qua đã uống rất nhiều rượu với Nghiêm Khác, nhiều đến mức anh hoàn toàn không nhớ mình làm sao trở về đây, đã xảy ra chuyện gì.

Anh ngờ vực nhìn cô, đôi mày chau lại, lẽ nào tối qua anh nhịn không được mà làm cô rồi ư?

Tiêu Tiêu rót một ly trà hoa nóng đặt lên chỗ trống bên cạnh, ý bảo anh qua đây ngồi xuống.

Kể từ sau khi cô dọn đến đây thì không hề quan tâm đến anh nữa, ngay cả anh uống thuốc cũng không nghe cô hỏi thăm một câu, bây giờ lại rót nước cho anh.

Đoạn Mặc Ngôn ho khan một tiếng, đặt mông ngồi xuống, tiện tay cầm lấy ly nước nên uống một ngụm.

Tiêu Tiêu đặt quyển sách xuống, tự mình cũng uống một ngụm trà hoa, mười ngón tay đan vào nhau để trên đùi, lắc lắc người, khẽ nói: “Hình như trước giờ tôi chưa từng kể cho anh nghe về gia đình tôi.”

Đoạn Mặc Ngôn không nói gì.

“…… Mẹ tôi, lúc sinh tôi, đã chết vì sinh khó. Vốn ra, trong xã hội hiện thời đã rất hiếm khi xảy ra chuyện khó sinh rồi, phải không, nhưng cố tình lại xảy ra trên người mẹ tôi và tôi. Lúc đó, bà với ba tôi đang dạy học tình nguyện trong một thôn làng nhỏ, vô cùng vắng vẻ, bởi vì không đành lòng bỏ những đứa trẻ, cho nên dựa vào tính ngày dự sinh rồi mới định đi vào huyện để sinh, không ngờ không cẩn thận bị trượt một cái, thành ra sinh sớm. Ba tôi và người trong làng vội vàng dùng xe ba bánh đẩy bà chạy vội vào huyện, không ngờ tôi lại không thể chờ đợi đến thế, trên nửa đường cứ muốn đi ra. Kết quả…… mẹ tôi vì mất máu quá nhiều, đã đi rồi.”

Tiêu Tiêu khẽ thở ra một hơi, nói tiếp: “Ba tôi là một người si tình, người quen biết ông đều nói chưa từng thấy qua người nào tốt với vợ hơn ông, vậy nên mẹ tôi đi rồi, ông liền…… suy sụp. Có thể hai mươi mấy năm này, thời gian của ông ấy chưa bao giờ trôi đi. Nhưng cứ nghĩ thì biết, tôi là kẻ tội đồ giết chết mẹ tôi, đối với ông mà nói, đáng ghét biết bao nhiêu, nhưng ông làm cha, lại không thể không gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng tôi. Lúc tôi còn nhỏ, ngây thơ y như một tờ giấy trắng vậy, còn luôn ngu ngốc mà dính lên người ông, lấy lòng ông, nhưng mỗi lần đều bị ông căm ghét đẩy ra, có lúc tâm trạng ông tốt thì sẽ cười với tôi một cái, tôi lại vui mừng rất lâu, nhưng chuyện tốt vẫn không thể kéo dài qua một ngày, không biết bao giờ thì ba tôi sẽ đổi sắc mặt lần nữa. Nhưng tôi vẫn thử thu hút sự chú ý của ông một lần lại một lần, anh không biết tôi đã làm biết bao nhiêu chuyện ngây thơ buồn cười đâu, mãi cho đến khi lên trung học, tôi cũng chưa dừng lại.”

“Nhưng tôi làm tất cả mọi chuyện đều vô dụng, bất kể tôi nói lý lẽ với ông thế nào, hoặc là cãi nhau ồn ào, ông cũng không thể tha thứ cho tôi.” Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, “Người đàn ông si tình lại cố chấp như thế, đối với người phụ nữ mà ông yêu thương mà nói, hẳn là rất hạnh phúc đúng không? Nhưng đối với tôi, không phải người phụ nữ đó, mà là kẻ đã hại chết người ông yêu thương kia. Mặc kệ tôi có phải là con gái ruột của ông hay không, ông đều hận tôi, hận từ tận đáy lòng.”

Đoạn Mặc Ngôn nghe cô kể lại với giọng điệu bình thản, lồng ngực mơ hồ đau nhói lên.

“Ông nội là một người già truyền thống trọng nam khinh nữ, ông ấy cãi nhau với đứa con trai duy nhất của mình không chỉ một lần, bắt con mình phải cưới thêm một người vợ để nối dõi tông đường, nhưng ông ấy đối xử với tôi cũng xem như là khá tốt rồi, nên chăm lo thì đều chăm lo cả. Anh Hiếu Nhiên vẫn luôn là hàng xóm với chúng tôi, anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi, trước giờ đều là người anh trai quan tâm tôi nhất, chăm sóc cho tôi nhất, sau này tôi đã thích anh ấy, vào năm tốt nghiệp trung học tôi liền tỏ tình với anh ấy, cảm thấy anh ấy cũng thích tôi, không trả lời tôi ngay là vì ngại ngùng, lúc tôi đang chìm đắm trong niềm vui sướng không hề có căn cứ kia, anh ấy dẫn theo bạn gái xuất hiện, bảo tôi kêu một tiếng ‘chị dâu’. Anh có thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó không?”

“Sau này còn có Nhiễm Huy, anh Hiếu Nhiên nói tôi đang chơi trò chơi tình yêu với anh ta thôi, bây giờ nghĩ lại hình như cũng như thế thật, có thể là do anh ta chủ động tỏ tình với tôi, để tôi biết anh ta thật sự thích tôi, vậy nên tôi đã đồng ý, nhưng lúc tôi phát hiện ra mình không thích anh ta nhiều như vậy, tôi muốn nỗ lực bỏ ra nhiều thêm một chút, vì tình cảm của hai người mà tiến gần thêm một bước nữa. Nên lúc anh ta đề nghị…… lên giường với tôi, tôi đã đồng ý, nhưng vào một buổi chiều cùng ngày hôm đó, anh ta lại đưa ra lời chia tay.”

“Tôi cảm thấy hoang đường biết mấy, cuộc đời của tôi sao lại như vậy chứ, người mà bạn luôn yêu thích, anh ta không thích bạn đấy, người mà bạn cảm thấy mình là người rất quan trọng với anh ta thực ra cũng không coi trọng bạn như vậy đâu, người mà bạn rõ ràng biết rằng rất thích bạn, lại đề nghị chia tay trước! Tôi không có được cái gì cả, cũng không giữ được cái gì cả!” Giọng nói của Tiêu Tiêu càng ngày càng nhanh, càng ngày càng run rẩy.

Đoạn Mặc Ngôn kéo cô vào lòng, “Tiếu Tiếu……” Anh đau lòng dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu cô.

“Biệt danh Tiếu Tiếu này, là từ đồng âm với Tiêu Tiêu, không phải sau này bạn bè đặt cho đâu, mà là trước khi mẹ tôi chưa sinh tôi, đã đặt trước rồi, bà hi vọng tôi mỗi ngày đều vui vẻ, cười nhiều, thì có thể có nhiều phước lành.” Tiêu Tiêu không giãy ra, “Quả thật thực tế cũng như vậy, chỉ cần bạn còn có thể cười, thì mỗi một ngày của bạn đều sẽ vui vẻ, tất cả những chuyện không vui cũng sẽ rời xa, cho dù không thể rời xa, cũng sẽ bị quên lãng.”

“Nhưng bây giờ tôi cười không nổi nữa, Đoạn Mặc Ngôn.” Giọng nói của cô khẽ run lên, rời khỏi vòng tay của anh, “Anh làm cho tôi cười không nổi nữa rồi.”

Đoạn Mặc Ngôn chăm chú nhìn vào vẻ mặt yếu đuối của cô, lần đầu tiên hiểu được cụm từ lòng đau như cắt.

“Tôi yêu anh, Đoạn Mặc Ngôn, lúc trước tôi yêu anh, không phải kiểu nước chảy đá mòn, lâu ngày sinh tình gì đó, mà chỉ trong một khoảnh khắc đột ngột kia, tôi phát hiện tôi yêu anh. Tôi không khống chế được tình yêu xâm nhập vào, lí trí gì đó đều không còn nữa, thậm chí sau khi yêu đương nồng nhiệt, tôi còn càng yêu càng sâu, tôi cảm thấy anh không giống những người khác, rốt cuộc đã có một người thật lòng đáp trả tình yêu của tôi rồi. Nhưng mà, nhưng mà……” Rốt cuộc tầm mắt của Tiêu Tiêu cũng mơ hồ, nước mắt của cô tuôn ra ào ào như vỡ đê, “Anh cũng giống vậy! Mà anh còn là người không có khả năng yêu tôi nhất nữa!”

“Tiếu Tiếu, anh yêu em, thậm chí anh chỉ từng yêu qua mỗi mình em, chỉ là anh phát hiện hơi muộn một chút thôi……” Đoạn Mặc Ngôn nói như than thở, vươn tay lau nước mắt trên má cho cô.

“Tôi biết, nửa năm nay anh rất tốt với tôi, tốt đến mức tất cả mọi người đều cho rằng tôi không biết điều, có lúc bản thân tôi cũng thấy mình rất tàn nhẫn. Bạo lực lạnh có mùi vị thế nào tôi hiểu rất rõ, tôi đối xử với anh như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì! Nhưng cho dù tôi thấy được tấm chân tình của anh, nhưng tôi vẫn không dám tin.” Tiêu Tiêu dùng sức chớp mắt, muốn nhìn rõ anh, “Trái tim của anh quá cứng rắn, đối với những người anh không yêu thích nữa, anh lạnh lùng tàn nhẫn như thế! Thậm chí anh còn không phải là người tốt! Anh xấu xa đến mức chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, nhưng tôi lấy hết tất cả can đảm để gọi cho anh, anh không trả lời, sau khi chia tay, dứt khoát đến mức không chút tin tức, gặp nhau lần nữa, anh lại đốt hình xăm, anh có biết tâm trạng của tôi tuyệt vọng như thế nào không? Một khi anh trở mặt, tất cả quá khứ đều trở thành mây khói!”

Đoạn Mặc Ngôn muốn nói lại thôi, chỉ có thể ôm cô thật chặt, sức lực mạnh đến mức dường như muốn cô hòa vào cơ thể mình vậy.

“Anh có biết, tối qua anh đã nói gì không……” Tiêu Tiêu tự hỏi tự đáp, “Anh hỏi tôi, tình cảm này của anh phai nhạt đi thì làm sao đây……”

Cơ thể cường tráng cứng đờ, Đoạn Mặc Ngôn không ngờ mình lại lỡ lời như thế.

Tiêu Tiêu chảy nước mắt không ngừng, “Tình cảm của anh, vẫn không đồng nhất như vậy sao? Tôi không đáp lại anh, thì tình cảm của anh sẽ tan biết theo thời gian, cho dù tôi đáp lại anh, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tình cảm của anh sẽ phai nhạt thôi, giữa hai chúng ta, thật sự không thể nào có kết cục được. Không thể nào……”

Cô khóc òa lên, khóc đến trái tim của anh vỡ vụn.

Cổ họng của anh chuyển động một cái, hồi lâu sau mới gian nan nói: “Từ rất sớm trước kia, có thể anh đã yêu em rồi, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc khi tình cảm xuất phát từ hai phía, lúc anh thật sự hiểu được tình yêu, thì em lại không đáp trả lại anh nữa, cảm giác đó, khó chịu quá. Anh chỉ cảm thấy khó chịu quá thôi, Tiếu Tiếu……” Rõ ràng người đang ở ngay trước mắt, anh rất muốn truyền đạt phần tình cảm đong đầy cho cô, nhưng cô lại dựng lên bức tường thật cao, khiến cho tình cảm của anh không có chốn để về.

Sao Tiêu Tiêu lại không hiểu tâm trạng mà anh đang nói chứ, cô hiểu hơn ai hết! Vì câu nói này của anh, trái tim của cô rung động, hồi lâu sau mới chống lên vai anh, nói: “Nhưng anh đã nghĩ như vậy rồi đó thôi, vậy nên mới có chuyện rượu vào lời ra như thế, không phải sao?”

Trên mặt Đoạn Mặc Ngôn nổi lên một loại cảm xúc khó nói thành lời, như khó chịu, lại như thương cảm.

Anh không thể nào phủ nhận, thậm chí không thể nào phản bác được.

Tiêu Tiêu thút thít lui người ra, ngồi xổm xuống đất lau sạch gương mặt khóc tèm lem của mình, cầm một tờ khăn giấy sạch đè lên đôi mắt vẫn còn ấm nóng, ẩm ướt của cô. Cô không ngừng nức nở, một lúc lâu sau mới mở miệng lần nữa, “Tôi của hiện tại, càng thích, cuộc sống bình lặng, hơn là tình yêu, tôi sẽ không ngốc đến nỗi, biết rõ đó là một con đường vô vọng, mà còn đi tiếp nữa đâu.”

“Xin anh buông tha tôi đi, đừng đợi đến lúc thật sự không còn cảm giác gì nữa, lại chia lìa như người xa lạ vậy.” Khăn giấy không thể ngăn lại nước mắt tuôn trào mãnh liệt, “Ít nhất, sau này hồi tưởng lại, cũng có một chút gì đó tươi đẹp.”

------