Ông cụ Diệp Hồng Nho còn chưa nói xong mấy lời này thì bên ngoài cổng đã truyền tới tiếng gõ khiến mấy người ngồi trong nhà vô thức dừng câu chuyện nhìn ra bên ngoài.
Bạch Dung nhăn mày đứng dậy đi ra mở cửa cổng liền thấy được Sở Uyên đứng đó nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ, chiếc cuốc xới đất ngã chỏng chơ trên nền bê tông bên cạnh chân anh.
"Sao anh lại về vào giờ này?" Bạch Dung cau mày hỏi, nhìn bộ dáng hiện tại của người trước mặt liền biết anh đã nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người bọn họ.
Lúc Sở Uyên nghe thấy được những lời kia của ông cụ Diệp Hồng Nho thì anh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc, trong đầu anh chỉ có hai chữ 'đứa nhỏ' chạy qua chạy lại không ngừng, anh đã không thể nghĩ thêm được bất cứ điều gì nữa.
Bạch Dung không nghĩ tới ông cụ Diệp Hồng Nho đột nhiên lại nhắc tới chuyện đứa trẻ trong bụng mình, cậu càng không ngờ đến việc Sở Uyên sẽ tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ. Vậy mới khiến cho bầu không khí hiện tại cực kì xấu hổ, đặc biệt là khi Sở Uyên còn đứng chết lặng ngoài cổng nhìn chằm chằm vào cậu như thế này.
"Làm sao thế?" Hai người Diệp Hồng Nho thấy Bạch Dung đứng im trước cổng hồi lâu không động đậy thì có chút lo lắng đi tới hỏi thăm.
"Không có chuyện gì." Bạch Dung mỉm cười đáp lời ông, sau đó cậu mới quay qua nói với Sở Uyên:
"Anh đi ra ruộng làm việc tiếp đi, chút nữa tôi qua đó tìm anh nói chuyện sau."
Sở Uyên sững sờ hồi lâu cũng không hoàn hồn trở lại được, không biết là anh đang bị sốc trước việc một người đàn ông sinh sống ngay bên cạnh mình lại có thể mang thai được hay bị kích thích bởi tin tức Bạch Dung đang mang thai đứa nhỏ của chính mình nữa.
Bạch Dung thấy Sở Uyên còn đang đứng ngây người bên ngoài cổng nhà liền không muốn để ý tới anh ta, cậu chuyển rời ánh mắt tỏ ý mời hai người Diệp Hồng Nho quay trở lại trong nhà nói chuyện tiếp.
"Người này..."
"Mặc kệ anh ta đi." Bạch Dung lắc đầu nói.
Diệp Hồng Nho thấy cậu không muốn nhắc tới thì cũng không hỏi thêm.
Trình Dật nhớ tới vừa rồi Bạch Dung nói sẽ dùng số trái cây này làm mứt hoa quả liền nhân cơ hội chuyển chủ đề nói chuyện hỏi:
"Anh định làm ra khoảng bao nhiêu mứt trái cây? Đợi làm ra thành phẩm rồi tính bán chúng ở đâu? Đã có đầu ra hay chưa?"
"Có bao nhiêu làm hết từng ấy, áng chừng số lượng sẽ không ít. Đợi số hàng của đợt này bán hết thì những cây ăn quả tôi tự trồng cũng vừa đúng lúc kết trái vào mùa thu hoạch nên vẫn có thể làm lô tiếp theo được luôn, còn về đầu ra thì hiện tại vẫn chưa tìm được, thế nhưng tôi cảm thấy đó không phải là vấn đề cần lo lắng." Bạch Dung mỉm cười tự tin nói, những thứ lấy ra từ trong không gian thì căn bản là không cần lo lắng chuyện sẽ không có người mua, lấy ra ngoài đều là đồ tốt cả, đến lúc cậu đem ra bán đoán chừng người khác còn phải tranh cướp nhau mới mua được ấy chứ.
Trình Dật thấy vẻ mặt không chút thay đổi, giống như chưa từng có việc gì xảy ra sau khi trải qua chuyện vừa rồi của Bạch Dung liền không khỏi chú ý tới cậu nhiều thêm một chút, tính cách của người này thực sự... lạnh lùng quá mức.
"Vậy tới lúc đó anh có thể bán cho tôi một lô trước được không? Một người bạn của tôi chắc hẳn sẽ có hứng thú với những thứ anh sắp làm ra." Nhớ tới phần trái cây trước đó Trình Dật liền không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, cậu ta chưa bao giờ được ăn loại trái cây thơm ngon giòn ngọt đến thế, thứ tốt như vậy sao cậu ta lỡ bỏ qua cho được.
"Được chứ, có điều giá cả tôi đưa ra sẽ không thấp đâu nhé." Bạch Dung cười nói.
"Anh định bán với giá bao nhiêu?" Trình Dật hỏi.
"Ít nhất cũng phải gấp ba lần so với giá thị trường hiện tại." Bạch Dung không chút khách khí ra giá, đến cả đất cát bên trong không gian cũng đều là bảo vật, một bình nước hồ có thể làm cây non lớn thêm cả tấc sau một đêm, đến ngay cả những chiếc lá vàng cũng có thể tươi tốt sống lại chứ đừng nói tới nguyên vật liệu làm mứt trái cây nhà cậu đều được lấy ra từ trong không gian cả, từ mật ong cho tới trái cây, lại thêm việc cậu nhất định sẽ không cho thêm chất phụ gia vào trong bất cứ công đoạn chế biến nào nên vấn đề vệ sinh cũng sẽ được đảm bảo một cách tuyệt đối, bởi vậy mà giá thành không thể quá thấp được.
"À..." Trình Dật vừa nghe tới giá cả liền có hơi do dự, giá thị trường hiện tại của mứt trái cây dao động trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi tệ nửa cân, lấy giá gấp ba lần thì phải gần một trăm tệ mới mua được có nửa cân mứt trái cây nhà họ. Người bình thường mua mứt trái cây về cũng chỉ dùng như đồ ăn vặt mà thôi, nào có ai nguyện ý bỏ gần một trăm tệ ra để mua nửa cân mứt trái cây cơ chứ?
Trình Dật nhìn về phía Diệp Hồng Nho theo bản năng, ông cụ lắc nhẹ đầu tỏ ý bản thân mình cũng khó có thể mở miệng hỗ trợ, Trình Dật là học sinh của ông thì Bạch Dung cũng là cậu bạn trẻ thân thiết vẫn luôn tôn kính với ông cụ, hơn nữa mỗi lần có đồ tốt Bạch Dung chưa từng quên phần ông nên bản thân Diệp Hồng Nho đã nhận được không biết bao nhiêu là đồ tốt từ chỗ cậu, Bạch Dung còn là người bạn mà đứa học trò khác của ông đã nhờ cậy chăm sóc trông nom, làm sao ông có thể bởi vì chút đồ ăn vặt mà mở miệng thương lượng đàm phán về giá cả giúp học trò của mình được.
"Thực ra thì anh Trình không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, đợi lúc làm xong tôi tặng cho anh dăm lạng một cân về tự mình nếm thử trước nhé." Bạch Dung cũng không muốn khiến ông cụ Diệp Hồng Nho khó xử nên mọi chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng từ trước, cậu có thể tặng làm quà cho người ta nếm thử nhưng riêng về chuyện giá cả thì không thể thương lượng thêm, chẳng phải do cậu coi trọng chút tiền đó, mà chỉ là không muốn tạo ra một cái tiền lệ để rồi khó xử chính mình về sau, huống hồ chuyện thương lượng mối làm ăn lần này cũng chỉ là Trình Dật đứng ra nói hộ cho người khác mà thôi, muốn thương lượng chuyện giá cả cũng nên là do đối phương tự mình tới đàm phán mới phải.
"Vậy được rồi, trở về tôi sẽ hỏi lại bạn mình xem sao." Trình Dật hiểu rõ đồ do nhà Bạch Dung làm ra là thứ tốt, thế nhưng chúng tốt tới mức nào và có xứng đáng với mức giá như vậy không thì anh ta cũng chẳng phải người chuyên trách việc làm ăn nên không cách nào đưa ra được lời quyết đoán.
"Không có gì, chỗ tôi còn định làm ít rượu trái cây nữa nên nếu bạn anh mà cảm thấy hứng thú thì cũng có thể tới tìm tôi nói chuyện."
Ba người ngồi nói chuyện phiếm thêm một lúc thì ông cụ Diệp Hồng Nho nói cần đi tới trường học có chuyện cần xử lý nên cáo từ rời đi trước.
Bạch Dung bảo ông chờ một chút, còn mình chạy lên trên tầng lấy bình thủy tinh đựng đầy một bình mật ong cùng với hai túi trái cây mang xuống dưới tầng tặng qua cho hai người họ mang về, "Mấy thứ cháu mới trồng tại nơi này vẫn chưa tới mùa thu hoạch nên không có quà quê cho hai người, mấy thứ này cũng không có nhiều nhặn gì nên giáo sư với anh Trình cầm một ít về thưởng thức nhé, đợi mấy thứ nhà cháu trồng đơm hoa kết trái thì mọi người muốn tới hái lúc nào cũng được ạ."
"Ách, thứ quý giá thế này?" Trình Dật nhìn túi trái cây lại nghĩ tới giá cả Bạch Dung mới nói ra vừa nãy liền ngượng ngùng không dám tiếp nhận, dù cho trái cây anh ta mới ăn vừa nãy đúng là giòn ngon ngọt miệng, hương vị khiến anh ta nhớ mãi không quên.
Ông cụ Diệp Hồng Nho đúng là cực thích mật ong của nhà cậu nên cũng không giả đò khách khí với Bạch Dung, ông thầm nghĩ lần sau sẽ mang theo thứ gì có ích đối với thân thể cậu hiện giờ tới đây để trả lễ mới được.
Bạch Dung tiễn hai người tới đường cái ngoài thôn rồi mới thong thả chậm chạp đi trở lại.
Kể từ khi Sở Uyên biết Bạch Dung có đứa nhỏ của mình thì cái đầu cứng ngắc đờ đẫn của anh càng không có cách nào di chuyển được nữa, anh ta vẫn luôn cứng đơ người đứng bên ngoài phòng chờ đợi cậu.
"Sao còn chưa đi làm việc nữa, đứng ngu người ở chỗ này làm cái gì thế hả?" Bạch Dung vừa quay trở về đến nhà đã thấy người còn đang im bất động tại chỗ liền vặn hỏi, vốn cậu tính bỏ mặc anh ta coi như không nhìn thấy cơ, khổ nỗi anh ngốc dáng người to lớn đứng lù lù một cục ở đó, có muốn coi như vô hình cũng không được.
Sở Uyên chớp mắt nhìn Bạch Dung đứng gần ngay trước mắt, lúc này dường như anh ta mới hoàn hồn lại được, bước nhanh về phía trước túm lấy cậu hỏi:
"Em, em thật sự có thai rồi sao?"
Bạch Dung nhíu mày hơi giãy giụa như muốn rút cách tay ra khỏi bàn tay anh, thế nhưng bởi vì sức lực của đối phương quá mạnh nên cậu chỉ đành quyết định từ bỏ ý định này, chỉ cau mày nói với anh ta:
"Sở Uyên, chuyện này không liên quan gì tới anh hết."
"Sao có thể không liên quan được chứ?" Sở Uyên cũng nhíu chặt hai hàng lông mày lắc đầu nói, anh đột nhiên cảm thấy quyết định ban đầu của mình thật là sáng suốt, nếu bản thân không đuổi theo bà xã tới đây thì cả đời này anh ta cũng không biết chuyện mình sắp có được một đứa... con trai rồi nhỉ?!
"Vậy anh nói xem là có quan hệ gì nào? Anh định tranh quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ với tôi đấy à?" Bạch Dung hỏi, giọng nói của cậu đặc biệt bình tĩnh, bình tĩnh tới lạnh lùng ác liệt.
"Em đang nói cái gì thế hả, sao tôi có thể làm như vậy chứ!" Sở Uyên có hơi tức giận với những lời đó của Bạch Dung, anh không thích nhìn Bạch Dung để lộ ra biểu cảm vừa rồi, càng không thích nghe cậu nói những lời như thế.
"Vậy anh muốn làm thế nào?" Bạch Dung chưa bao giờ là người tốt lành gì hết, cậu cũng không cảm thấy chuyện mình giấu giếm Sở Uyên về đứa nhỏ là đúng hay sai, bởi vì mọi thứ giữa hai người họ chỉ là một hồi sai lầm, một hồi mưu kế cũng như một đêm mê muội và hỗn loạn mà thôi, khiến cho kẻ lang thang lưu lạc trần thế như cậu có được giọt máu thân thương của chính mình, Bạch Dung có thể cảm thấy biết ơn với anh, chứ còn những thứ khác đối với cậu là một điều quá mức khó khăn, bởi vì cậu chưa bao giờ tin tưởng vào cái thứ được gọi là tình yêu kia.
"Tôi... tôi không muốn làm gì cả." Sở Uyên nhìn vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh của Bạch Dung thì trong lòng càng thêm tức giận, anh là một người cực kì lý trí và có tính tự chủ cao nên tự mình hiểu rõ hiện giờ không phải thời điểm tốt để hai người đứng nói chuyện rõ với nhau, anh mím chặt môi áp chế những cảm xúc nóng nảy trong người mình xuống rồi mới điều chỉnh về vẻ mặt bình tĩnh nói với Bạch Dung:
"Dung này, vốn lúc đuổi theo em tới đây tôi chính là muốn ở lại để hai ta có thể tiếp xúc và hiểu biết về nhau trong khoảng một thời gian, nếu em vẫn không thể nào tiếp nhận tôi thì tôi sẽ rời đi mà không làm phiền tới cuộc sống của em nữa, chứ tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ ép buộc em, thế nhưng bây giờ tôi quyết định mình sẽ không rời đi nữa, đương nhiên quyết định này không chỉ bởi vì đứa nhỏ của hai chúng ta thôi đâu."
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Bạch Dung một cách thâm tình, sau đó còn cố gắng bổ sung thêm nói:
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em vậy nên xin em hãy cho tôi một cơ hội, cơ hội để tôi chứng minh cho em thấy hết thảy." Sở Uyên nói xong cũng không đợi Bạch Dung đáp lại liền cúi người nhặt cái cuốc đổ ngã cạnh chân lên, dứt khoát xoay người rời đi.
Đôi hàng lông mày đang cau chặt của Bạch Dung chưa từng được giãn ra, cũng không biết bởi nguyên nhân gì mà trong lòng cậu dâng lên cỗ lửa giận không tên, cậu tức giận mắng một tiếng đồ ngốc rồi mới quay người đi vào trong nhà.
Bầu không khí hai ngày tiếp theo trong nhà Bạch Dung đặc biệt quỷ dị, thằng Thuận vẫn phải đi lên thị trấn bận rộn giúp đỡ trong quán ăn mỗi ngày nên không rõ trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ biết mỗi buổi tối khi mình trở về tới nhà chứng kiến cảnh chung sống giữa đại ca nhà nó với Sở Uyên đều có loại cảm giác rợn tóc gáy, mồ hôi mẹ mồ hôi con vã ướt lưng.
Thằng Thuận tìm cơ hội trộm hỏi nhỏ Sở Uyên: "Anh lại chọc gì tới đại ca rồi phải không?"
"Tôi không có chọc gì em ấy cả." Sở Uyên quay đầu qua khó hiểu nhìn thằng nhỏ.
"Vậy hai ngày nay các người đã xảy ra chuyện gì thế hả?" thằng Thuận cũng cảm thấy khó hiểu tột độ nhìn lại anh ta, chớ có nhìn dáng vẻ vẫn luôn mỉm cười thân thiện của đại ca nhà nó mà lầm tưởng, thực ra đó chỉ là nụ cười công thức hóa mà thôi, trước đây đại ca nhà nó có tức giận tới mức nào thì cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện, đây là lần đầu tiên nó thấy đại ca tỏa ra khí tức đáng sợ từ trong tiềm thức như thế này đấy.
"Không có gì hết." Sở Uyên lắc đầu, chuyện này chính anh cũng đang còn tức giận nên càng không muốn nhắc tới nữa.
"Ài, cái tên nhà anh lại có chuyện gì thế hả? Tôi là đang muốn giúp đỡ anh đấy mà anh còn không biết đường cảm kích." Thằng Thuận nghĩ tới liền có chút nóng vội, đại ca nhà nó còn đang mang thai đứa nhỏ đấy, chớ có bị cái tên cao lớn ngu ngốc này chọc tức thành bệnh luôn nhé, như vậy thì phiền phức to rồi.
Sở Uyên im lặng hồi lâu đột nhiên quay qua nhìn thẳng vào cậu ta.
"Có chuyện gì à?" Thằng Thuận vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Sở Uyên có hơi do dự, cuối cùng mới nhíu đôi lông mày rậm hỏi thằng Thuận:
"Cậu cảm thấy người đang mang thai thì nên ăn cái gì để bồi bổ thân thể mới tốt?"
"Phụt!" thằng Thuận suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, sau khi kịp phản ứng lại liền chỉ thẳng về phía Sở Uyên trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
Thằng Thuận đã không biết nên nói cái gì nữa, lúc hai người các cậu mới tới nơi này thì nó đã hiểu rõ Bạch Dung có ý gì. Bạch Dung vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này là tại nạn ngoài ý muốn giữa anh với một người đàn ông khác, thế nhưng trong suy nghĩ của Bạch Dung thì người đàn ông kia lại không có bất cứ quan hệ gì với đứa nhỏ trong bụng anh hết, đứa nhỏ là thuộc về một mình anh ấy. Nhưng không ai nghĩ tới người đàn ông kia lại cam tâm từ bỏ tương lai tươi sáng của mình về đây làm ruộng trồng trọt cùng với đại ca nhà nó, mà nguyên nhân lại chỉ bởi vì anh ta muốn chịu trách nhiệm với những gì đã xảy ra, mặc dù Bạch Dung giữ người ở lại nhưng vẫn không có ý định nói chuyện về đứa nhỏ cho anh ta biết, thế nhưng bây giờ sự tồn tại của đứa nhỏ đã bị Sở Uyên biết được, với cá tính bướng bỉnh cố chấp của anh ta thì khẳng định sẽ càng không muốn buông tay rời đi.
"Vậy bây giờ anh tính sao? Thực sự không định rời đi nữa hả?" qua hồi lâu thằng Thuận mới hỏi.
"Ừ." Sở Uyên gật đầu.
"Vậy ý của đại ca thì thế nào?" thằng Thuận hỏi tiếp.
Sở Uyên im lặng không nói thêm lời nào nữa
Thằng Thuận cũng tự hiểu trong lòng nên im lặng hồi lâu mới thở dài một tiếng vỗ vỗ vai anh ta coi như lời an ủi.
Lại qua thêm hai ngày nữa là đã hết tháng giêng, thời tiết ngoài trời cũng dần ấm áp trở lại.
Số thực vật Bạch Dung trồng đều đang phát triển tươi tốt, việc làm ăn của quán ăn nhỏ trong thị trấn cũng càng ngày càng phát đạt, số gà non do bà Lưu chăm nom khỏe khắn tung tăng. Bạch Dung nhìn chúng mà tâm trạng trở nên vui vẻ không thôi, tạm thời quên đi những chuyện rắc rối phiền phức kia ra sau đầu để tiếp tục sắp xếp bước tiếp theo trong kế hoạch.
Đầu tháng hai đã có thể trồng ngô được rồi, Bạch Dung lấy một thùng bùn đất từ bên trong không gian ra để Sở Uyên học theo bộ dáng của ông cụ Lưu Hải Xuyên đổ nước vào làm thành đống bùn nhão, sau đó chia vào các ô nhỏ rồi mới ấn từng hạt giống ngô vào các ô đã được đổ đầy bùn đất đó, đợi cây non mọc cao khoảng từ mười năm đến hai mươi xentimét mới gỡ nguyên cả khối bùn đất bên dưới trồng vào những chiếc hố đã được đào sẵn trong ruộng.
Chuồng gà cần được quét dọn mỗi ngày, trong phân gà có lượng độc ở mức nhất định, còn dễ dụ kiến tới nên không dùng để bón cho các cây trồng khác được, nhưng bởi vì cây ngô và lúa nước đều kết hạt ở trên cao nên dùng phân gà làm phân bón không có vấn đề gì hết.
Phân gà ngày nào cũng được dọn dẹp ra ngoài nên ông cụ Lưu Hải Xuyên lấy một ít ra bón cho ruộng lúa ngoài đồng, số còn lại đều mang qua chôn xuống khối đất sắp dùng để trồng ngô bên kia.
Chuyện trồng ngô được giao lại cho ông cụ Lưu Hải Xuyên cùng với Sở Uyên phụ trách, còn Bạch Dung thì leo lên núi xem số cây ăn quả trồng đợt trước đó phát triển như thế nào rồi, thấy cây cối đều phát triển xanh non tươi tốt thì cậu liền nghĩ tới chuyện lấy một lô cây non khác từ trong không gian ra trồng tiếp.
Lấy cây giống mới ra trồng sẽ đồng nghĩa với chuyện Bạch Dung phải tự mình đơn độc đi lên thành phố một chuyến, trước đây Sở Uyên không biết chuyện Bạch Dung đang mang thai nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng hiện tại anh đã biết rồi, vừa nghe Bạch Dung nói muốn một mình lái xe đi tới thành phố một chuyến thì trong đầu anh lập tức nhảy ra hai chữ 'không được'.
"Liên quan gì tới anh." Bạch Dung cau mày khó chịu, cậu không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.
"Vậy cũng không được, tôi không yên tâm." Sở Uyên lắc đầu kiên quyết phản đối, vẻ mặt nghiêm nghị có chút dọa người.
Bạch Dung thầm nghĩ anh dọa ai cơ chứ, cậu không thèm để ý tới anh ta trực tiếp quay người đi ra ngoài cửa.
Lần này Sở Uyên hoàn toàn trái ngược với tính cách tùy ý dễ nói chuyện trước đây, anh vươn tay túm lấy cánh tay của Bạch Dung, động tác mạnh mẽ nhanh gọn.
"Anh buông ra." Bạch Dung quay đầu dùng vẻ mặt đen như đít nồi, vô cùng khó xem nhìn về phía Sở Uyên.
"Em định đi đâu, đi làm cái gì? Tôi đi cùng với em." Mặc dù động tác của Sở Uyên cứng rắn mạnh mẽ nhưng sức lực được anh khống chế rất tốt, vừa có thể giữ không cho cậu rời đi, vừa đảm bảo không làm Bạch Dung đau.
Bạch Dung rời đi một mình chính là muốn tránh né người khác nên sao có thể đồng ý mang theo cái đuôi bên người được chứ, cậu lắc đầu ngay tắp lự, nói:
"Không cần, anh ở nhà làm ruộng đi, tôi đi một mình là được rồi."
"Không được, tôi sẽ lo lắng." hai hàng lông mày của Sở Uyên càng nhíu chặt thêm một chút.
Bạch Dung hít sâu một hơi áp chế cơn giận trực trào dâng lên, cậu cũng nhận ra nếu còn tiếp tục cãi cọ qua lại như thế này thì chỉ thêm tốn thời gian mà thôi, vì vậy cậu chỉ đành nói:
"Anh đừng có mà như vậy nữa, chuyện trong nhà còn cần anh hỗ trợ, hố trồng cây trên núi cũng cần bắt tay vào đào, tôi chỉ lái xe đi trở thêm một lô cây giống trở về thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
"Trở về tôi sẽ đào, cho tôi đi cùng với em đi." Sở Uyên lắc đầu nhất quyết không đồng ý, chuyện này theo ý của anh thì hoàn toàn không có chỗ để mà thương lượng, hố trồng cây chỉ cần được đo đạc kích thước xong rồi buổi tối cầm theo đèn pin đi đào cũng được, chứ chuyện bà xã với đứa nhỏ một mình rời khỏi tầm mắt của anh thì không thể.
Mấy đường gân trên trán Bạch Dung giật lên liên hồi, nếu người trước mặt này mà là thằng Thuận thì cậu đã giơ chân đá bay đi từ lâu rồi, nhưng đây lại là Sở Uyên, giữa cậu và anh ta vẫn chưa quen thuộc tới mức đó thì phải.
"Được rồi, được rồi, tôi gọi thằng Thuận đi cùng với mình được chưa." Bạch Dung chỉ đành nhượng bộ một bước, cậu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này với anh ta nữa.
"Thuận nó đi lên thị trấn hỗ trợ rồi, cậu ấy nói hôm nay tới quán ăn nhất định phải thuê được người tới giúp đỡ nên bây giờ cậu ấy không có cách nào cùng đi với em được." Sở Uyên nói.
Mấy ngày nay vốn dĩ tâm trạng của Bạch Dung đã không được tốt cho lắm, cậu cảm thấy mình mà còn dây dưa lằng nhằng với Sở Uyên thêm nữa thì bản thân nhất định sẽ tức giận tới bùng nổ mất, thế nhưng điều này không phù hợp với phong cách của cậu cho lắm nên cuối cùng chỉ đành hít sâu một hơi rồi thỏa hiệp.
"Được rồi, mau đi thôi, buổi chiều còn phải quay trở lại đào hố trồng cây nữa, đến đêm nay mà anh không đào hết được đám hố cây đó thì đừng có mà ngủ!" Bạch Dung thở hắt ra, lông mày cau chặt ra hiệu cho anh ta đi nhanh lên.
"Ừ, trở về anh nhất định sẽ đào xong." Sở Uyên thấy cậu thở hắt ra đồng ý thì vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc cũng được thả lỏng ngay lập tức, thế nhưng anh vẫn không chịu buông cánh tay của Bạch Dung ra mà đổi thành cầm lấy kéo cậu đi cùng với mình, tất nhiên là nụ cười ôn nhu cũng đã xuất hiện trở lại rồi.
Bạch Dung không thèm để ý tới anh ta, dáng vẻ không tự nhiên nghiêng đầu về phía khác.
Hai người tới Giang Thành thì Bạch Dung liền để Sở Uyên đi thuê một căn phòng khách sạn ở đó chờ đợi, cậu nói với anh là mình phải lái xe đi lấy cây non, không muốn cho anh đi cùng.
Sở Uyên nghe vậy tất nhiên là không vui vẻ, thế nhưng thái độ lần này của Bạch Dung cực kì kiên quyết, còn nói nếu như anh không chịu nghe lời thì về sau tuyệt đối không để anh theo cùng nữa.
Sở Uyên thầm nghĩ hiện tại bọn họ đã ở trong Giang Thành rồi, Bạch Dung tự mình lái xe tới đó chắc hẳn không mất bao nhiêu thời gian hết nên sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, nghĩ vậy rồi anh mới chịu đồng ý.
Lúc này Bạch Dung mới hài lòng vứt bỏ anh chàng ở lại trong khách sạn, còn mình thì lái xe đi thuê kho hàng.
Lần này Bạch Dung tìm dây leo của cây kiwi đầu tiên, sau khi mang không ít cây non ra ngoài rồi cậu mới bắt đầu tìm cây giống nho, táo cùng với cây mơ, cậu còn đào thêm vài cây anh đào ra nữa, số lượng đào ra của mỗi loại đều khá nhiều nên Bạch Dung tốn kha khá thời gian và công sức mới có thể chất đầy được chiếc xe kéo phía sau.
Sau khi xác định xong vấn đề cây giống thì Bạch Dung liền cầm thùng đi ngắt hái trái cây. Mặc dù diện tích trong không gian có hạn nhưng sau vài lần ngắt hái thì cậu cũng mới hái hết chưa đến một số lượng trái cây ở trong đây, lần sau đi vào hái thêm một đợt nữa cơ hồ là đủ rồi.
Bạch Dung bận rộn bên trong kho hàng hồi lâu, đến lúc cậu làm xong tất cả đi ra ngoài thì thời gian cũng đã muộn.
Khi Bạch Dung dùng cái thân thể mệt mỏi rã rời của mình lái xe đến khách sạn tìm Sở Uyên thì cậu đã mệt tới không muốn di chuyển nữa.
Sở Uyên một mình chờ đợi trong khách sạn thật lâu cũng không thấy cậu quay trở lại liền thấy lo lắng không thôi, nhưng lại bởi vì trước khi rời đi Bạch Dung không để lại địa chỉ cho anh nên dù có lo lắng nóng vội tới đâu thì anh cũng không biết nên đi tìm người ở nơi nào.
Chờ đợi được tới lúc cậu quay trở lại thì thứ đầu tiện hiện ra trước mắt anh lại là dáng vẻ mệt mỏi tới kiệt sức của bà xã nhà mình, giống như thể cậu ấy vừa mới hoàn thành quãng đường đua chạy dài mười ngàn mét vậy, đến ngay cả tư thế đứng cũng không được ổn định, thấy vậy hai mắt Sở Uyên liền đỏ hoe, anh vội vàng tiến lên bế ngang người vào trong lồng ngực.
Lúc này Bạch Dung đã mệt tới chỉ muốn lăn ra ngủ mà thôi, cậu căn bản là không có tâm trạng đi soi xét cái hành động này của Sở Uyên, trực tiếp tựa đầu lên đôi vai rộng lớn mạnh mẽ của anh hơi nheo mắt lại, cậu cảm thấy có hơi muốn ngủ thiếp đi.
"Em làm sao thế? Vừa rồi em đã đi đâu? Sao lại mệt mỏi tới mức này cơ chứ?" Sở Uyên nhìn dáng vẻ này của Bạch Dung thì trái tim như bị người bóp chặt, khiến cho lòng anh nghẹn ứ hít thở khó khăn, anh chưa bao giờ cảm nhận được nỗi khó chịu đến như vậy.