Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời

Chương 37: Mộng Hoang Đường Mê Người





Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
TRUYỆN CHƯA ĐƯỢC BETA
———————
"Cậu, cậu làm gì?"
"Chủ nhân không thích tôi như vậy sao?"
Lập tức biến đổi cách xưng hô, Giang Yểu hướng trên đầu của cậu xem xét, trên mái tóc nhu thuận lúc đầu, quả nhiên có đeo cài đầu con mèo.

Ngược lại là! Đáng yêu cực kì.

Ánh mắt Giang Yểu hốt hoảng, không dám nhìn thẳng tường tận xem xét mỹ nam trước mặt.

Xác thực là tiên nam rơi xuống từ bàn thờ.

"Cậu đừng, đừng hòng gạt tôi! Đều là giả!"

Giang Yểu che ánh mắt của mình, cố nén tinh thần sắp luân hãm, ôm lấy một tia lý trí cuối cùng hô về hướng Tần Khải Chi đối diện.

"Tôi không phải.

"
Giang Yểu nghe tiếng buông tay che mắt xuống, hình ảnh trước mắt phút chốc chuyển đổi.

Tần Khải Chi vừa rồi áo rách quần manh biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, là Tần Khải Chi áo mũ chỉnh tề.

Một thân đồng phục trường Lâm Dương quen thuộc, khí chất trong trẻo lạnh lùng nhưng câu người, toàn thân tự nhiên mà thành khí chất xuất trần.

"Đồ ngốc" cậu đi lên phía trước, bản tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu Giang Yểu, "Tôi thế nào lại là giả?"
Giang Yểu cơ hồ là không chút do dự liền cam tâm tình nguyện luân hãm vào trong người ôn nhu trước mặt này.

ngôn tình sủng
"Chị sờ tôi đi" Tần Khải Chi nắm lấy tay Giang Yểu để xuôi ở bên người, đặt lên trên gương mặt của mình, ngữ khí ôn nhu dường như muốn dìm chìm Giang Yểu say mê trong đó, "Nhìn xem tôi có phải là giả.

"
Xúc cảm mềm mại mà chân thực, Giang Yểu nhịn không được hơi dùng nhiều lực, càng trải nghiệm được da thịt mềm mại kia.

"Không phải, không phải giả.

"
Giang Yểu lẩm bẩm nói.

Giang Yểu bị bàn tay khô ráo ấm áp bao trùm giờ phút này một cử động cũng không dám, mặc cho Tần Khải Chi nắm, theo gương mặt dần dần dời xuống.

Cuối cùng Giang Yểu nghẹn họng nhìn trân trối ở dưới, hai tay trùng điệp dừng ở ngực Tần Khải Chi.

"Bịch —— bịch —— "
Nhịp tim kiên cố hữu lực cách lớp vải truyền đến lòng bàn tay, dường như mang theo một loại nhiệt độ kỳ diệu nào đó, nóng bỏng khiến Giang Yểu không khỏi có chút cuộn ngón tay.


"Cảm nhận được sao?" Cậu cụp mắt, trong mắt chứ thâm tình tươi sáng, " Chị?"
"!!!!!!"
Con ngươi Giang Yểu co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong đại não có đồ vật gì ầm ầm nổ tung vang trời.

Hàng loạt xưng hô hoang đường phía có thể làm cô thanh tỉnh, cho là trong giấc mộng hoang đường.

Nhưng một tiếng Chị này, quả thực làm cho cô đê mê không phân rõ được là hiện thực hay mộng cảnh.

"Cậu! " Giang Yểu do dự, "Cậu có thể! "
"Gọi lại một lần nữa.

"
Được rồi, cầm thú thì cầm thú!
Giang Yểu nhắm mắt lại, dự định bỏ mặc mình ở trong mơ vui sướng một khắc.

"Chị.

" Tần Khải Chi rất sảng khoái gọi một lần nữa, Giang Yểu cảm thấy mình tâm đều sắp bị hóa xốp giòn.

"Nếu chị thích, tôi có thể gọi mãi.

"
"Chị, chị.

"
Giọng trầm thấp khàn khàn trong mang theo đặc trưng của con trai tuổi dậy thì, Giang Yểu cảm thấy mình thật phải say chết tại nơi này, một tiếng lại một tiếng ôn nhu dìm sâu trong biển.

" Chị thích tôi sao?"
"Thích.

"
Cơ hồ là không chút do dự, đáp án Giang Yểu liền thốt ra.


"Thích bao nhiêu?"
"Rất thích rất thích.

"
"Vậy! " Nụ cười trên mặt Tần Khải Chi biến mất dần, "Chị vì tôi đi chết cũng có thể?"
Không đợi Giang Yểu kịp phản ứng trước câu kỳ quái này, Tần Khải Chi trước mặt thay đổi bộ dạng trước đó nhu thuận ngốc manh giờ lại thành dữ tợn đáng sợ, một giây sau, dao sắc bén liền hướng Giang Yểu đâm tới.

"Phốc —— "
"Đừng!!"
Nương theo mũi đao đâm rách làn da thanh âm vang lên, Giang Yểu bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hô to lên.

"Làm sao!"
"Cậu gọi cái gì a?"
"Tớ bị cậu hù chết!"
Giang Yểu còn thở hồng hộc giữa giọng thất linh bát toái của đám bạn cùng phòng, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn từ trong mộng Tần Khải Chi đâm cô vừa nãy trở về.

"Xin lỗi.

"
Một hồi lâu, Giang Yểu mới phát hiện mọi người trên cơ bản đều tỉnh, sự im lặng ban đầu bị phá vỡ bởi tiếng kêu đột ngột của cô, quả thực đem tất cả mọi người giật mình tỉnh giấc.

—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_.