Cách một cánh cửa, bên ngoài sáng trưng, tiếng người không dứt, cô với anh lại dán lên cánh cửa làm chuyện này, mới đây mở cửa rồi lại đóng, cũng không biết người ở ngoài có chú ý tới không.
Nghĩ vậy, Giang Nhược nhất thời cảm thấy không chịu nổi, trong chốc lát lại cảm thấy kích thích. Nhưng nghĩ lại là anh ấy chủ động, theo bản năng tự bào chữa cho mình, nên cảm thấy không chịu nổi phải là anh ấy mới đúng.
Giữa lúc cảm xúc mê mẩn lên xuống, mượn tia lý trí cuối cùng mà bình tĩnh suy nghĩ, anh ấy lại muốn dùng cách này để kết thúc trận tranh cãi.
Đều trách mình để lộ nhược điểm quá rõ ràng, anh hiểu rõ cô da mặt mỏng định lực kém, đối với việc anh tán tỉnh, bất kể là có mục đích hay không, đều khó mà kháng cự.
Nhưng bắt đầu bại lộ từ khi nào, giờ khắc này cô vẫn không một chút manh mối.
Suy nghĩ trong cô quá nhiều, thế cho nên lực chú ý không tập trung, lông mi không ngừng rung động, nghiêng mặt muốn né tránh nụ hôn của anh, cô hiểu rõ, trong mối quan hệ được pháp luật đóng dấu, với bọn họ mà nói thân mật kiểu này là hợp lẽ thường, nhưng không hợp tình.
Tham hoan biến thành dây dưa tình cảm, mới là đáng sợ nhất.
Nhưng mà, đẩy ra và đến gần đều khó mà thuận theo lòng người, cô trơ mắt nhìn bản thân lún sâu, trận địa thất thủ nhưng chẳng có cách khác, nhiều lần ôm tâm lý may mắn cùng phóng túng đón nhận anh ấy.
Giang Nhược hơi tỉnh táo một tí, nhân lúc môi Lục Hoài Thâm in lên cằm cô, cô quay hẳn mặt sang bên, giơ tay mềm oặt yếu ớt đẩy bả vai anh.
"Lục Hoài Thâm, bên ngoài có người." Cô cau mày, ánh mắt vài phần mê ly vài phần dịu dàng, giọng nói nhè nhẹ, nhịp thở chênh vênh.
"Bọn họ nghe không thấy, cũng sẽ không vào đâu." Lục Hoài Thâm khẽ thở dốc nói bên tai cô, lại ép gần thêm chút nữa, nâng gáy cô lên, tựa như trừng phạt sự thất thần của cô, sau khi cắn một cái lên môi dưới đỏ thắm mềm mại lại càng đi vào sâu hơn.
Tay ôm sau eo cô cũng dịch xuống dưới, hành động vài cái trên mông nở nang khêu gợi.
Hơi thở Giang Nhược thắt lại, tựa như ngọn lửa âm ỉ bỗng chốc nổ tung, trong khoảnh khắc đã đập tan lí trí của cô.
Bắp chân nhỏ lộ ra dưới chân váy dính chặt vào quần tây của anh, ban đầu cảm thấy chất vải lạnh lẽo, chân run lên một cái, chẳng bao lâu sau liền được nhiệt độ cơ thể ủ ấm. Lục Hoài Thâm mặc áo sơmi, áo cô cũng mỏng dính, vải áo mỏng manh chỉ mang tính hình thức, chẳng cách nào ngăn cản thân nhiệt cùng hình dáng cơ thể lưu lại dấu vết trên người đối phương.
Cánh cửa phía sau lạnh buốt, Lục Hoài Thâm lách qua tránh khỏi tay nắm kim loại cứng chắc, hơi dịch sang bên cạnh để bảo vệ eo cô.
Những nụ hôn của Lục Hoài Thâm tựa hạt mưa rơi ào ạt, khí thế cuộn trào mãnh liệt, rơi trên mặt trên cổ cô, vì hứng thú trỗi dậy mà động tác tay trở nên hơi thô lỗ.
Giang Nhược hé môi bật hơi, mí mắt che khuất ánh đèn, một mảnh sáng trắng xoá bồng bềnh ngay trước mắt, nhưng lại không nhìn thấy tận cùng, cô giống như chân không chạm đất vậy chẳng hề có cảm giác chân thực, thế là mở hé mắt, khóe mắt vừa vặn đối diện cảnh đêm muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ sát đất.
Đứng ở nơi đó, có thể thu hết cảnh tượng phồn hoa nhất của trung tâm thành phố Đông Lâm vào mắt.
Tòa nhà cao chọc trời vút tầng mây đen, đèn neon trên biển quảng cáo dường như đang lập lòe trong những hạt mây, mông lung hư ảo, một chút cũng không chân thực.
Lục Hoài Thâm kéo vạt áo cô từ trong cạp váy ra, bàn tay to với khớp xương rõ ràng mang theo nhiệt độ nóng rực, chơi đùa trên miền xương dẻo da mịn ấy.
Cơ thể trong lòng thơm mềm mảnh mai, hoàn toàn không giống với sự thanh mát nam tính của người đàn ông, chỉ vài cái liền mềm nhũn ngã vào ngực anh.
Bề ngoài quần áo Giang Nhược lộn xộn nhưng vẫn che được kín đáo, mà bên trong đã bị anh cởi móc rồi. Đầu cô gác trên vai anh, lúc trước ngực bị sức mạnh và sự ấm áp xa lạ bao phủ, bởi căng thẳng mà lưng bỗng cong lên.
Hai người đều có phần khó mà khống chế được nữa, nhưng ở chỗ này làm chuyện kia, Giang Nhược không thản nhiên bằng Lục Hoài Thâm, thần kinh căng thẳng nhìn trước ngó sau chẳng khác nào làm kẻ trộm, thế nên khi đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cô bèn giơ tay đẩy Lục Hoài Thâm ra.
Cửa ngay sau cô, gần như là dán vào lỗ tai mà vang lên, chói tai đến đáng sợ.
Lục Hoài Thâm hơi đẩy ra, nhưng vẫn kéo cô ấy về phía mình, ánh mắt quắp chặt lấy cô, vừa sâu kín vừa say đắm nhìn không thấy đáy, phần nhiều là có ý chẳng màng gì cứ thế tiếp tục.
Hai tay Giang Nhược dùng sức chống vào ngực anh, mím chặt môi nhìn anh lắc đầu không ngừng.
Bên ngoài Bùi Thiệu nói: "Lục tổng, bản kế hoạch vừa sửa xong đưa lên rồi."
Lục Hoài Thâm cũng không phải người bị sắc đẹp mê hoặc lí trí, chỉ là vào thời điểm mấu chốt bị ép hãm phanh, tưởng chừng muốn đòi mạng. Anh ngắm mãi đôi mắt lúng liếng đầy căng thẳng của Giang Nhược, phớt lờ người ngoài cửa một lúc, vẫn cứ sờ đủ hôn đủ mới buông cô ra mà còn chưa đã thèm.
Giang Nhược xoay người liền lao vút vào phòng nghỉ.
Sau khi đóng cửa, Giang Nhược mệt nhoài ngã vào giường, nhắm chặt mắt, thật lâu sau nhịp tim vẫn chưa thể bình phục, thân thể cũng đang giúp cô hồi tưởng dư vị Lục Hoài Thâm lưu lại trên người mình.
Cô túm lấy chăn đơn, ảo não lại xấu hổ muốn chết mà vùi mặt vào.
Bản kế hoạch vừa đưa tới vẫn xuất hiện sai sót, dự án này rất quan trọng lại trong tình thế vô cùng cấp bách, người quản lí đi công tác chưa về, cấp dưới thì không theo kịp tiết tấu, Lục Hoài Thâm đích thân kiểm định đến bây giờ, rất khó có sắc mặt tốt.
Sau khi tuyên bố tan làm ngày mai lại thảo luận tiếp, Lục Hoài Thâm đi đến phòng nghỉ, thấy Giang Nhược cuộn tròn nằm trên giường, vùi đầu vào cánh tay, đã ngủ rồi.
Lục Hoài Thâm day day mi tâm, đi đến bên cạnh cô nằm xuống.
Anh vừa mới nằm xuống, Giang Nhược liền giật mình tỉnh giấc, quay đầu sang nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác chống xuống giường ngồi dậy.
Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hỏi anh: "Anh không đi à?"
"Nằm một lúc." Lục Hoài Thâm nhắm mắt, giọng trầm thấp mang theo âm mũi nhè nhẹ.
Giang Nhược nghĩ một chút, ngồi ở mép giường đi giày xong nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Lục Hoài Thâm túm cánh tay cô kéo về sau, Giang Nhược mất thăng bằng ngã xuống, bởi vì chiều cao thấp hơn cùng góc độ nên đầu va thẳng vào eo anh, mặt dán sát vào phần bụng săn chắc.
Vừa định đứng dậy, lại bị anh ấn chăt đầu, duy trì tư thế không thoải mái kia.
Giang Nhược muốn nói gì đó nhưng phát hiện không có lời nào để nói. Thuận theo hô hấp của anh, bụng lại phập phồng với biên độ nhỏ theo quy luật, bốn bề yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.
Một đôi tay nhẹ nhàng dán lên sau đầu cô, Giang Nhược cảm thụ độ ấm từ trên mặt truyền tới, thoải mái tĩnh lặng, nhưng cô lại như thể nghe thấy âm thanh những nếp gấp đang chồng chất trong lòng, có chút khó chịu.
Giang Nhược không ngủ nữa, lúc Lục Hoài Thâm buông tay ra cô liền đứng thẳng lên, thuận thế liếc anh một cái, thấy bàn tay to của anh ấn xương lông mày, khó giấu vẻ mệt mỏi, mới nghĩ đến mấy ngày nay anh cũng làm liên tục, chẳng tốt hơn cô được đến đâu, công việc còn không nhẹ nhàng như cô.
Giang Nhược nuốt vào trong những lời lạnh nhạt, khẽ hỏi: "Đi chưa?"
Lục Hoài Thâm đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài, bên ngoài đã tắt đèn, mọi người cơ bản đều đã đi hết, khắp nơi tối như hũ nút, chỉ còn lại lối thoát hiểm sáng đèn, không chiếu xuyên hết cả tầng rộng lớn.