Trình Khiếu nói một mạch nói tới lí lẽ hùng hồn, thậm chí khi nói mấy chữ "đồ khốn" lại càng nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nhược nghe xong, nghĩ tới đoạn đối thoại với Lục Hoài Thâm đêm qua, anh hỏi cô: Có ấm ức không?
Làm sao có thể không ấm ức?
Nhưng Lục Hoài Thâm nói không sai, ấm ức cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Không thì có thể như thế nào? Khả năng nhẫn nại của con người là vô hạn, trong những ngày tháng mưa thuận gió hòa cảm thấy không chịu nổi một chút ấm ức, đến khi thật sự gặp phải hoàn cảnh tuyệt vọng, có bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa cũng có thể nuốt vào trong lòng lấy đó làm sức mạnh.
Giang Nhược sẽ không phân tích tâm lí hay nói ra nỗi khổ tâm với Trình Khiếu, Trình Khiếu tuổi trẻ kiêu ngạo, trong lòng sẽ không phục, nói nhiều sẽ chỉ khiến thằng bé cảm thấy bất lực, tăng thêm gánh nặng tâm lí.
Cô nói: "Chị từ chỗ Lục Hoài Thâm lấy được một ít tiền, trả tiền vay nặng lãi rồi, phần còn lại chắc có thể đủ dùng một thời gian, bệnh tình của mẹ hầu như đã ổn định rồi, chỉ còn lại vụ kiện của ông nội chị thôi, chị sẽ nộp hồ sơ để tìm việc. Em cũng sắp lên năm 3 cao trung rồi, ngoài việc học thì những việc khác không cần nghĩ nhiều."
(Cao trung: tương đương với bậc Trung học phổ thông ở Việt Nam, lộ trình học gồm 3 năm, trong đó năm nhất, năm hai, năm ba lần lượt tương đương với lớp 10, 11, 12)
Trình Khiếu trầm mặc một chút, cố lấy can đảm nói: "Em có thể bỏ học, cũng ra ngoài tìm việc."
Giang Nhược nhất thời bực mình, nhưng lại không đành lòng trút giận lên thằng bé, nhìn vẻ mặt thờ ơ của nó, cảm thấy thằng bé thật sự vẫn còn quá trẻ.
Cô gật gật đầu, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Được, vậy trước tiên em nói với chị bây giờ chuẩn bị ra ngoài tìm việc gì? Ngay cả cao trung còn chưa học xong, định đến công trường vác gạch sao? Từ nhỏ, bố mẹ cũng chưa từng bắt em phải chịu khổ, tay chân em gầy guộc thế kia, đủ sức khỏe không? Đã không có kĩ năng, lại cũng không qua trường lớp đào tạo chuyên nghiệp, hiện tại yêu cầu trình độ để tham gia phỏng vấn doanh nghiệp ít ra cũng phải có bằng cấp của các trường 985 hoặc là 211."
("Dự án 211", là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm quốc gia. Dự án này chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.
Còn "Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học đẳng cấp quốc tế trong những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Các trường được lựa chọn nằm trong "Dự án 985" là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn từ "Dự án 211" mà ra.)
Trình Khiếu nghển cổ phản bác lại: "Vâng, em chỉ là một học sinh cao trung, không lợi hại bằng chị tốt nghiệp từ Ivy League, nhưng học vấn của chị cao đến đâu đi nữa mà phải chịu sự kiểm soát của người ta thì so với việc có khả năng lại không được dùng tới có gì khác nhau chứ?"
(Ivy League: thuật ngữ dùng để chỉ nhóm tám trường đại học và viện đại học thành viên hàng đầu và lâu đời của nước Mĩ, bao gồm Viện đại học Brown, Viện đại học Columbia, Viện đại học Cornell, Trường đại học Dartmouth, Viện đại học Harvard, Viện đại học Princeton, Viện đại học Pennsylvania, Viện đại học Yale)
"Em nói đúng, chị bây giờ là bị người khác kiểm soát, mà vấn đề của em chính là không đủ bản lĩnh lại còn quá ngây thơ." Giang Nhược muốn cảnh tỉnh thằng bé: "Chị biết trong nhà gặp khó khăn em chỉ có thể lo lắng mà không làm được gì, sẽ rất khó chịu, nhưng việc chu cấp cho em chút tiền học phí đó thì chị vẫn có thể lo được. Chị giúp nhà họ Trình, giúp ông nội đều vì trách nhiệm và tình cảm, không cần em phải ấm ức thay chị, việc thành ra như thế, chị chấp nhận."
Trình Khiếu cắn răng, hai mắt nhìn cô, oán giận cắn một miếng trứng luộc, không thèm để ý đến cô nữa.
Giang Nhược thong thả nhắc nhở: "Kì thi tháng lần này chị phải xem bảng điểm của em, xếp hạng mà tụt xuống chị sẽ lập tức giúp em chuyển vào sống trong trường, tránh cho em ngày ngày lại lo lắng mù quáng."
Trình Khiếu ăn xong, xếp lại đũa, "Chị thật là giống mẹ em đấy!"
Nói xong liền xách balo ra cửa.
Buổi trưa hôm nay, Giang Nhược muốn hẹn gặp Cao Tùy, luật sư của Giang Khải Ứng. Văn phòng luật sư của Cao Tùy nằm ở khu thương mại trung tâm thành phố, trước khi đi qua đó Giang Nhược đến bệnh viện một chuyến để thăm dì nhỏ Kiều Huệ.
Kiều Huệ trước đó bị thương rất nặng, trên người nhiều chỗ bị gãy xương còn kèm theo cả tổn thương não, hai lần phải đưa vào ICU để thực hiện ba ca phẫu thuật, đã từng này tuổi rồi, cơ thể lại phải chịu tổn hại quá lớn, thế nên thời gian hồi phục cũng dài hơn.
Sáng nay đến, Kiều Huệ đã tỉnh được lâu hơn, tuy rằng trạng thái tinh thần ngày một chuyển biến tốt, nhưng rất dễ mệt mỏi, không nói chuyện được bao lâu lại ngủ mất.
Giang Nhược ngồi bên cạnh một lúc thì có điện thoại gọi tới, là của Giang Chu Mạn.
Giang Chu Mạn muốn tìm cô nói chuyện.
Giang Nhược hỏi: "Giữa tôi với chị có chuyện gì để nói?"
"Nói về Lục Hoài Thâm, không thể sao?"
Giang Nhược đứng dựa vào bệ cửa sổ ở cuối hành lang ngoài phòng bệnh, bên ngoài nhè nhẹ thổi vào từng cơn gió lạnh, làm giảm đi cái oi nóng chớm hè.
Cô nhìn xuống con đường phía dưới tầng lầu, xe đến người đi, lạnh nhạt nói: "Không muốn nói, chẳng có hứng thú, còn vấn đề gì khác không?"
Bên Giang Chu Mạn là một đoạn trầm mặc, "Vậy nói chuyện tiền?"
Cô nói địa chỉ cho cô ta, hẹn thời gian gặp mặt là sau khi gặp Cao Tùy.
Cao Tùy gần đây rất bận, phải lên tòa án mấy lần, muốn trao đổi với Giang Nhược về vụ án của Giang Khải Ứng, chỉ có thể hẹn vào buổi trưa.
Giang Nhược ngồi được vài phút thì Cao Tùy mới xách cặp công văn đến.
Người đàn ông mới ngoài ba mươi, một thân sơ mi sẫm màu, quần tây đen, diện mạo trung bình, khí chất hoàn hảo, đôi mắt trong veo sâu thẳm, bên trong vẻ sắc sảo vẫn có sự trầm ổn, sẽ không làm cho người ta có cảm giác đây là một người quá khôn khéo sảo quyệt.
"Thật ngại quá, có chút chuyện nên đành phải nán lại, đợi rất lâu rồi phải không?" Cao Tùy ngồi xuống, kêu phục vụ tới gọi món.
"Tôi vừa tới được một lúc."
Cao Tùy đã quen nói chuyện công việc trên bàn ăn, suốt bữa ăn này cũng đem tất cả những gì cần thiết nói tường tận với cô.
Điều mà Giang Nhược nghe được rõ ràng nhất chính là: Giang Vị Minh, con trai nuôi của Giang Khải Ứng, hiện tại là người đứng đầu nhà họ Giang, đối với ông ta việc giả mạo chứng cứ phạm tội không phải là chuyện khó, cô sẽ rất vất vả để đấu lại ông ta, chỉ có thể lợi dụng chỗ sơ hở, may ra có thể giảm án.
Sau đó, Cao Tùy phân tích cho cô mấy "chỗ sơ hở" có thể lợi dụng, suốt cả quá trình Giang Nhược gần như là trầm mặc.
Cuối cùng, Giang Nhược mới nói: "Không thể kháng cáo thành vô tội được sao?"
"Khó lắm", Cao Tùy nhíu mày, "Trừ khi cô có chứng cứ chứng minh chứng cứ mà Giang Vị Minh cung cấp là giả. Vị trí hiện tại của Giang Vị Minh có được là danh bất chính ngôn bất thuận, không phải là cô không biết ông ta có rất nhiều điều kiêng sợ ông nội cô, chắc chắn sẽ dốc hết sức khiến ông nội cô phải ở trong tù cho đến chết. Đừng trách tôi nói thẳng, Giang Vị Minh bây giờ không khác gì ông nội cô trước kia, lại có thêm một Lục Hoài Thâm, cô chẳng qua chỉ như con kiến lắc cái cây to. Chưa kể, một số chứng cứ phạm tội mà Giang Vị Minh giao lên trên là chính xác, ông nội cô tội nặng có thể miễn, tội nhẹ khó thoát."
"Có người nào kinh doanh mà không từng lợi dụng lỗ hổng pháp luật? Giang Vị Minh làm mấy chuyện bẩn thỉu ít lắm sao?"
"Nói phạm tội mà không có chứng cứ thì đều là giở trò lưu manh." Cao Tùy dựa lưng vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau.
Giang Nhược không tiếp lời.
"Cô còn muốn kiên trì kháng cáo thành vô tội không?"
"Có thể không?" Giang Nhược như thể lại nhìn thấy một tia hi vọng.
Cao Tùy ngừng một chút, "Để tôi thử xem."
Giang Nhược nói thêm vài câu với Cao Tùy, không ngờ Giang Chu Mạn lại đến sớm, hai người vừa vặn chạm mặt nhau.
Cao Tùy chào hỏi một chút rồi rời đi, Giang Chu Mạn ngồi xuống chỗ của anh, đối diện với Giang Nhược.
Giang Chu Mạn từ công ty đến đây, mặc một bộ đồ OL, sơ mi cùng váy ngắn bó sát được cắt may vừa vặn với thân hình thon thả, tóc dài ngang vai, trông vừa thuần thục lại không kém phần nữ tính.
(bộ đồ OL: OL là viết tắt của office lady, cả cụm từ này để chỉ bộ đồ công sở nữ)
Giang Chu Mạn liếc nhìn theo hướng Cao Tùy rời đi, sau đó mắt hạnh khẽ chớp, nhìn về phía Giang Nhược: "Nghe nói tối qua cô đi tới Ngự Lâu?"
"Chị là muốn hỏi, có phải Lục Hoài Thâm cũng đi tới chỗ đó, sau đó đã đưa tiền cho tôi phải không?" Giang Nhược không nhìn người phụ nữ đối diện, mà nhìn chăm chú chất lỏng trong suốt không hề gợn sóng trong chiếc cốc.
Giang Chu Mạn nhăn mày, "Dùng loại thủ đoạn này, tôi thật không biết nên nói cô có can đảm hay là ngớ ngẩn."
Giang Nhược cảm nhận được trong lời nói như có lửa đang bùng cháy lên, trái lại cô càng thêm bình tĩnh: "Nếu Giang đại tiểu thư cũng có tư cách nói tôi ngớ ngẩn, có phải tôi cũng có tư cách mắng cô không biết xấu hổ không? Sao nào, tôi lấy chút tiền từ chỗ chồng tôi mà không thông báo trước với cô, vậy nên trong lòng cô không thoải mái hả?
Giang Chu Mạn lạnh lùng cười chế giễu: "Tiếng chồng này, cô vẫn là đừng gọi trước mặt anh ấy nữa."
Giang Nhược nhìn vào mắt cô ta nói từng câu từng chữ: "Tối qua gọi mấy lần rồi đấy, còn là đích thân anh ấy đòi hỏi nữa."