Trong yên tĩnh, Giang Nhược mới nghe thấy nhạc nền đầu kia điện thoại là khúc dương cầm, từng nốt từng âm của khúc nhạc bay lượn cực nhẹ nhàng, khi Minh Ngọc nói chuyện, liền che lấp mất tiếng nhạc.
Không có được hồi đáp, Minh Ngọc lại tự biết mình đuối lý, nói chuyện mang theo mấy phần thẽ thọt khúm núm, "Giang Nhược, cậu bị bắt bán đi cổ phần, tớ không thể thoái thác tội lỗi của mình, nhưng đó là trách nhiệm của mình tớ, mẹ tớ không biết gì, hi vọng cậu đừng trách bà ấy," cô ta không nhịn được muốn khóc, lại sợ chuốc phiền não cho Giang Nhược, vì thế tiếng thút thít luôn luôn phải kìm nén chực tràn ra, lại nhanh chóng nuốt vào, "Tớ hiện tại quả thực không có tư cách bảo cậu chứng minh trong sạch giúp tớ trước mặt mẹ, tớ, tớ sẽ không cưỡng ép cậu nữa, nếu làm phiền đến cậu và dì Kiều, tớ rất xin lỗi."
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Nào đừng nói chuyện điện thoại nữa, đây là thực đơn bữa tối, cô nhìn xem muốn ăn gì, chọn trước đi."
Giang Nhược nghe Minh Ngọc nói mấy lời kia mà lòng không gợn sóng, cái giọng mềm yếu nhu nhược, như kiểu chuyện này là cô so đo quá mức, lòng dạ sắt đá lắm không bằng, ngược lại cô trở thành tội nhân hủy hoại gia đình người ta, cô đang nổi cáu, nghe thấy bên kia thảo luận cái gì mà bữa tối, cô nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 10 giờ sáng, bữa trưa cũng còn chưa tới giờ đã nghĩ đến bữa tối.
Chẳng mấy chốc lại nghĩ, có lẽ Minh Ngọc ở nước ngoài, chênh lệch thời gian với trong nước.
Nhưng vốn chẳng liên quan tới cô, cô cũng chẳng để ý nhiều hơn.
Minh Ngọc hơi giơ điện thoại ra xa, khi trả lời đối phương, Giang Nhược không nghe rõ tiếng cô ta lắm, biết đại khái là Minh Ngọc bảo với đối phương, cô ta muốn nói chuyện điện thoại thêm, bảo đối phương chọn món hộ cô ta.
Đầu kia truyền đến tiếng kêu gọi nôn nóng của phụ nữ: "Cô đi ra ngoài làm gì, lạnh lắm đấy, cô khoác áo choàng trước đã..."
Giọng phụ nữ dần dần nhỏ đi, là Minh Ngọc rời khỏi chỗ ban đầu.
Giang Nhược vẫn luôn im lặng, đối với việc nhận lỗi của Minh Ngọc, và bảo cô đừng trách tội Tiêu Lộc, tất cả đều không hồi đáp.
Nhưng cô không tắt điện thoại, Giang Nhược cũng biết vì sao. Minh Ngọc chạy chậm một đoạn, Giang Nhược chú ý, nhạc nền khúc dương cầm cũng đã biến mất, cô hơi thất thần.
Minh Ngọc dịu giọng gọi tên cô: "Giang Nhược."
Dòng suy nghĩ đang thả trôi của Giang Nhược lại bị kéo về.
Bên ngoài cực lạnh, hình như Minh Ngọc thật sự không mặc áo khoác, Giang Nhược mơ hồ nghe thấy âm thanh hàm răng cô ta đánh vào nhau, tiếng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Bây giờ tớ đang ở trên tàu biển chở khách chạy định kỳ, dọc theo Alaska hướng về phía bắc xem sông băng."
Giang Nhược lật quyển sách đang mở trên đùi, thờ ơ nói lấy lệ: "Chúc mừng, cô tự do rồi."
Cô vẫn nhớ, lúc mới lên trung học không lâu, hai bọn cô ngẫu nhiên lật xem được một bài du ký vùng địa cực trên tạp chí, tuyến đường từ Argentina đến nam cực, trong một khoảng thời gian rất dài, Minh Ngọc có một sự mê mẩn với sông băng địa cực mà cô không thể lí giải được.
Giang Nhược tưởng rằng, chuyến du lịch mong mỏi nhất của Minh Ngọc là đi qua Buenos Aires đến nam cực xem chim cánh cụt, nhưng sau khi cô ta có được tự do một lần nữa, thế mà lại đi Alaska.
Giang Nhược không hiểu, cũng không muốn nghiên cứu kĩ.
Chỉ là Minh Ngọc lựa chọn điểm nút này, Giang Nhược chỉ có thể nghĩ tới, đây là cách cô ta trốn tránh lương tâm lên án, giờ phút này cô nghi ngờ ý đồ Minh Ngọc gọi cuộc điện thoại này cho mình.
Là thật sự bày tỏ áy náy, hay cố tình chọc tức cô?
Minh Ngọc sao có thể không nghe ra sự châm chọc trong mấy con chữ ít ỏi của Giang Nhược, cho dù Giang Nhược không buông lời chua ngoa với nhau, nhưng càng khiến trái tim cô ta như rơi xuống hầm băng.
"Tớ vốn muốn cùng mẹ đi Nhật Bản, ngồi du thuyền, phù hợp nhịp điệu người già, đời này bà rất khổ cực, tớ hi vọng sau khi về hưu bà có thể thỏa thích hưởng thụ cuộc sống, nhưng mẹ tớ đã biết việc tớ làm... cho nên chỉ có mình tớ, tớ thay đổi lộ trình." Minh Ngọc giải thích, kế đó ngừng một chút, nói: "Giang Nhược..."
Giang Nhược phát hiện Minh Ngọc gọi tên cô rất nhiều lần.
Minh Ngọc hi vọng Giang Nhược có thể đáp lại mình giống như trước, nhưng không.
Tiếng gió bên tai gào thét nặng nề dị thường, mùa đông ở vĩ độ cao của Bắc bán cầu, hơn 6 giờ trời đã tối hẳn từ lâu rồi.
Minh Ngọc đứng trên boong tàu, ban nãy ăn cơm ở phòng ăn, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc váy dài phong phanh, thân gợn sáng lấp lánh, cũng y như mặt biển giờ phút này, bị đèn đuốc sáng trưng trên tàu biển cỡ lớn điểm màu, nhấp nha nhấp nháy, đều là gợn sáng loá mắt.
Người đã lạnh thấu, cô ta như thể đã tê dại đến mức không còn cảm giác được cái lạnh, nhìn chằm chằm mặt biển nói liên miên với đầu kia điện thoại: "Còn nhớ lúc bọn mình lên sơ trung không?" Cô ta nhớ tới chuyện cũ, mỉm cười nói: "Rõ ràng chúng ta chỉ cách trường học có hai mươi phút đi đường, mỗi lần tan học đều phải lần lữa trên đường cả tiếng, đa phần thời gian đều nán lại trên phố ăn vặt ngoài trường. Tớ muốn ăn lại không dám, sợ bị mẹ tớ phát hiện ăn linh tinh mấy thứ ở bên ngoài, cậu nghĩ cách giúp tớ, bảo tớ mỗi lần ăn xong xiên nướng thì ăn thêm kẹo cao su."
Cô ta cười rộ lên, Giang Nhược vẫn không đáp lại như cũ, thậm chí cô ta chẳng biết Giang Nhược có còn nghe không.
Minh Ngọc khổ sở rớt nước mắt, nghẹn ngào một tiếng, lại cười lần nữa nói: "Nhưng lúc học đại học tớ quay về, phát hiện phố ăn vặt đã bị phá dỡ hết xây trung tâm thương mại, trường học kiểm soát chặt chẽ, ngoài cổng trường cũng không còn quán hàng rong bán đồ ăn vặt hay bữa sáng nữa..."
Giang Nhược càng nghe tâm tình càng thêm phức tạp, trầm giọng ngắt lời cô ta: "Vì sao phải nói mấy chuyện này?"
Minh Ngọc sửng sốt.
Giang Nhược lại hỏi, tăng thêm ngữ khí chất vấn: "Tôi hỏi cô vì sao phải nói mấy chuyện này? Lúc cầu xin tha thứ thì nhớ tình cảm năm xưa, lúc làm chuyện xấu thì trong mắt chỉ có chính mình, tôi là người bị hại, dựa vào cái gì mà đòi tôi phải trả giá cho sự ích kỉ của cô?"
"Giang Nhược, tớ..."
Giọng Minh Ngọc gần như không thể nghe thấy, Giang Nhược căn bản chẳng vì thế mà dừng lại, "Từ đây đường ai nấy đi, ít nhất tôi sẽ còn cảm thấy cô dám làm dám chịu, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô thổ lộ hết nỗi khổ với tôi, bảo tôi niệm tình cũ, thì có thể xóa bỏ toàn bộ lỗi lầm của cô? Tôi đáng đời coi tiền như rác, bị hãm hại hai bàn tay trắng, cũng vẫn nên giữ độ lượng tha thứ?"
Minh Ngọc nghe mà ngớ người.
Giang Nhược: "Minh Ngọc, trên đời tuyệt đối không có chuyện tốt thế đâu. Đừng nói cô thê thảm nữa, người thê thảm hơn cô nhiều lắm. Có thể khí phách hơn được không, việc mình đã làm tự mình gánh vác?"
Minh Ngọc hồi lâu không nói, vào thời điểm Giang Nhược sắp mất kiên nhẫn tắt điện thoại, Minh Ngọc đã lên tiếng, giọng vừa khàn vừa ồm, hồn bay phách lạc, "Xem ra, tớ thật sự không thể quay lại được rồi..."
Rất lâu sau Giang Nhược vẫn không nói gì, sau một lúc, đáp một tiếng khẳng định: "Ừ."
"Nhưng Giang Nhược, vốn dĩ tớ còn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, tuy rằng không đến nam cực, nhưng ở đây tớ đã thấy hình dáng ban đầu của sông băng, lộ trình của bọn tớ mới tiến hành được một nửa, quang cảnh trước mắt đã đủ khiến tớ kinh ngạc cảm thán, là cảnh tớ chưa thấy bao giờ, tớ thỏa mãn lắm, trước nay tớ không ngờ, lúc sinh thời, thật sự có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng..."
Minh Ngọc nhìn về phương xa tối như hũ nút, lẩm bẩm được một nửa, di động bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng "tút tút", cô ta cầm di động ra nhìn, không có tín hiệu.
Nhưng mỗi ngày cùng đi học tan trường với cậu, là quãng thời gian đẹp nhất khó quên nhất trong cuộc đời tớ.
Giang Nhược nghe được một nửa, đã mất tín hiệu, bên kia chẳng có âm thanh nữa.
Giang Nhược nhìn di động, đặt sang bên cạnh.
Ánh mắt trở về trang sách, tâm tư lại khó lòng yên ổn, cô đọc hiểu từng chữ, nhưng tổ hợp với nhau, lại không hiểu ý cả câu.
***
Thành phố Đông Lâm cuối cùng đã có tuyết rơi, sau khi trời mưa ẩm ướt âm u lạnh lẽo liên miên suốt một tuần.
Tuyết bắt đầu rơi từ nửa đêm, trong nội thành là mưa kèm tuyết, nhưng vùng ngoại thành và những nơi cao hơn mực nước biển, đã chất đầy rẫy một màu trắng xóa.
Sáng sớm Giang Nhược kéo rèm ra, cô đứng trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài cửa sổ bông tuyết như xé bông xé vải đang lặng lẽ rơi xuống tuyết tích tụ khắp mặt đất.
Tâm trạng cô rất vui.
Mỗi tòa nhà trong khu biệt thự cách nhau rất xa, nhà Lục Hoài Thâm và Giang Nhược ở lưng chừng núi, tuyết vừa rơi, núi rừng nơi xa đã phủ trắng, cực kì có cảm giác tị thế ẩn cư.
(tị thế: thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài)
Buổi trưa ăn cơm xong, không thấy tuyết ngừng rơi, Giang Nhược nghĩ rồi mở WeChat, nói tuyết vẫn đang rơi, bảo Lục Hoài Thâm buổi tối quay về lái xe chậm một tí.
Cơm xong buồn ngủ, đang định lên tầng ngủ trưa, có hàng chuyển phát nhanh đưa tới, thím Ngô đã ra lấy.
"Phu nhân, hàng của cô."
Giang Nhược ngồi ở trên sofa, thím Ngô đưa qua cho cô, Giang Nhược thoáng nhìn người gửi hàng, không quen biết, địa chỉ gửi hàng là trường đại học nào đó ở thành phố Đông Lâm.
***
Lúc chạng vạng, Lục Hoài Thâm về đến nhà, xe tiến thẳng vào gara, không dính một hạt tuyết.
Trong nhà đèn phòng khách sáng như ban ngày, vào nhà anh cởi áo khoác vắt lên sô pha, thím Ngô đang nấu cơm, trên bàn đã bày món, đồ ăn lên được mấy loại, nhưng không thấy Giang Nhược.
Anh hỏi thím Ngô: "Giang Nhược đâu?"
Vừa vặn thím Ngô nghe thấy tiếng động, cầm cái xẻng từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt lo lắng, "Ở thư phòng trên tầng đấy."
(Cái xẻng: xẻng nấu ăn nha các bác. Mỗi nơi gọi một tên kiểu như xuổng, sạn, xêu, xủn, muôi phẳng, đồ múc, vá lỗ...)
Lục Hoài Thâm phát hiện biểu cảm của thím Ngô không thích hợp lắm, anh chau mày: "Chuyện gì thế, giờ cơm rồi còn không xuống?"
Thím Ngô nói: "Tôi cũng không biết, buổi chiều cô ấy nhận được một gói chuyển phát nhanh, sau thì nhốt mình trong thư phòng cả buổi chiều, lúc tôi gọi cô ấy ăn cơm, thấy cô ấy ngồi mãi trên sofa, không động đậy gì, tôi hơi lo đấy."
Lục Hoài Thâm cảm thấy lòng chùng xuống, "Biết hàng chuyển phát là thứ gì không?"
"Là một phong thư." Thím Ngô biết, là vì Giang Nhược mở ra ngay trước mặt bà ấy, nhưng vừa mở thư, liền gập lại, lên tầng, suốt cả chiều chưa từng ra ngoài.
Lục Hoài Thâm xoay người đi lên thư phòng trên tầng.
Cửa không khóa, vừa đẩy đã mở ngay.
Vừa mở cửa, chỉ có đèn sàn bên cạnh sofa đang bật, ánh đèn ảm đạm như một cái chụp phủ lờ mờ lên bóng dáng le loi trên sofa.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ trong tầm tay cô, là một phong thư đang mở.
Lục Hoài Thâm bật đèn thư phòng, thấy cô khẽ cử động, như thể né tránh ánh sáng chói mắt.
"Sao không bật đèn?" Lục Hoài Thâm vừa hỏi, vừa đến gần cô.
Nhưng cô không đáp tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Lục Hoài Thâm cúi người, xoay mặt cô hướng về mình, đối điện với đôi mắt không chút sinh khí.
Giang Nhược muốn đẩy anh ra, anh cố định mặt cô, ánh mắt quắp chặt lấy cô, không cho cô có khả năng trốn tránh.
Cô cuối cùng cũng chớp chớp mắt, viền mắt dần dần đỏ lên, nước mắt tràn bờ mi, cô nhìn anh một lúc lâu, khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, cô nói giọng khàn: "Minh Ngọc chết rồi."
Lục Hoài Thâm chợt sững người, lại như thở phào một hơi.
Giang Nhược nhắm mắt lại, lệ rơi đầy mặt: "Em đã hại chết cậu ấy."
Lục Hoài Thâm nhíu mày: "Em nói bậy gì đấy!"
"Là em, trước khi chết cậu ấy từng cầu cứu em, cậu ấy nói mấy thứ đó, là hi vọng em có thể giữ cậu ấy lại, em hiểu rồi, em hiểu rồi..." cô ngước mắt nhìn về phía Lục Hoài Thâm, "Nhưng em đã đẩy cậu ấy một cái."