Giang Nhược liên tưởng đến cuộc điện thoại kia, Minh Ngọc nói cô ta rất thỏa mãn. Chứng tỏ ngay từ đầu trong kế hoạch của Minh Ngọc, đây đã là một chuyến du lịch một chiều không có đường về. Sở dĩ gọi cuộc điện thoại này, có lẽ vào khoảnh khác cuối cùng đã thay đổi chủ ý, muốn bắt lấy hi vọng sống.
Mỗi lần nghĩ đến đây, cả người Giang Nhược liền như rớt xuống hầm băng.
Nếu đầu kia điện thoại là Giang Chu Mạn, có khả năng cô sẽ không chút do dự nói cô thích chết thì chết, Giang Chu Mạn thật sự chết đi, cô cũng sẽ không mảy may áy náy. Bởi vì cô với Giang Chu Mạn ngoài thù ngoài oán, chẳng có cái khác.
Nhưng giữa Giang Nhược với Minh Ngọc, là những điều phức tạp.
Bạn đồng hành thời niên thiếu ngây thơ hồn nhiên, sau khi trưởng thành gặp lại, ai nấy tự liếm láp vết thương chồng chất thể xác và tinh thần qua ngày dồn tháng chứa của mình, mới biết hóa ra mấy năm nay đều sống không dễ dàng, để những người bạn cũ đã trở thành xa lạ lại một lần nữa đến gần nhau hơn.
Chính vì như thế, Giang Nhược tổn thất nặng nề bao nhiêu, thì hận Minh Ngọc bấy nhiêu. Nhưng cái giá tử vong quá thảm khốc, thảm khốc đến mức làm mờ nhạt ranh giới hận thù, dẫu cho Giang Nhược biết Minh Ngọc chết rồi cũng vẫn lừa cô một vố.
Buổi chiều sau khi Giang Nhược đọc xong thư, ngồi ngẩn người rõ lâu trong thư phòng vẫn chưa hoàn hồn. Cô tưởng tượng rất nhiều khả năng, chính là không tin Minh Ngọc thật sự đã chết.
Cuối cùng, cô làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, gạt số điện thoại mấy ngày trước Minh Ngọc gọi tới, lời nhắc nhở đã tắt máy, cô lại gạt ra một số khác Minh Ngọc từng dùng trong nhật kí cuộc gọi, ống nghe vang lên tiếng tút, Giang Nhược nín thở.
Đương lúc sắp vì không có người nghe mà tự động ngắt máy, thì đối diện truyền đến một tiếng: "Alo."
Là giọng thuộc về Giang Cận, giọng trầm thấp u ám, nghe có vẻ chẳng hề khác ngày thường.
Giang Nhược kiềm chế sự run rẩy trong tiếng nói, hỏi giọng lạnh nhạt: "Minh Ngọc đâu?"
Giang Cận cười khẩy một tiếng, như giễu cợt cô, "Mai cô ấy về quê, cô có thể đi thăm cô ấy."
Bỗng chốc Giang Nhược thở phào, ý này là, Minh Ngọc chết không thành?
Trong nháy mắt tảng đá trong lòng cô rơi xuống, Giang Cận lại bổ sung một địa chỉ: "Số 24 Trường Minh Viên, núi Trường Minh."
Giang Nhược ý thức được sự kì lạ, nhưng chưa phát giác ra chỗ nào không đúng, "Trong núi Trường Minh có Trường Minh Viên đâu?"
Quê nhà có một ngọn núi, là thắng địa du ngoạn bản địa, nhưng cô chưa từng nghe nói đến có Trường Minh Viên, chẳng lẽ là khu biệt thự mới tu sửa gần đây, Giang Cận mua bất động sản cho cô ta?
Ý tưởng này mới vừa lóe lên trong đầu, Giang Cận đã trả lời không mặn không nhạt: "Không biết cũng bình thường, nghĩa trang đó vừa xây xong chưa được mấy năm."
Giang Nhược y như bị người ta vung một đấm phủ đầu, viền mắt nóng lên, đầu vang tiếng ong ong, tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ dường như tĩnh tại, thành mảng trắng xóa đâm vào mắt khiến cô phát đau.
Giang Nhược hỏi theo bản năng: "Chết thế nào?"
Mặc dù từ trong thư đã đoán được.
"Nhảy từ du thuyền xuống." Giang Cận bình tĩnh như kiểu đang kể về cái chết của một người không liên quan.
Chưa đầy 6 tiếng sau khi gọi điện thoại cho Giang Nhược, camera hiển thị 12 giờ kém 15 phút theo giờ địa phương, trên biển rất lạnh, đã vào đêm trên sân thượng boong tàu trừ nhân viên công tác thỉnh thoảng tuần tra thì gần như không người, Minh Ngọc tránh né đoàn người, nhảy xuống từ sân thượng trên boong tàu.
Độ cao như vậy, cơ hồ là vào thời khắc đập vào mặt biển băng giá, người sẽ mất ý thức, lại cộng thêm lực va đập cực lớn, chìm xuống cũng rất nhanh. Khu vực du thuyền tọa lạc khi đó, trên mặt biển đã có băng trôi, nhiệt độ cực thấp, cơ thể rơi xuống biển liền mất nhiệt, hơn nữa nước biển dội vào, vài phút đã tử vong.
Khi nhảy xuống là đêm khuya thanh vắng, không có ai phát hiện, ngày hôm sau bác sĩ tâm lý Giang Cận phái đi cùng Minh Ngọc mới phát hiện chẳng thấy Minh Ngọc đâu cả, tìm được nhân viên trên du thuyền, tìm kiếm camera, đã qua 7 tiếng kể từ khi Minh Ngọc nhảy xuống biển.
Người đã chìm xuống biển, dưới thời tiết cực lạnh cứu hộ khó khăn, trục vớt nhiều ngày trên biển chẳng có kết quả, biển rộng mênh mông, cơ bản là không tìm được người, sau khi Tiêu Lộc chấp nhận sự thật, cuối cùng quyết định dùng hình thức chôn quần áo và di vật để hạ táng Minh Ngọc.
Giang Nhược lẩm bà lẩm bẩm kể hết những chuyện đã qua, cảm xúc cùng giọng nói đều rất ổn định, nhưng nước mắt không ngừng trào ra, thấm ướt gối đầu dưới mặt.
Lục Hoài Thâm nhất thời không biết nói gì, Giang Nhược cũng bình tĩnh lại.
Khi mở miệng lần nữa, giọng cô đã khàn, mang theo âm mũi nặng nề, hỏi Lục Hoài Thâm: "Anh cảm thấy, cậu ấy có tỷ lệ sống sót không?"
Đáp án thật ra chính cô cũng tỏ tường trong lòng.
Lục Hoài Thâm sờ vệt nước trên mặt cô, đầu ngón tay hơi trì trệ, "Có lẽ đối với cô ấy nói, đây là kết quả tốt nhất." Anh cũng không hiểu con người Minh Ngọc, không tiện nói thêm gì, nhưng không muốn để Giang Nhược bị vây hãm trong đó, "Em không nợ cô ấy, cô ấy chết không liên quan đến em, tất cả đều là lựa chọn của bản thân cô ấy."
Ra tay với bạn mình, hay tìm cái chết, đều là lựa chọn của chính cô ta mà thôi.
Lục Hoài Thâm suy đoán, sau khi Minh Ngọc gài bẫy Giang Nhược, không có được thứ mình muốn, đồng thời mẹ con xích mích, còn phải chịu cắn rứt lương tâm vì phản bội bạn bè. Nếu chứng minh bệnh trầm cảm của Minh Ngọc không hề bịa đặt, như vậy cái chết của cô ta, là nằm trong dự kiến.
Sống cũng không muốn sống tiếp nữa, nhưng nếu cứ chết như vậy, có khả năng cô ta cũng cảm thấy không cam lòng, để lại một bức thư sám hối, sẽ khiến Giang Nhược nhớ cô ta cả đời.
Giang Nhược còn hiểu con người Minh Ngọc hơn Lục Hoài Thâm, sao có thể không rõ. Cô chỉ nhất thời bị lún sâu, dù sao cũng là sự tan biến của một sinh mệnh sống.
Giang Nhược xoay người chen vào lòng anh, cả khuôn mặt vùi trước ngực anh, ôm chặt lấy người.
Lục Hoài Thâm vỗ nhẹ lưng cô.
Thật lâu sau, truyền đến tiếng ấp úng nghẹn ngào: "Năm nay dài quá."
Giang Nhược hồi tưởng, bắt đầu từ khoảng thời gian sau tết, dường như đã chẳng có một ngày nào được sống yên ổn, dài như qua mười năm.
Tay Lục Hoài Thâm chợt dừng, nhẹ giọng vỗ về bên tai cô: "Rất nhanh sẽ qua thôi."
"Thật không?"
"Thật." Lục Hoài Thâm không đành lòng, người trong lòng như một con mèo cuộn tròn, ngả sát vào cạnh anh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Có lúc cô không nói gì.
Qua hồi lâu, lâu đến mức Lục Hoài Thâm tưởng cô đã ngủ thì cô bỗng nói: "Ngày mai Minh Ngọc hạ táng, không tìm được di thể, định lập mộ chôn di vật."
Lục Hoài Thâm: "Chôn cất ở đâu?"
"Quê bọn em."
Lục Hoài Thâm đã đoán được, "Em muốn về?"
Giang Nhược có suy nghĩ ấy, nhưng nghĩ đến phải đối mặt với Tiêu Lộc, có khả năng còn gặp Giang Cận, cô đột nhiên sinh ra tâm lý kháng cự.
Cô lắc đầu nói: "Không về, dưới quê tuyết dày hơn, đường không dễ đi."
***
Giang Nhược quả nhiên không thay đổi chú ý, ngày hôm sau Lục Hoài Thâm sợ cô ở nhà một mình bí bách khó chịu, muốn đưa cô đến công ty, Giang Nhược chôn người trong chăn, nói không dậy nổi.
Kết quả buổi tối trở về, hỏi thím Ngô tình hình cô ấy thế nào. Thím Ngô bảo cô lại ở trong phòng cả buổi chiều.
Bấy giờ thím Ngô đang nấu nốt đồ ăn, Lục Hoài Thâm đi lên gọi cô, mới phát hiện cô đã ngủ trên sofa ở trong thư phòng, trên người đắp một chiếc chăn lông.
Lục Hoài Thâm đánh thức cô, cô mở mắt ra ngỡ ngàng nhìn anh một lúc.
Lục Hoài Thâm đang ngồi xổm cạnh sofa, một tay đặt trên đỉnh đầu cô, biểu cảm nghiêm túc quan sát cô tỉ mỉ.
Giang Nhược xoa xoa mắt: "Sao thế?"
Lục Hoài Thâm gạt sợi tóc dính trên mặt cô ra, "Một mình ở nhà có phải hơi chán không?"
"Vẫn ổn, bên ngoài vừa ướt vừa lạnh, cũng chẳng có chỗ nào đi được." Giang Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi lúc dày lúc thưa, tóm lại chưa bao giờ ngừng.
"Ngày mai đón dì út qua ở cùng em, em thấy thế nào?"
Giang Nhược sững người, từ trên sofa ngồi dậy, "Nhưng bà đến đây, trong nhà chỉ có mỗi Trình Khiếu."
"Cũng đón luôn cả em trai em đến."
Giang Nhược kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh bảo: "Người đông náo nhiệt hơn."
Giang Nhược nhớ rõ ràng, Lục Hoài Thâm chẳng phải người thích náo nhiệt gì đâu, trước kia ngay cả thím Ngô cũng đến giờ là rời đi, buổi tối trong nhà chỉ có mình anh ở, anh cực kì không thích trong nhà có người khác. Vả lại Lục Hoài Thâm và người nhà cô căn bản chưa từng chung đụng mấy, thi thoảng ăn bữa cơm còn được, nếu bảo sống cùng dưới một mái nhà, gần như chẳng có đề tài chung.
Giang Nhược vừa dậy, phản ứng hơi chậm chạp, lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được, Lục Hoài Thâm vì sao đột nhiên muốn đón dì út qua.
Cô nói: "Ở đây cách trường Trình Khiếu xa quá, không tiện lắm."