Phạm Du không cam tâm tình nguyện ngồi lại vị trí, dùng ánh mắt căm thù lướt nhìn ba người đối diện, đặc biệt là Giang Nhược.
Ở trong lòng Phạm Du, Giang Chu Mạn chịu nuốt giận, là không muốn khiến anh ta và bố mẹ mẫu thuẫn đến mức bế tắc, cãi vã không nhìn mặt nhau. Bất cứ lúc nào ở đâu, đều đứng trên lập trường của anh ta suy nghĩ cho anh ta, cô gái như vậy, bảo anh ta không yêu sao được?!
Cách một cái bàn, Giang Nhược thấy Phạm Du nhìn Giang Chu Mạn bằng vẻ thâm tình lại thương xót, như kiểu Giang Chu Mạn đã chịu uất ức và sự tổn thương tâm hồn cực lớn.
Giang Nhược nghĩ thầm Phạm Du này cũng là đàn ông ngót nghét ba mươi rồi đấy, mất não đến nỗi ấy sao? Giang Chu Mạn tính kế anh ta, anh ta cũng không nhìn ra được? Hay là lần này Giang Chu Mạn thật lòng yêu anh ta, hoặc Phạm Du tình nguyện lừa mình dối người?
Có điều đôi khi, tâm lý đàn ông quả thực khó có thể đoán hết.
Phương Dã cảm thấy Phạm Du mắc bệnh cũng không nhẹ đâu, trước kia nó không phải kiểu này, trong số bạn bè cùng lứa, cũng xem như là người tương đối có thể gánh vác đại sự, tính tình ôn hòa lại cầu tiến.
Bà ta không nghĩ nhiều nữa, quan sát trước mắt, giới thiệu Giang Nhược với Phạm Du: "Vị này vừa là em họ Giang Chu Mạn, cũng là vợ của Lục Hoài Thâm, Lục tổng của Bác Lục."
Phạm Du ngoảnh mặt làm ngơ, nói giọng cứng nhắc: "Con biết."
Phạm Đông Trăn nghiêm khắc lườm con trai, đây là thái độ gì?
Đã bảo đấy là vợ Lục Hoài Thâm rồi, đổi sang trước kia, sao nó có thể không màng đại cục, bày ra cái vẻ mặt chẳng thèm ngó ngàng như thế!
Chính vì hai vợ chồng Phạm Đông Trăn đã thấy được điều tốt đẹp ở anh ta trong quá khứ, mới không chấp nhận được sự hư hỏng của anh ta, song song hoài niệm Phạm Du có thể đảm đương công việc trong quá khứ.
Phương Dã áy náy nhìn sang Giang Nhược, khẽ nói: "Đừng trách."
Giang Nhược cười cười: "Cháu hiểu."
Lần này mời Giang Nhược đến, là kết quả Phạm Đông Trăn và Phương Dã cùng bàn bạc, biện pháp tất nhiên là Phương Dã đưa ra, vì để con trai nhìn rõ sự thật, ông ta cũng sẽ không ngồi làm ngơ, chủ động mở lời mang tính dẫn dắt, dùng giọng điệu tán gẫu hỏi Giang Nhược: "Ban đầu chú cũng không biết, giữa chị em họ các cháu lại không hề có quan hệ huyết thống."
Lời này vừa nói ra, Phạm Du liền cười giễu, biểu cảm gương mặt "Thấy chưa, tôi biết ngay", "Theo lí mà nói, thời gian Mạn Mạn ở nhà họ Giang dài hơn," Phạm Du nhìn về phía Giang Nhược, vẻ tươi cười trên mặt mang theo tính công kích, "Hình như mười mấy năm trước Lục phu nhân đều trưởng thành ở bên ngoài? Về tình mà nói, ràng buộc giữa Mạn Mạn với nhà họ Giang sâu đậm hơn."
Hiện tại Giang Nhược căn bản chẳng coi Giang Chu Mạn như người trong nhà, nói gì đến chuyện so sánh thân thế.
Cô nhướng mày nói: "Chẳng qua là cái họ thôi, người họ Giang nhiều lắm, tôi với ông nội tôi là người một nhà cũng đủ rồi."
Nói như vậy, đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa hai ông cháu họ với cả nhà Giang Vị Minh.
"Cô nói câu này rất quá đáng!" Phạm Du nhăn mày, sắc mặt Giang Chu Mạn hơi thay đổi, kéo nhẹ tay anh ta ở dưới bàn, ý bảo anh ta đừng nói nữa, nhưng Phạm Du lại là điệu bộ cảm thấy không đáng thay cho Giang Chu Mạn, nắm chặt tay cô ta, muốn thay cô ta đòi lại công bằng.
"Cái gì gọi là cô với ông nội cô là người một nhà cũng đủ rồi? Bố Mạn Mạn, đã sinh sống mấy chục năm cùng ông nội cô, tình cảm bố con, ông cháu người ta, cô muốn gạt bỏ thì gạt bỏ hả? Nếu không phải cô xuất hiện, nhà họ Giang sẽ có kết cục kiểu này sao?"
Phạm Đông Trăn nhìn Phạm Du dáng điệu bộp chộp nói năng kích động, hận không thể giống như lúc nó còn bé phạm sai lầm, dốc sức đánh cho một trận.
Giang Chu Mạn đã hơi hoảng hồn, lúc này thà làm người câm giả vờ đáng thương, cũng không thể nói thêm một chữ, nhưng Phạm Du cứ ngó lơ sự ra hiệu của cô ta, kiên quyết nhảy vào cạm bẫy của đối phương. Nhớn nhác muốn quát anh ta ngưng lại, nhưng cô ta thường giả vờ làm kẻ yếu đuối trước mặt Phạm Du, chỉ có thể diễn tiếp từ đầu đến cuối.
Viền mắt cô ta ướt đẫm, nhìn Phạm Du mà lã chã chực khóc, cổ họng nghẹn ngào: "Anh đừng nói nữa, không liên quan đến Giang Nhược, là do bố em với anh em bọn em."
Giang Nhược nói bằng vẻ mặt thản nhiên: "Đương nhiên do các người."
Phạm Du nổi trận lôi đình giận run cả người, "Sao cô có thể nói như lẽ dĩ nhiên thế?"
"Tại sao tôi không thể nói như lẽ dĩ nhiên?" Giang Nhược thật đúng là muốn biết Giang Chu Mạn bôi đen cô thế nào trước mặt Phạm Du, cười cười, tiếp tục dẫn dắt: "Người làm chuyện trái lương tâm có phải tôi đâu."
"Rõ ràng chính là cô! Là cô ỷ vào thân phận cháu gái ruột muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ Giang, cũng là cô kiên quyết bắt ông nội cô thúc đẩy cuộc liên hôn của cô và Lục Hoài Thâm, như vậy cô mới có đủ hậu thuẫn ủng hộ cô lũng đoạn Giang thị, cô dám nói không phải không?"
Phạm Du nói xong, vẻ mặt kiêu ngạo, khuyên nhủ bố mẹ anh ta: "Bố mẹ, hai người đừng để người phụ nữ này che mờ hai mắt, tuy nói Lục Hoài Thâm đích thực là cây đại thụ, nhưng hai người cũng đừng tin nhầm cô ta, kết cấu bấp bênh, ai biết Lục phu nhân này có thể đương chức trong bao lâu?"
Phương Dã nhìn Giang Nhược với vẻ mặt bất đắc dĩ: Thật ngại quá, tôi cũng không biết sao thằng này lại biến thành kiểu ngu xuẩn thế.
Sau khi Phạm Du hẹn hò với Giang Chu Mạn cứ như bị mê muội, không một chút hoài nghi lời Giang Chu Mạn nói, chẳng có tí tư duy logic nào nữa.
Đối lập với Giang Chu Mạn thuần khiết mềm yếu trong mắt Phạm Du, cô chính là kẻ trộm lòng dạ thâm sâu chen ngang cướp đoạt tình yêu, ý đồ độc chiếm gia sản nhà họ Giang, còn cướp mất người đàn ông của Giang Chu Mạn.
Thật là kẻ độc địa vô cùng!
Giang Nhược chẳng hề bực mình vì lời của Phạm Du, mà nhìn về phía Giang Chu Mạn, như cười như không nói: "Không ngờ Tiểu Phạm tổng lại có hiểu lầm sâu sắc về tôi như vậy. Theo anh thấy, vì sao tôi không chỉ không có được Giang thị, mà ông nội tôi còn gặp tai họa lao tù, ngược lại cả nhà Giang Chu Mạn, nạn nhân nghiêm trọng, lại ngồi yên mà có cả công ty nhỉ?"
Phạm Du cười khẩy: "Con thỏ bị ép nổi nóng cũng biết cắn người, chú Giang đương nhiên là vì tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ mới phản kháng, vả lại ông Giang quả thực phạm tội, thì đừng trách con trai đại nghĩa diệt thân."
Phương Dã chu đáo chuẩn bị nước trái cây cho Giang Nhược, Giang Nhược vừa nghe, vừa trấn tĩnh tự nhiên uống nước ép, uống xong còn nói với Phương Dã: "Hương vị ngon thật."
Phạm Du thấy sức chú ý của Giang Nhược căn bản không để vào mình, như thể việc anh ta lên tiếng phê phán, đối với cô mà nói chỉ là một màn xiếc khỉ không mấy đặc sắc.
Anh ta đem nguyên nhân đổ lỗi cho Giang Nhược khinh thường Giang Chu Mạn, cho nên ngay cả anh ta cô cũng chẳng coi ra gì.
Anh ta giận đùng đùng nói: "Giang Nhược cô đừng quá ngạo mạn, hiện giờ chẳng qua là cô ỷ vào Lục Hoài Thâm, có thân phận Lục phu nhân mà thôi, trừ bỏ cái này, cô còn có cái gì?"
Bấy giờ Giang Nhược mới buông nước trái cây xuống, cẳng tay đan chéo nhau gác lên bàn, khóe môi giương nụ cười, "Tiểu Phạm tổng, Lục Hoài Thâm là của tôi, thân phận Lục phu nhân cũng là của tôi, anh dựa vào cái gì mà đòi tự tiện gạch tên cuộc hôn nhân của tôi và Lục Hoài Thâm ra khỏi mọi thứ tôi có?"
Phạm Du muốn nói tiếp, Giang Nhược chẳng cho anh ta cơ hội.
"Tiểu Phạm tổng, anh tốt xấu gì cũng là thạc sĩ học viện thương mại hàng đầu thế giới, vì sao yêu đương vào lại..." Giang Nhược vốn định nói anh ta yêu đương vào lại không động não thế, nhưng sợ Phạm Du mất mặt, đắn đo một hồi, đổi thành: "Vì sao yêu đương vào có thể trở nên mù quáng vậy chứ? Anh bảo anh muốn đầu tư dự án của Giang thị, anh có từng khảo sát tình hình tài chính Giang thị, có biết chủ tịch đương nhiệm của Giang thị liên quan đến ba vụ án mạng không? Nếu ông nội tôi thật sự có tội, tại sao hiện tại vẫn chưa định tội? Bởi vì tội danh phải do thẩm phán phán định, chứ không phải do vị Giang đại tiểu thư bên cạnh anh đâu."
Nếu Phạm Du thật sự vẫn còn một tí ti năng lực tự suy xét, hiển nhiên có thể hiểu trọng điểm mấy lời cô nói. Hiện tại Phạm Du một lòng hướng về Giang Chu Mạn, nếu trực tiếp liệt kê chứng cứ phạm tội của cả nhà họ, sẽ chỉ làm tăng vọt ham muốn bảo vệ của Phạm Du dành cho Giang Chu Mạn. Hơn nữa, rất nhiều chuyện có Giang Vị Minh và Giang Cận thao túng, nghiêm khắc mà nói, Giang Chu Mạn chẳng qua chỉ là báng súng trong tay bọn họ, chỗ nào có tác dụng thì đánh vào chỗ đó.
Từ trong lời nói của Phạm Du không khó nghe ra được, Giang Chu Mạn che giấu anh ta một phần sự thật về tình hình Giang thị.
Điều cô có thể làm chỉ là khiến cho Phạm Du nghi kỵ, do anh ta tự nhìn rõ chân tướng.
Phạm Đông Trăn cùng Phương Dã đều không tiếp lời, chỉ đợi xem Phạm Du có thái độ gì.
Phạm Du trầm mặc nhìn về phía Giang Nhược, tựa hồ đang tự hỏi rốt cuộc có nên tin lời cô nói không.
Giang Nhược biết nếu Phạm Du thật sự dễ dàng tin cô như vậy, sự kiên trì của anh ta trước kia chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?
Giang Chu Mạn bởi vì sự trầm mặc của Phạm Du mà rối loạn thế trận, giở lại mánh cũ, cụp mắt rủ mi nói: "Giang Nhược, cô nói đều đúng cả..."
Giang Nhược không để ý cô ta, nhìn thẳng sang Phạm Du: "Vài điểm tôi nói đều có chứng cứ có thể điều tra, chỉ cần anh muốn tìm hiểu, kiểu gì cũng có cách. Tôi chỉ kiến nghị, đầu tư gì đó, dựa theo trình tự mà làm, trước tiên tìm hiểu nội tình công ty đối phương đã, đối với mọi người đều tốt, tránh cho mất cả người lẫn của mới hối hận."
Vẻ mặt Giang Chu Mạn lấy làm lạ, "Giang Nhược cô gièm pha tôi thì thôi đi, nhưng tốt xấu gì công ty cũng có tâm huyết của ông nội, cô cứ hạ nó xuống không đáng giá một đồng như thế à?"
Giang Nhược nhìn cô ta không nhúc nhích, trong mắt có vẻ chán ghét không che đậy nổi: "Chị một vừa hai phải thôi, diễn lố quá ghê tởm lắm."
Giang Chu Mạn: "Giang Nhược cô..."
Phạm Đông Trăn cắt ngang cô ta, nói với Phạm Du: "Thế này đi, tôi không phản đối anh đầu tư, nhưng chúng ta phải làm khảo sát và đánh giá rủi ro chính quy, nếu Giang thị không có vấn đề, vậy thì tôi sẽ rút tiền cho anh đầu tư, anh thấy thế nào?"
Làm vậy, còn cho Phạm Du bậc thang bước xuống.
Phạm Du dừng một chút, cảm thấy công bằng, nói: "Vâng."
Giang Chu Mạn không ổn một chút nào, trái tim đã nguội lạnh, mặt mũi lập tức tối sầm xuống.
Vấn đề của Giang thị nhiều không đếm xuể, rà qua soát lại thế, không thể nào không bại lộ, vả lại Phạm Đông Trăn quyết tâm không muốn đầu tư, chắc chắn sẽ cố ý ngáng chân.
Phạm Du đối với cô ta mà nói, căn bản đã vô dụng rồi.
Ăn bữa cơm này mọi người đều không vui, trừ Giang Nhược, cô không ăn con vẫn phải ăn, đến cuối cùng gần như chỉ có mình cô động đũa hẳn hoi.
Ăn xong rời đi, Lục Hoài Thâm đã trên đường tới, Giang Nhược từ chối tài xế Phương Dã sắp xếp cho cô, ngồi ở đại sảnh tầng một chờ Lục Hoài Thâm, trước khi rời đi Phương Dã đã gọi cho cô một phần bánh ngọt sau bữa ăn, vừa mới ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ của khách sạn đưa tới cho cô.
Giang Nhược mới ăn no chẳng thèm ăn mấy, ăn một miếng rồi để đó, chọn một cuốn tạp chí lữ hành trong mấy quyển tạp chí trên bàn để xem.
Ai ngờ chưa được vài phút, có người ngồi ở đối diện cô.
Giang Nhược hạ tạp chí trước mặt xuống thấp hơn một chút, nhìn về phía đối diện, không hề vui mừng ngạc nhiên, là gương mặt ngập tràn căm giận của Giang Chu Mạn.
Cô lại nâng tạp chí lên, che khuất mặt mình, "Cô có việc gì?"
Giang Chu Mạn chẳng còn tí mềm yếu lúc bữa tối nào, miệng lưỡi máy móc: "Tôi có thứ này cho cô xem."
Giang Nhược chẳng buồn nghĩ ngợi: "Không xem."
Giang Chu Mạn nói mỉa mai: "Lừa mình dối người thú vị không? Tôi biết hôm nay cô tới vì Lục Hoài Thâm, có phải Phương Dã nói với cô, dự án của Giang thị hợp tác với Lục Thậm Cảnh?"
Giang Nhược chợt sợ hãi trong lòng, Lục Thậm Cảnh?
Khó trách Phương Dã nói có liên quan đến Bác Lục, Lục Thậm Cảnh định mượn cái này chèn ép Lục Hoài Thâm? Dự án gì khiến Giang Chu Mạn coi trọng như vậy?
Giang Nhược cảm thấy hơi không thích hợp, nhưng cô biết cực ít, không tìm thấy mấu chốt bên trong, giữa lúc suy nghĩ tuôn trào, Giang Chu Mạn lại không yên tĩnh, miệng toàn nói hươu nói vượn cũng không biết đang nói cái gì.
Giang Chu Mạn nhận thấy Giang Nhược căn bản đang không nghe cô ta nói chuyện, kế tiếp bịch một tiếng, vứt thẳng thứ gì đó lên bàn.
Lời nói của Giang Chu Mạn kèm theo mấy phần thương hại: "Cô với Phạm Du có khác gì nhau? Thời điểm cô nói Phạm Du, cô không nhận ra là đang nói chính mình hả? Mù quáng!"
Ngón tay Giang Nhược đang cầm tạp chí xiết thật chặt một cách không dễ bị phát giác.
Giang Chu Mạn nói: "Cô xem xong rồi, tự có đáp án."
Nói xong Giang Chu Mạn xoay người bỏ đi, biết tiếng gót giày cành cạch của cô ta giẫm lên đá cẩm thạch đã hòa vào đám đông, Giang Nhược lộ ra đôi mắt từ sau cuốn tạp chí nhìn thứ đồ trên bàn.
Một túi tài liệu.
Giang Nhược đấu tranh trong lòng, nhìn đồ trên bàn, không động đậy.
Bỗng nhiên nhóc con trong bụng đạp cô một cái, dường như đang nhắc cô đừng lằng nhằng nữa.