Không Hề Đáng Yêu

Chương 277: Lục Hoài Thâm định đem Giang thị cho tôi, cô tin không?



Có đôi khi nói sự đời trùng hợp thật là trùng hợp quá mức, buổi chiều Giang Nhược vừa gặp Liễu Minh, được biết chuyện đã qua của bố ruột và nhà họ Đỗ, buổi tối Đỗ Thịnh Nghi liền hẹn cô gặp nhau.

Tạm chưa nói đến một bụng suy đoán như thật mà không phải giả của Giang Nhược cần phải chứng thực, thì hành tung Thủy Hỏa, đối với cô mà nói cũng có sức hấp dẫn cực kì.

Giang Nhược gần như chẳng cần suy xét đến mấy giây đã quyết định đi gặp trước.

Trước khi tắt điện thoại, Giang Nhược hỏi cô ta vì sao muốn hẹn ở chỗ kia, "Cô không sợ lộ thân phận mình à?"

"Ở đây đông người, cô mới chẳng cần lo lắng tôi làm gì cô, không phải sao?" Đỗ Thịnh Nghi pha trò xong mới nghiêm mặt nói: "Nhà hàng này là người tôi quen mở, anh ta giữ sẵn cho tôi một phòng, đeo khẩu trang kính râm không ai nhận ra tôi."

Giang Nhược thầm nghĩ đây là thời cơ không gì sánh kịp, cô cũng chẳng cần tìm cơ hội khác gặp Đỗ Thịnh Nghi nữa, vừa vặn có thể dùng một lần hỏi cho sáng tỏ, không nghĩ nhiều thêm, thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Gặp ngay Trình Khiếu ra khỏi phòng lấy nước uống, nó kinh ngạc hỏi: "Muộn thế này rồi chị còn định ra ngoài?"

"Ờ, chị ra ngoài một chuyến, em ngủ sớm đi." Khóe mắt Giang Nhược liếc một cái về hướng phòng nó, trên máy tính là giao diện đăng nhập trò chơi.

Trình Khiếu đã lên năm ba, có điều về việc học trước nay luôn tự giác, Giang Nhược cũng không can thiệp nó giải trí sau giờ học, trái lại Kiều Huệ thấy nó chơi game sẽ càm ràm, Trình Khiếu sẽ cố hết sức tránh bà ấy.

Từ sau khi bụng Giang Nhược nổi lên, Trình Khiếu quan tâm cô lắm, kiểu quan tâm này cũng rất đặc biệt, ngoại trừ số lần chủ động giúp cô chạy việc vặt nhiều lên, chỉ cần hai người ở trong cùng một không gian, ánh mắt Trình Khiếu sẽ theo sát cô, điều Giang Nhược không biết là, những lúc này trong đầu Trình Khiếu luôn tưởng tượng, nếu chị đi không vững, sẽ bị trượt ngã theo cách nào đó, mà nó phải có tốc độ nhanh bao nhiêu, mới có thể đỡ lấy chị để tránh cho chị bị thương.

Trình Khiếu bấy giờ vừa nghe nói cô định đi ra ngoài, lập tức hỏi dồn: "Muộn thế ra ngoài có chuyện gì?"

Giang Nhược nói: "Có một người bạn lâu lắm không gặp ăn cơm ở gần đây, bảo chị qua ôn chuyện cũ."

Trình Khiếu nhíu mày: "Bạn gì lại phải hẹn vào giờ này?"

Giang Nhược bịa chuyện mặt không biến sắc: "Bạn thời đại học, nó rất ít khi về nước, lần này về vì công việc, ngày mai đã phải đi rồi."

Lý do đầy đủ, không hề có cớ hoài nghi.

Trạm gác Trình Khiếu, chính thức tuyên bố cho qua.

Giang Nhược lại dùng cùng lý do ứng phó với Kiều Huệ rồi ra khỏi nhà.

Xe dừng ngay dưới tòa nhà, hiệu quả cách âm tòa chung cư cũ không tốt lắm, Giang Nhược nghe thấy đứa bé của nhà tầng một đang luyện đàn, đàn được một nửa bài Canon, bắt đầu ngẫu hứng đàn《Bong bóng tỏ tình》, nốt nhạc bay qua cửa sổ, tiếng quát tháo của người lớn truyền ra ngay sau đó: "Đàn cho tử tế, đánh lung tung vớ vẩn cái gì đấy!"

(Bong bóng tỏ tình: một bài hát của Châu Kiệt Luân)

Xe của Giang Nhược đỗ ngoài cửa sổ phòng đứa bé kia, cô nhìn vào trong, thấy đứa bé giận dỗi đứng dậy đá phịch cửa phòng một cái khóa cửa lại, đàn bài của Châu Kiệt Luân càng thêm khoan khoái.

Giang Nhược nhớ tới mình khi còn nhỏ bị đưa đi tập nhảy Latin, cứ giãn cơ là khóc không thở nổi, mỗi lần về đều làm ầm ĩ không bao giờ muốn đi nữa, Kiều Huệ đa phần đều bị lừa bởi dáng vẻ đôi mắt sưng đỏ của cô lúc ấy, cảm thấy cô đáng thương, mỗi lần đều dỗ cô thử học thêm một buổi nữa xem, nếu thật sự không thích thì không đi nữa.

Cứ như vậy nửa dỗ nửa ép học hết khóa, Giang Nhược mới ý thức được bản thân bị lừa, về sau nói gì cũng không đi nữa, Kiều Huệ cũng không tiếp tục ép cô, không thích thì tìm cái khác.

Kiều Huệ cho rằng nếu không có hứng thú làm nền tảng, cái gọi là "lớp năng khiếu" đều là hành hạ, nhưng bà ấy lại rất muốn Giang Nhược có thể có một sở trường nghệ thuật. Cho nên khi đó Kiều Huệ báo danh gần hết các lớp năng khiếu cho cô, bởi vậy Giang Nhược cái gì cũng học qua một tí, nhưng không học thông thạo được cái nào.

Giang Nhược phát hiện từ bé đến lớn, bố mẹ chưa bao giờ ép buộc cô trong việc nào đó mà cô không thích, sau ngẫm lại, có khi nào bởi vì cô không phải con ruột, cho nên Kiều Huệ cảm thấy, quá khắt khe với cô sẽ có lỗi với chị mình?

Có điều phương pháp giáo dục của Kiều Huệ quả thực tạo ra ảnh hưởng không nhỏ cho cô, trước mắt tuy Giang Nhược chưa nghĩ kĩ tương lai sẽ dùng cách gì giáo dục con cháu, nhưng nhất định sẽ không cưỡng ép con cái trong bất kì chuyện gì.

Giang Nhược ngồi trên xe, tay để ở trên bụng thất thần, sau khi từ chỗ chú Minh về, cô đã luôn thất thần, lúc này lại thêm vài phần căng thẳng, không thể không nghĩ mấy thứ khác để dời lực chú ý.

Qua một lát mới miễn cưỡng xốc lại tinh thần lái xe tới quán lẩu cách hai con phố, mặt tiền nhà hàng cao ba tầng từ xa đã có thể thấy được một loạt đèn lồng hồng đỏ kiểu Trung, vô cùng bắt mắt.

Giang Nhược đỗ xe ở bên ngoài, chỗ để xe dư lại không nhiều, chỉ có một vị trí trong góc, mất chút trắc trở mới đỗ vào được.

Mở cửa xe đang chuẩn bị xuống, Giang Nhược cảm thấy bụng hơi thắt lại, qua vài giây, cảm giác không thỏa mái lại biến mất.

Lập tức lên tầng hai, tìm được phòng tên là "Phi trì các" rồi đi vào.

Cửa đẩy ra, Đỗ Thịnh Nghi ngồi ở chỗ chính diện hướng cửa, nhìn về phía cô, gắp sách bò trong nồi đỏ chấm nhẹ vào đĩa giấm, "Tới rồi à, ngồi đi."

Giang Nhược không ngờ, Đỗ Thịnh Nghi thật sự đang nấu lẩu ăn.

Giang Nhược mặc áo khoác Teddy màu nâu, nhiệt độ điều hòa trong phòng bao mở quá cao, Giang Nhược ngồi xuống xong cởi áo khoác đặt sang một bên.

Trước khi ra khỏi nhà cô mới vừa tắm rửa xong, tóc còn hơi ướt, sự tươi mát hòa trộn giữa dầu gội đầu cùng sữa tắm trên người trong nháy mắt bị mùi lẩu vây quanh nuốt chửng.

Đỗ Thịnh Nghi nói: "Tôi chưa ăn tối, nên động đũa trước, cô không ngại chứ?"

"Không sao, tôi ăn rồi." Trước mặt Giang Nhược bày một bộ bát đũa, cô không động vào.

Ngồi một lát, thấy Đỗ Thịnh Nghi chỉ ăn, không nói lời nào, cô không nhịn được hỏi thẳng vào vấn đề: "Không phải bảo muốn cho tôi biết hành tung của Thủy Hỏa sao?"

Đỗ Thịnh Nghi chợt thay đổi giọng điệu chân thành trong điện thoại, uống một ngụm trà lạnh, không cho là đúng mà nói: "Cho dù tôi nói với cô, cô cảm thấy dựa vào sức mình cô có thể làm gì anh ta?"

Giang Nhược lập tức hiểu rõ ẩn ý của Đỗ Thịnh Nghi, mục đích đối phương tìm cô tới, cũng không phải muốn cho cô biết tin tức Thủy Hỏa.

"Tôi không thể làm gì anh ta, nhưng cảnh sát có thể."

Đỗ Thịnh Nghi cười khẩy: "Anh ta nhiều năm trước rơi xuống biển trên người còn có vết thương do súng và dao, tôi cũng cho rằng anh ta đã chết, cô đừng nghĩ quá đơn giản về anh ta."

Giang Nhược sớm biết Đỗ Thịnh Nghi nói chưa từng gặp Thủy Hỏa là đang nói dối, cũng chẳng bận tâm Đỗ Thịnh Nghi đột ngột sửa miệng, trông có vẻ cô ta có quá nhiều vướng mắc đối với việc rất hiểu Thủy Hỏa.

"Thế thì sao, Thủy Hỏa ở đâu?"

Đỗ Thịnh Nghi cầm đũa chọc vào bát, "Tôi cũng không biết."

Giang Nhược không nói hai lời, cầm áo khoác rồi chuẩn bị đi luôn, có điều chỉ là động tác giả, Đỗ Thịnh Nghi quả nhiên gọi cô lại, "Tuy cụ thể tôi không biết Thủy Hỏa ở đâu, nhưng hôm nay anh ta đã tới tìm tôi."

Động tác của Giang Nhược khựng lại, cô ta tiếp tục nói: "Ở chỗ hôm nay tôi chụp tạp chí, tôi đã gặp anh ta ở ngoài Studio, dù cách rất nhiều người, nhưng tôi chắc chắn là anh ta, chỗ kia hẳn sẽ có camera, về sau anh ta đi đâu, cô nói với cảnh sát, bọn họ điều tra một cái là biết."

Thời điểm Đỗ Thịnh Nghi gọi điện thoại tìm cô, mong muốn tìm cách chứng thực một số chuyện nào đó của Giang Nhược đã vượt qua hướng đi của Thủy Hỏa, trong lòng có loại cảm giác cấp bách, cũng chẳng nghĩ quá nhiều.

Lúc này hiểu ra, đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm.

"Vì sao cô không tự nói cho cảnh sát? Còn có thể thoát khỏi hiềm nghi cô và Thủy Hỏa cùng một bọn. Lần trước Thủy Hỏa xuất hiện ở nhà cô, đã làm cảnh sát hoài nghi."

"Thanh giả tự thanh, ở chỗ tôi, bọn họ cũng không tra ra cái gì." Đỗ Thịnh Nghi tiếp tục ăn như bên cạnh không có ai.

Giang Nhược cảm thấy Đỗ Thịnh Nghi cố tình tìm mình ra, chắc hẳn không phải chỉ để nói câu này việc này, lần lữa không mở miệng, hoặc là nhử mồi cô, hoặc là không tiện mở lời.

Giang Nhược định mở lời giúp cô ta, "Đỗ Thịnh Nghi, hình như tôi biết vì sao ngay từ ban đầu cô đã nhìn tôi không vừa mắt."

Tay cầm đũa của Đỗ Thịnh Nghi chợt ngừng, nhìn sang cô.

"Có liên quan đến Giang thị thu mua công ty nhà cô năm đó nhỉ?"

Đỗ Thịnh Nghi giống như có chút hứng thú, buông đũa, khoanh hai tay đặt lên bàn, thong thả nhìn cô, cười nói: "Cô đã biết nhiều như vậy?"

Giang Nhược: "Tôi đang đợi cô kể với tôi."

Giang Nhược luôn cảm thấy hôm nay Đỗ Thịnh Nghi hơi khác thường, trước kia lúc đối thoại, Đỗ Thịnh Nghi đều sẽ khiến người ta cảm nhận được tính công kích rất mạnh, đặc biệt giỏi về cách dùng ánh mắt sắc lạnh kiên định nhìn người khác, lần này lại làm người ta có cảm giác cô ta không tập trung sức chú ý.

Giang Nhược vẫn đang quan sát cô ta, phát hiện cô ta ăn, đũa phải gắp lên gắp xuống đồ ăn trong bát đến mấy lần, trù trừ không đưa vào miệng, ánh mắt vừa tiếp xúc, cô ta liền lập tức cúi đầu.

Đỗ Thịnh Nghi: "Không phải cô từng bảo sẽ không tin lời tôi nói hả?"

Giang Nhược nhàn nhã nói: "Cô cứ nói, tin hay không do tôi, dù gì cô cũng muốn nói không phải sao?"

"Lục Hoài Thâm định đem Giang thị cho tôi."

Bầu không khí trở nên nặng nề, không khí quánh lại từng chút một, lắng đọng.

Đỗ Thịnh Nghi nhìn về phía cô, nụ cười không chạm đáy mắt, nhưng có vẻ ác ý đã đạt được ý đồ, "Cô tin không?"