Không Hề Đáng Yêu

Chương 289: Giang Nhược cảm thấy Đỗ Thịnh Nghi đang nói chuyện tào lao



Giang Nhược làm bộ không hiểu, “Đã vài người tới rồi.”

Kỳ thật Giang Nhược cũng không có bạn bè mấy.

Cao trung chuyển trường, cô từ quê nhà đến thành phố Đông Lâm, ngay cả Minh Ngọc, bạn thân nhất lúc ấy, cũng dần dần mất liên lạc, huống chi những người khác.

Cao trung là học sinh cắm lớp, dung nhập lớp học không thành công lắm, có mấy bạn học quan hệ không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, sau khi xuất ngoại, cũng không có quan hệ cá nhân nữa.

Bạn cùng phòng hồi đại học, đa phần thời gian đều phát triển ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng tụ tập được một đôi lần đã là khá rồi, thư điện tử cũng chỉ duy trì một vài tháng một cái để trao đổi tình hình gần đây, cơ hội tăng thêm quan hệ tình cảm thực sự không nhiều.

Sau khi tham gia công tác, cũng chỉ có Vương Chiêu, từ đồng nghiệp phát triển thành bạn thân.

Thế nên từ đầu đến cuối, người tham dự vào đời tư của cô, chỉ có Vương Chiêu, lời cô nói chẳng qua để làm xáo trộn Hạ Tông Minh mà thôi.

Trong lòng Hạ Tông Minh trù tính một chút, ngẫm xem rốt cuộc cô em gái này đoán rõ còn giả vờ hồ đồ hay cố ý trêu ghẹo ông anh đây?

"Thật ra anh chẳng có ý khác, chỉ muốn hỏi thử..."

"Vương Chiêu à?" Giang Nhược nói xong, bưng cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng.

Ánh mắt Hạ Tông Minh nhìn Giang Nhược như cười như không, hơi cắn răng, xoa xoa tay, vẫn nín nhịn, ngoài mặt cười hì hì, "Em đoán được rồi à."

Giang Nhược nói chậm rãi: "Vương Chiêu nói cô ấy biết em nằm viện từ anh."

"Em không hi vọng cô ấy biết được?" Hiển nhiên Hạ Tông Minh hiểu sai ý, cho rằng Giang Nhược trách anh ta lắm chuyện.

Giang Nhược nói: "Đương nhiên không phải, mấy hôm đó công việc của cô ấy đang vào giai đoạn kết thúc không dứt ra được, vốn dĩ em định chuyển viện xong sẽ nói với cô ấy sau."

"Hóa ra là thế," Hạ Tông Minh suy nghĩ rồi lẩm bẩm, đột nhiêm chuyển đề tài câu chuyện: "Em biết nhà cô ấy ở đâu không? Ý anh là, cái nhà cô ấy đang sống một mình."



Giang Nhược nhử anh ta, không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao anh không tự đi hỏi cô ấy."

Hạ Tông Minh khẽ xua tay, nói không cần nghĩ ngợi, "Thế thì đường đột quá."

Giang Nhược âm thầm trợn trắng mắt.

Cô giả bộ gây khó dễ, "Nếu giao tình giữa bọn anh đủ sâu đậm, cùng nhau ăn bữa cơm, đưa cô ấy về nhà một lần, tự nhiên sẽ biết chỗ ở thôi. Nếu ngay cả tình bạn kiểu ấy mà bọn anh cũng xem như chưa có, vậy thì em không thể tự mình quyết định tiết lộ chuyện riêng tư của cô ấy, ai biết được có khi nào anh sẽ làm ra việc gì quá giới hạn không."

"Quá giới hạn?" Vẻ mặt Hạ Tông Minh khó mà tin nổi, "Anh trong mắt em chính là loại người như thế à? Đây là em đang nghi ngờ nhân cách của anh đấy."

Giang Nhược ngầm thừa nhận, chính là cô đang nghi ngờ, hơn nữa trước nay đều nghi ngờ.

Hạ Tông Minh nói hết nước hết cái: "Anh tốt xấu gì cũng gọi em một tiếng em gái..."

Giang Nhược ngắt lời anh ta: "Đừng, em chẳng phải đâu."

"Em dâu cũng là em gái! Bất kì một giây nào trước khi em với Lục Hoài Thâm cầm giấy li hôn, thì em vẫn là em gái anh."

Giang Nhược không chịu nổi, nhân trước lúc anh ta nói nhiều hơn, cắt ngang anh ta: "Em có thể giúp anh hỏi thử ý Vương Chiêu."

Hạ Tông Minh cảm thấy cực tốt, không hỏi điều kiện lập tức đồng ý ngay.

Bấy giờ Giang Nhược mới nói ra nửa câu sau: "Nhưng, không biết anh có thể trả lời em một vấn đề trước không."

Hạ Tông Minh lưỡng lự giây lát, đầu óc tức tốc xoay chuyển, phỏng đoán vấn đề này liên quan đến cái gì.

Giang Nhược nói: "Cái đêm em gặp Đỗ Thịnh Nghi, anh luôn ở cùng chỗ với Lục Hoài Thâm hả?"

"Đúng."

Giang Nhược lại hỏi: "Tối đó bọn anh, đã gặp Thủy Hỏa chưa?"

Hạ Tông Minh: "Đã nhận lời là chỉ hỏi một câu mà."

Nhưng trong lòng lại hơi hoảng hốt, không hiểu thấu cô có ý gì.

Giang Nhược cười cười: "Công việc mang tính giai đoạn của Vương Chiêu vừa kết thúc, em định bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày..."

Hạ Tông Minh liền nói: "Thủy Hỏa anh chưa thấy..."

Ánh mắt Giang Nhược ra hiệu anh ta tiếp tục nói.

"Nhưng Lục Hoài Thâm đã gặp rồi."



Giang Nhược gật đầu, không bày tỏ thái độ.

Hạ Tông Minh thầm nói Giang Nhược này càng ngày càng khó đối phó, một mặt nghĩ xem những cái nào nên nói, nhưng cái nào không nên nói, một mặt nặn ra từng chữ một: "Ở ngay ngoài quán lẩu em và Đỗ Thịnh Nghi gặp mặt, thoắt cái, người đã chẳng thấy đâu nữa."

Giang Nhượ thầm nghĩ, vậy nên trước khi Lục Hoài Thâm tới, Thủy Hỏa đúng là vẫn luôn ở bên ngoài quán lẩu.

Sớm nay Giang Nhược vừa tỉnh lại, điện thoại có một tin nhắn wechat của Đỗ Thịnh Nghi gửi đến lúc 7 giờ sáng, tin nhắn còn không ngắn, chiếm cả nửa màn hình.

Đỗ Thịnh Nghi gửi tin nhắn, để giải thích với Giang Nhược chuyện hôm đó.

Trước tiên Đỗ Thịnh Nghi bảo, ngày ấy Thủy Hỏa dùng tính mạng người thân của cô ta để uy hiếp, ép cô ta kể ra chuyện với Lục Hoài Thâm cho Giang Nhược biết.

Còn về vì sao phải giải thích, Đỗ Thịnh Nghi nói, tuy cô ta có oán cũ với Lục Hoài Thâm, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đe dọa sự an toàn thân thể Giang Nhược, nhưng cô ta bị ép buộc không biết phải làm sao, không hối hận chuyện hôm đó, vì người nhà rất quan trọng với cô ta, nên đối với những tổn hại gây ra cho Giang Nhược ngày hôm ấy, chỉ có thể xin lỗi cô.

Đỗ Thịnh Nghi xin lỗi cô, Giang Nhược theo bản năng cảm thấy cô ta đang nói chuyện tào lao, chẳng biết lại định suy tính cái gì, nên cô phớt lờ mang tính tính chọn lọc, cũng không trả lời tin nhắn.

Vả lại Đỗ Thịnh Nghi chỉ xin lỗi mà thôi, vốn chẳng hề phủ nhận những gì đã nói hôm đó là sự thật, bởi lẽ đó lời xin lỗi này không thành khẩn mấy, với Giang Nhược mà nói, không hề có ý nghĩa thực chất.

Chỉ là có một điểm Đỗ Thịnh Nghi nói bản thân bị Thủy Hỏa ép buộc kia, Giang Nhược bán tín bán nghi.

Trùng hợp buổi chiều Hạ Tông Minh lại đến thăm cô, cô nhớ ra chuyện này, liền thuận tiện thăm dò một tí.

Mà đúng là Đỗ Thịnh Nghi không nói dối.

Nhưng căn cứ vào dáng vẻ nói năng dè dặt của Hạ Tông Minh lúc đó, Giang Nhược hoài nghi còn có nội tình khác.

Mạch suy nghĩ của Giang Nhược hơi đi xa, Hạ Tông Minh gọi tên cô, Giang Nhược khôi phục tinh thần: "Đợi Vương Chiêu tan làm, em sẽ tìm cô ấy trò chuyện mấy câu."

"Không thể chỉ trò chuyện mấy câu đâu." Hạ Tông Minh nói gần nói xa, muốn nhắc nhở cô đang mang trong mình nhiệm vụ.

Giang Nhược "vâng vâng" hai tiếng, "Sẽ nói nhiều thêm mấy câu."

Hạ Tông Minh: "..."

Em gái, em chơi anh đấy à?

Hạ Tông Minh ngây thơ quá, anh ta không nên chơi chữ với cô gái này, mà nên nói rành mạch điều kiện trước.

Câu "giúp hỏi thử ý Vương Chiêu" của Giang Nhược, mẹ nó ai biết là hỏi ý gì, ai biết cô ấy có hỏi vớ vẩn câu gì đó để qua loa lấy lệ với mình không.

Hạ Tông Minh có nỗi khổ khó nói, cảm thấy không thể để bản thân chịu oan ức được.



Trước khi đi còn nói một câu khiến người ta không lần ra đầu mối, "Anh quen một đại sư, anh dự định đi xem quẻ cho em với lão Lục."

Giang Nhược không hiểu ra sao.

Hạ Tông Minh bổ sung nguyên do: "Anh cảm thấy hai bọn em là năm hạn xui xẻo, em vừa mới nằm viện thì lão Lục đã vào cấp cứu theo sau rồi."

Giang Nhược hơi ngớ ra: "Cấp cứu gì?"

"Chính vào cái tối mấy hôm trước đấy, hiếm khi thấy cậu ta đau đến mức không thẳng lưng nổi, bác sĩ kê một đống thuốc, dựa vào cái nết cậu ta, không đợi đến lần sau bị đau, áng chừng cũng sẽ chẳng uống đâu."

Hạ Tông Minh nói xong, bỏ lại Giang Nhược đang lơ mơ, cứ thế thoải mái ra về.

Mục đích của Hạ Tông Minh quả thực đã đạt được, vì sau khi anh ta đi, Giang Nhược vẫn chìm đắm trong hồi tưởng Lục Hoài Thâm vào cấp cứu hôm nào.

Sự thật chứng minh, cho dù Lục Hoài Thâm không xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn chẳng thể nào tránh được nghĩ đến anh.

Không muốn gặp anh, vốn không phải vì hoàn toàn không muốn nhớ tới người này, mà muốn ở trong trạng thái bình tĩnh, nhìn nhận người ấy một cách khách quan.

Trước khi Hạ Tông Minh xuất hiện, cũng không phải Giang Nhược chưa từng nhớ đến Lục Hoài Thâm.

Khi không cố ý nghĩ về anh, anh sẽ vô cớ hiện lên trong đầu cô như một hình ảnh thoáng qua, ngay cả chính cô cũng trở tay không kịp.

Mà sự xuất hiện của Hạ Tông Minh, một câu nói, liền khiến cô bất tri bất giác, quan tâm anh, mãi đến khi sự quan tâm này biến chất, trở thành nhớ nhung.

Hà Nội, 14/4/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ