Khi Lục Hoài Thâm nhìn về phía anh ta, đã là biểu cảm không khác gì bình thường. Trong lòng Cao Tùy nghĩ, trước đấy dáng vẻ cậu ta hoàn toàn không phải bình tĩnh đến mức không có chút gợn sóng nào như vậy.
Cho dù là anh ta, trên đường tới, cũng có đến mấy lần lòng chùng xuống.
Lục Hoài Thâm cảm ơn anh ta tới kịp thời.
Cao Tùy nói: "Giang Nhược với tôi cũng coi như bạn bè, chỗ nào có thể giúp đỡ, tôi đương nhiên không thể chối từ."
Lời Cao Tùy nói ra, từ trong thâm tâm cảm thấy rất có thể trước sau như một với bản thân mình. Anh ta đối với Giang Nhược, quả là có một vài cảm giác mông lung không rõ, nhưng với anh ta mà nói, mối quan hệ trong sáng mà quan trọng hơn với cô, là người ủy thác, là đứa con côi nhà họ Giang, cũng là bạn bè.
Bạn bè cũng có thể trong lúc nguy nan đưa tay cứu giúp, huống chi người bạn này, còn đầy đặc biệt.
Vì thế tạm thời buông dự án quan trọng trong tay, cũng đáng giá.
Lục Hoài Thâm đang định nói gì, Trình Thư đã gọi điện thoại tới.
Cô ấy nói: "Lục tiên sinh, bọn tôi phát hiện quần áo phu nhân mặc ngày hôm qua trên sân thượng tòa nhà, chắc hẳn chị ấy đã bị đổi quần áo rồi đưa đi."
Lục Hoài Thâm nói đã biết.
Theo sau liền có một hình cảnh khác đi qua, bảo Lục Hoài Thâm đi xác nhận hình ảnh camera gần bến tàu, trong số mấy người cuối cùng ghi được xuống khỏi chiếc xe thương vụ kia có Giang Nhược không.
Camera ghi được, có năm người xuống xe, đều là trang phục nam, trông có vẻ đều là đàn ông.
Chỉ là một người trong đó, vóc dáng lùn hơn những người khác một chút, đặc biệt là so với cái người đang đỡ cánh tay "anh ta".
Mà người này khung xương hẳn rất nhỏ, thoạt nhìn áo khoác cùng quần trên người trông cực rộng không vừa người, khi đi đường, giày cũng như không vừa chân, có vẻ bước chân lề mề.
Một hình ảnh trong đó, người vóc dáng nhỏ này đang nhìn khắp bốn phía xung quanh, vì thế camera ghi được hình ảnh góc nghiêng mặt người vóc dáng nhỏ này, hình cảnh dừng hình, hỏi Lục Hoài Thâm: "Là Giang Nhược à?"
Sau khi hình ảnh phóng to, tương đối mơ hồ, người vóc dáng nhỏ lại đội mũ lưỡi trai, chỉ thấy được nửa góc nghiêng mặt, vị trí từ chóp mũi đến cằm.
Tay Lục Hoài Thâm vô thức nắm chặt thành quyền, không hề chớp mắt ngó đăm đăm gương mặt trong màn hình máy tính, yết hầu nhúc nhích, phát ra tiếng cực kỳ gian nan: "Là cô ấy."
Hình cảnh nhìn sang anh, gật đầu nói: "Được, tôi thông báo cho Trần đội."
......
Lục Hoài Thâm không nói một lời cùng Cao Tùy trở lại phòng khách, bảo có việc nói với anh ta.
Thời điểm này, anh cũng không khách sáo với Cao Tùy nữa, vào thẳng vấn đề, hỏi: "Lúc tối qua Giang Nhược gọi cho anh, có cố ý nói gì với anh không, khiến anh cảm thấy khác thường?"
Cao Tùy sớm có điều nghi ngờ, tối hôm qua Giang Nhược đặc biệt dặn dò anh ta, bảo anh ta truyền ra tin tức cô muốn li hôn Lục Hoài Thâm, điểm này, chính là điểm dị thường lớn nhất. Chắc chắn cô ấy đã phát hiện chuyện gì, lại có tính toán của riêng mình.
Cao Tùy kể theo sự thật với Lục Hoài Thâm nội dung cuộc trò chuyện đêm qua, cuối cùng nhấn mạnh: "Cô đặc biệt nói qua, muốn để người nhà họ Lục và họ Giang biết tin bọn cậu muốn li hôn, cái này có thể liên quan đến việc Giang Nhược mất tích không?"
Lục Hoài Thâm chỉ im lặng một lát, lại hỏi: "Còn gì khác không?"
Cao Tùy lắc đầu, "Cô ấy dặn dò xong những thứ kia thì tắt điện thoại luôn, rất ngắn gọn."
Lục Hoài Thâm không nói nữa, dựa vào sofa khẽ bóp ấn đường.
Cao Tùy không bỏ qua tơ máu đỏ trong mắt anh, hỏi: "Cậu có đối tượng hoài nghi không?"
Lục Hoài Thâm ngừng một chút, nói: "Việc do Thủy Hỏa làm, nhưng có người khác đầu têu sau màn."
Cao Tùy nghĩ lại một lượt những điều Giang Nhược nói, đặc biệt là đem thông tin cô ấy muốn li hôn Lục Hoài Thâm cho hai nhà Lục, Giang biết. Ân oán giữa Giang Nhược cùng cả nhà Giang Cận đã có từ lâu, chẳng lẽ chuyện Giang Nhược mất tích, Giang Cận cũng tham dự trong đó? Thế nhà họ Lục, là ai khiến Giang Nhược sinh lòng đề phòng?
Hôm qua Cao Tùy đúng là có nghi ngờ này, cho nên tiết lộ việc Giang Nhược tìm anh ta soạn đơn thỏa thuận ly hôn cho Lục Hoài Thâm, cũng muốn từ Lục Hoài Thâm biết được, có phải trong đó còn có nguyên nhân khác không.
Chỉ là Cao Tùy không ngờ, vết rạn giữa Giang Nhược cùng Lục Hoài Thâm tu bổ nhiều lần, cô ấy lựa chọn chia tay Lục Hoài Thâm có đầy đủ lý do, gần như làm Lục Hoài Thâm cũng tin là thật, cho nên Lục Hoài Thâm đồng ý yêu cầu li hôn của Giang Nhược, thì Cao Tùy không nghĩ nhiều nữa.
Mà dự định của Lục Hoài Thâm là, nếu Giang Nhược không tiếc nói bạt mạng thế nào cũng phải ly hôn, vậy anh đồng ý trước, sau này có rất nhiều cách khiến cô thay đổi quyết định.
Chỉ có điều, bao gồm Giang Nhược trong đó, không ai nghĩ đến, động tác của Thủy Hỏa sẽ nhanh như vậy, vào thời điểm Giang Nhược mới vừa nghi ngờ đã ra tay, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Song, cái này chỉ là bọn họ trở tay không kịp thôi, chứ đối phương thì trù tính đã lâu.
Từ việc tách thím Ngô thân cận nhất bên cạnh Giang Nhược, đến lấy thân phận công nhân tiến vào Cẩm Thượng Nam Uyển hệ thống bảo an không đủ nghiêm mật, lại dẫn Giang Nhược đi qua, né chuẩn xác tầm mắt bảo vệ đưa cô đi.
Tỉ mỉ chặt chẽ, chuẩn bị có thể nói là vẹn toàn.
Sau khi Cao Tùy và Lục Hoài Thâm nghiên cứu thảo luận xong xuôi sự việc phát sinh cùng điểm đáng ngờ, Cao Tùy nói: "Tôi cảm thấy Giang Nhược đột nhiên kiên quyết muốn ly hôn như vậy, hơn nữa lại muốn rải tin ra ngoài, nhất định là có cảm giác nguy cơ, cho nên có thể cô ấy biết trước được chuyện này."
Lục Hoài Thâm như đang suy tư cái gì: "Quả thật..."
Hơn nữa sự khác thường và cảm giác nguy cơ thình lình xảy ra của Giang Nhược, là sau lúc Giang Nhược gặp Lục Chung Nam mới có.
Lục Hoài Thâm chợt đổi đề tài, nói: "Tôi bảo Bùi Thiệu đi lấy một phần tài liệu, chờ tí nữa anh xem thử, có đủ đưa Giang Cận vào không."
Cao Tùy suy nghĩ: "Thật sự liên quan đến Giang Cận?"
Cao Tùy là luật sư, trong lòng quả thực có người được chọn tình nghi, Lục Hoài Thâm chắc chắn thế, anh ta muốn biết có phải cậu ta có chứng cứ gì.
Suy cho cùng pháp luật không thừa nhận suy đoán, chỉ thừa nhận chứng cứ.
"Không chỉ Giang Cận," Sắc mặt Lục Hoài Thâm có phần thâm độc, "Còn có Lục Thậm Cảnh."
(Xin chúc mừng hai vị đã kích hoạt thành công giao diện hắc bang của na9)
Giang thị trải qua mấy lần Lục Hoài Thâm chèn ép, hiện giờ Giang Cận đã như chó nhà có tang, muốn xoay chuyển cục diện, cần đập nồi dìm thuyền, mạnh tay đấu một cuộc.
Mà Lục Thậm Cảnh muốn tranh Bác Lục, cách tốt nhất là lợi dụng Giang Cận cùng đường, đồng ý xong việc cho hắn vài phần lợi ích, để Giang Cận có thể nhìn thấy hướng thắng, hơn nữa có Thủy Hỏa bất chấp tính mạng dưới trướng Giang Cận làm việc phi pháp, Lục Thậm Cảnh vừa không để bản thân nhuốm tanh, còn có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Hai người kết thành đồng minh, bởi vì cùng có chung kẻ thù, còn có thể hỗ trợ, cớ sao mà không làm.
Lục Hoài Thâm sở dĩ chắc chắn như vậy, vì đã sớm phát hiện Lục Thậm Cảnh lén lút qua lại với Giang Cận, nảy sinh đề phòng trước sau, bên cạnh Giang Nhược cũng có vệ sĩ đi theo bất kì lúc nào, anh tuyệt đối không ngờ, trước khi thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch, Giang Cận đã dẫn trước lựa chọn cách thức vò đã mẻ lại sứt này.
Thời gian dài trở lại đây, Lục Hoài Thâm đã thu thập chứng cứ phạm pháp của Giang Cận và Giang Vị Minh từ mọi mặt, mấy lần trước chỉ để phá căn cơ, sau khi chuẩn bị đủ, lại tóm gọn một mẻ.
Giang Cận không thể không biết, nếu lợi dụng Giang Nhược bắt Lục Hoài Thâm từ bỏ thu mua Giang thị, cũng chỉ có thể đổi lấy khoảnh khắc thở dốc.
Chờ Giang Nhược nguyên vẹn trở về, Lục Hoài Thâm mang nặng thù, đến lúc đó chắc chắn hoàn trả gấp bội. Nếu thật sự gây tổn hại đến Giang Nhược cùng đứa con trong bụng cô, thì ngay cả cơ hội thở dốc trong chốc lát hắn cũng sẽ chẳng có.
Hơn nữa dựa vào tình trạng tài chính và nghiệp vụ hiện tại của Giang thị, đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Trừ phi có người sau lưng, có thể giúp đỡ hắn chấn hưng Giang thị sau cơn phong ba.
Cao Tùy nói: "Nếu bọn chúng bắt cóc Giang Nhược, chắc chắn muốn giao dịch với cậu, bọn chúng có đưa ra điều kiện không?"
Đây chính là điều khiến Lục Hoài Thâm sốt ruột nhất.
"Lục Thậm Cảnh không mở miệng, ngay cả điều kiện cũng không đề cập tới." Lục Hoài Thâm hơi có biểu hiện đứng ngồi không yên, anh nói, "Bọn chúng đưa Giang Nhược đi, xe vẫn luôn chạy trong phạm vi camera giám sát, toàn chọn những đại lộ phủ kín camera, xe dừng quang minh chính đại ngay dưới camera bến cảng. Công tác chuẩn bị trước đó hết sức cẩn thận, bọn chúng hoàn toàn có thể lựa chọn cách mai danh ẩn tích, đi đường nhỏ không có camera, nửa chừng, còn có thể chuyển Giang Nhược sang một chiếc xe khác, cái này càng có thể gia tăng khó khăn điều tra cho cảnh sát hơn."
Cao Tùy nhíu mày: "Đây là cố ý lưu lại manh mối."
Nhưng không biết mục đích vì sao.
Nếu dựa cảnh sát điều tra từng bước như vậy, không biết chờ đến năm nào tháng nào, chênh lệch thời gian mười tiếng, vốn dĩ cũng đã lỡ thời gian truy tìm tung tích tốt nhất rồi.
Trước mắt việc cần làm, chính là phải cạy mồm Giang Cận và Lục Thậm Cảnh.
Lục Thậm Cảnh chắc chắn đã thống nhất cách xử lí trước với Giang Cận, Lục Thậm Cảnh giả ngây giả dại, hỏi Giang Cận chắc chắn cũng giả vờ không biết.
Hiện tại cũng chỉ đành xem ai có thể nhẫn nại lâu hơn.
Lục Hoài Thâm không tin, Giang Cận có thể cam chịu ngồi tù cũng không mở mồm.
Sau khi Bùi Thiệu mang đồ đến, ba người thảo luận trước một chút, đợi Trần Tấn Nam về, chứng cứ này hẳn cũng đủ để cảnh sát thi hành bắt giữ Giang Cận.
Nhưng mà quá trình điều tra bên bến cảng rắc rồi phức tạp, Trần Tấn Nam không thể về trong một chốc một nhát. Việc này giao cho tổ viên của Trần Tấn Nam... cũng không phải không được, nhưng Lục Hoài Thâm cùng Cao Tùy đều nhất trí quyết định, việc này phải đích thân giao cho Trần Tấn Nam.
Thời gian qua đi từng phút từng giây, Lục Hoài Thâm quyết định đi một chỗ trước, bảo Bùi Thiệu về công ty trước theo dõi tình hình, tài liệu cứ cho Cao Tùy bảo quản trước đã, bảo anh ta liên lạc với Trần Tấn Nam, nếu chỗ bến cảng không tìm thấy manh mối hữu dụng thì ngắm thẳng mục tiêu vào Giang Cận.
Ba người cùng rời đi, đã tới giờ cơm trưa, Bùi Thiệu biết Lục Hoài Thâm tối hôm qua không ngủ, đề nghị anh ăn trưa trước rồi đi.
Lục Hoài Thâm không hé môi, gục đầu đi về phía trước, lên xe, xe rít lên rời đi.
Trên xe, Lục Hoài Thâm sắp xếp lại đầu đuôi sự việc trong đầu, suy ngẫm trình tự điều tra thế nào, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, tìm lại được Giang Nhược.
Camera bến cảng nếu có tung tích của Giang Nhược, tiếp theo có thể điều tra cô lên chiếc tàu nào, lái tới đâu.
Nếu cô không lên tàu, lại điều tra theo chỗ cuối cùng cô xuất hiện.
Lần theo dấu vết gì đó, cảnh sát chuyên nghiệp hơn, nhưng cứ điều tra tiếp như vậy, quá tốn thời gian.
Điều tra trên đây, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được mục tiêu tổng thể, về cơ bản là, giam giữ Giang Cận, khiến Lục Thậm Cảnh mất đi quân cờ Giang Cận, phá vỡ kế hoạch của nó, nó có lẽ sẽ nhả ra.
Đương nhiên, đây chỉ là dự đoán của anh, kết quả không chắc sẽ lí tưởng như anh nghĩ.
Còn một người khác, có khả năng biết được toàn bộ kế hoạch của Lục Thậm Cảnh.
......
Thời điểm Lục Hoài Thâm đến nhà họ Lục, Lục Chung Nam vừa ăn trưa xong, ra ngoài đi dạo mấy bước trong sân cho tiêu cơm, đang chuẩn bị vòng trở về ngủ trưa.
Lục Chung Nam vừa đi đến trước cửa, xe Lục Hoài Thâm đã rẽ vào, nghiền qua mặt cỏ, lái thẳng vào, chắn ngang trước cửa lớn, chặn đường ông ta đi.
Lục Chung Nam dừng chân, tỉnh bơ nắm chặt gậy của mình. Bộ phận tay cầm trên đỉnh gậy, là cầm tinh của ông ta, ngón cái ông ta theo thói quen vuốt ve mắt chấm vàng trên đầu hổ.
Lục Hoài Thâm đẩy cửa xuống xe, Lục Chung Nam nhìn anh một cái, nói rất bình tĩnh: "Sao lại đến giờ này?"
Nói xong, nhấc chân vòng qua đầu xe anh đi vào trong.
"Đứng lại."
Thân hình Lục Chung Nam chợt khựng, quay đầu, híp mắt chăm chú hướng về Lục Hoài Thâm mặt mày u ám.
Ông ta đột nhiên cười, sau đó bỗng thu lại vẻ tươi cười đó, gậy nhấc lên, chạm mạnh xuống đất, "Anh tưởng anh đang nói chuyện với ai hả?"